“Lâm Quỳnh, xuống mẹ bảo!” Tiếng kêu biếng nhác của mẹ truyền vào tai, Trương Lâm Quỳnh đánh bàn phím lách cách, trả lời qua loa:

“Mẹ chờ con một chút!”

Một lúc sau...

“Lâm Quỳnh?” Vẫn là giọng nói lười lười đấy, nhưng trong ngữ điệu đã có chút bực bội. Cô nàng nào đó như có như không hét lên một tiếng:

“Con biết rồi!”

Thêm một lúc nữa...

“Con nhãi ranh kia, có xuống đây không?” Lần này, không còn là âm thanh lười biếng kia nữa, mà là tiếng rống gầm vĩ đại của mẫu thân đại nhân, Trương Lâm Quỳnh thậm chí còn cảm nhận được cửa kính bên cạnh đang rung lên từng hồi. Cô lưu luyến bỏ tai nghe xuống bàn, tắt máy tính, trả lời to:

“Đây đây! Con đây!”

“Cho mi 30 giây, vác cái mặt mo xuống đây!” Mẫu thân đại nhân rất chi là không kiên nhẫn, thét dài một lúc.

“Rồi rồi, con đây rồi!” Trương lâm Quỳnh hùng hục chạy xuống nhà, đã thấy mẹ lười biếng nằm trên sô pha gặm táo, đối diện là anh trai và anh dâu. Trương Lâm Quỳnh mệt như chó, dựa vào cầu thang hổn hển hỏi:

“Sao vậy mẹ?”

Mẹ cô - bà Mỹ Liên liếc con gái một cái, nở nụ cười tươi tắn:

“Không có gì, mẹ thấy trên tivi có đứa bé cũng tên là Lâm Quỳnh, bỗng nhiên nhớ đến con, gọi xuống xem mặt một cái ấy mà. Xem xong rồi, con lên đi!”

“...” Mẹ, người thật có nhã hứng.

Anh dâu cô, vâng, bạn không nhìn nhầm đâu, anh dâu của Trương Lâm Quỳnh - Vũ Hiếu Minh thong thả cắt một miếng táo, vẫy tay với em chồng:

“Lâm Quỳnh, ra đây anh bảo!”

Trương Lâm Quỳnh như con chim lợn lao vù một cái, ngậm chính xác miếng táo trên tay Vũ Hiếu Minh vào mồm, còn bất nhã liếm liếm ngón tay anh ta một cái:

“Anh đẹp trai, có chuyện gì sao?”

Trương Lâm Tú - anh trai ruột của Trương Lâm Quỳnh không vui đẩy đầu em gái ra khỏi tình yêu của mình, cầm khăn lau lau ngón tay của Vũ Hiếu Minh, vừa chậm rì rì nói:

“Hôm nọ em đã gây chuyện gì?”

Lâm Quỳnh chớp chớp mắt:

“Em đâu có làm gì?”

Trương Lâm Tú trừng mắt nhìn em gái một cái, hừ lạnh:

“Ngày 14/2, em ôm con trai chị Linh hàng xóm đến trung tâm thương mại, vớ lấy một người đàn ông, bắt anh ta phải chịu trách nhiệm với em. “

Trương Lâm Quỳnh: “...”

Cô bất giác nhớ lại, hôm đấy thằng nhóc nhà chị Linh đòi cô cho đi chơi, cô dẫn nó đến trung tâm thương mại, nhưng chưa kịp vào cửa đã bị một cặp đôi đang chen lấn xô xô đẩy đẩy làm cả hai chị em ngã lăn ra đất. Lúc cô đi đến quầy hàng dành cho tình nhân, vô tình gặp lại cặp đôi kia. máu ngôn tình nổi lên, Trương lâm Quỳnh bèn nhúng tay vào cốc coca, đôi đầy nước lên mắt cho nó chảy thành từng dài hàng, ôm thằng bé con nhà chị Linh chạy đến trước mặt cặp đôi kia, mếu máo nói với chàng trai:

“Anh à, bao giờ anh mới chịu chấp nhận mẹ con em?”

Nhớ lại khuôn mặt trắng nõn của chàng trai in dấu năm ngón tay của cô gái đi cùng, Trương Lâm Quỳnh ngậm ngùi.

Trương Lâm Tú liếc em gái một cái sắc lẻm, chậm rãi nói tiếp:

“Ngày 8/3, em mua một đống hoa cúc trắng, gửi cho đối tác làm ăn của anh, kèm theo thiếp mời có ghi: Trương Lâm Tú kính gửi ông nhân ngày quốc tế phụ nữ mùng 8/3.”

Trương Lâm Quỳnh: “...”

“Ngày 14/3, em vác một cây chổi lông gà, chạy đến trước mặt một đôi tình nhân, hét ầm lên với chàng trai: Anh dâu, sao anh lại bạc tình như thế? Anh có biết anh trai em đang đau lòng lắm không?” Trương Lâm Tú mô phỏng lại giọng điệu của em gái, rất chi là không vui lên tiếng.

Trương Lâm Quỳnh: “...”

“Ngày 26/3, em đến trường tham gia chương trình của đoàn, tráo đổi tấm băng rôn thành một bức tranh hai thằng đàn ông đang hôn nhau, kèm theo khẩu hiệu: Cảm ơn những anh hùng liệt sĩ đã làm phong phú thêm thế giới hủ của bọn em, cảm ơn các anh đã chứng minh cho mọi người biết: Trên đời này, chỉ có hai thằng đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau!”

Trương Lâm Quỳnh: “...”

Đến đây, Trương Lâm Tú đã tức giận hoàn toàn, anh lạnh mặt:

“Em đã thích bê đê đến vậy, thì phận làm anh như anh đây lẽ nào lại không biết thỏa mãn nhu cầu của em gái? Tốt lắm, hôm nay một là anh sẽ kiếm bạn gái cho em, hai là sẽ kiếm một thằng bê đê về cho em tha hồ thưởng thức! bây giờ thì lên thay đồ đi, anh đi tìm tình yêu đích thực cho em!” Dứt lời, Trương lâm Tú ôm lấy vợ yêu quý xoay người đi lên lầu.

Trương Lâm Quỳnh: “...”

Bà Mỹ Liên nhìn con gái, ngáp dài: “Tốt lắm con gái, mẹ rất hâm mộ những người đồng tính!”

Trương Lâm Quỳnh: “...”

Cô ngước nhìn trời xanh, bùi ngùi khịt khịt mũi, trong lòng gào thét không thôi: Tôi phải ra khỏi cái nhà này!