“Trình, đây là em gái của tôi!” Trương Lâm Tú lôi cổ Trương Lâm Quỳnh ăn mặc như quái nhân từ sau lưng, giới thiệu với người đàn ông đối diện anh ta.

Tạ Long Trình nhìn cô gái trước mặt, khóe môi bất giác run rẩy. Anh ta trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn khuôn mặt bình thản của cô nàng nào đó.

Hôm nay Trương Lâm Quỳnh cố ý mặc áo phông màu be và quần jean xám, tuy nhiên điều này không quan trọng, quan trọng là quần áo của cô thủng lỗ chỗ, rách tơi rách tả. Khuôn mặt non nớt trắng noãn, đôi má phớt hồng, đôi mắt to tròn long lanh, mái tóc xõa đến ngang vai rất gọn gàng đối lập một trời một vực với bộ quần áo cô đang mặc. Khiến cho Tạ Long Trình dở khóc dở cười đó chính là, cô mang đôi tất trắng chấm bi xanh mà lại...đi dép tông! Anh ta run run nghĩ, nếu cô xách theo một cái thùng rác trên tay thì có phải sẽ rất hòa hợp không?

Lại nhìn Trương Lâm Tú diện comple gọn gàng, Vũ Hiếu Minh bên cạnh anh ta cũng áo sơ mi và quần âu, hai người thoạt nhìn không biết thu hút bao nhiêu ánh nhìn của người đi đường. Vậy mà lại để em gái ăn mặc như thế này ư?

Trương Lâm Tú dường như đọc đường suy nghĩ của anh ta, hừ lạnh một tiếng:

“Xin lỗi anh Trình, tôi nói nhầm, đây là con ăn mày tôi nhặt được ở ngoài đường!”

Vũ Hiếu Minh: “...”

Tạ Long Trình: “...”

Trương Lâm Quỳnh vênh mặt nhìn anh trai, lại quay sang ngọt ngào nói với Tạ Long Trình:

“Ngại quá, chúng tôi cùng một lò mà ra! Anh ta lòi ra trước nên hơi nóng!”

Vũ Hiếu Minh: “...”

Tạ Long Trình: “...”

Trương Lâm Tú: “...”

Cuối cùng, vẫn là Tạ Long Trình ho nhẹ một cái, phá vỡ không khí ngượng ngập:

“Khụ...Cô bé, nghe nói em muốn tìm bạn gái?”

Trương Lâm Quỳnh mở to mắt nhìn anh ta:

“Chẳng lẽ anh nhận làm bạn gái tôi?”

Tạ Long Trình: “...”

Anh ta nghiến răng ken két:

“Cô bé, tôi là người mà anh trai em nhờ giúp đỡ để kiếm tình yêu đích thực cho em!”

Trương Lâm Quỳnh: “ Ồ, tôi còn tưởng anh sẽ làm bạn gái tôi? Chậc, nhìn khuôn mặt xinh đẹp này xem, quá bánh bèo! Không hợp khẩu vị của tôi!”

Tạ Long Trình: “...” Anh ta trừng trừng nhìn Trương Lâm Quỳnh, kìm chế xúc động muốn bóp chết cô.

Lâm Quỳnh nhìn anh ta bày ra khuôn mặt tươi cười đầy giả dối, bĩu môi. Tạ Long Trình cười nhẹ:

“Cô bé, em muốn tìm bạn gái hay bạn trai?”

Trương Lâm Quỳnh: “Tôi muốn tìm pê đê.”

Tạ Long Trình: “Tốt lắm, chỗ anh có rất nhiều pê đê.”

Nhìn nụ cười giả tạo của Tạ Long Trình, Trương Lâm Tú lườm anh ta một cái, kéo tay em gái đi về phía trước:

“Trình, tôi đưa nó đến đây để dự tiệc, không phải để cậu đám biến thái nhà cậu!”

Trương lâm Quỳnh ngước đầu, cười chế nhạo:

“Không phải anh muốn đưa em đi tìm tình yêu đích thực sao?”

Trương Lâm Tú: “...” Mới trêu nó một tí, không ngờ con nhóc này nhớ dai đến vậy!