“Nếu ngươi nói hắn là Thất sư huynh của ngươi, vậy hắn cũng coi như là người trong tông môn Liên Minh, vậy kêu hắn giải thích một chút tại sao phải phong tỏa bí cảnh, đả thương Thất Tinh Tông đệ tử chúng ta, còn cướp đi chim Sí Liệt Vân!”

Đại sư huynh bị thương, hiện tại Diệp Dung Nguyệt chỉ có thể đứng ra vì Thất Tinh Tông làm chủ, nếu không Thất Tinh Tông như rắn mất đầu chỉ có thể bị người dụng tâm kín đáo khi dễ đến chết!

“Thất sư huynh, vừa rồi lời nói một bên của bọn họ chúng ta đã nghe qua, hiện tại đến phiên huynh tới nói một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi.” Diệp Linh Lang quay đầu lại hỏi Quý Tử Trạc.

Nhưng mà Quý Tử Trạc cũng không lo giải thích trước, mà là chỉ vào Diệp Linh Lang, lại vui vẻ quay sang hỏi Bùi Lạc Bạch: “Đại sư huynh, nàng chính là tiểu sư muội mới tới của chúng ta sao?”

“Đúng vậy.”

“Nàng lớn lên thật là đáng yêu, hơn nữa vừa thông minh lại can đảm, vừa rồi nàng vẫn luôn giữ gìn ta sao?”

“Chính xác mà nói, là muội ấy ngàn dặm xa xôi túm ta từ trong tông môn tới đây cho ngươi chống lưng.”

Quý Tử Trạc ánh mắt sáng lên, trên gương mặt trẻ con kia tươi cười càng thêm xán lạn.

“Sư tôn ngày thường làm việc không đáng tin cậy, nhưng mà mang về mỗi một đệ tử đều thật ưu tú. Tiểu sư muội, chào muội nha.”

“Thất sư huynh, gặp mặt hỏi thăm để chúng ta quay về lại nói, huynh trước hết đem sự tình nói một lần đi.”

“Được, ta nghe muội.”

Diệp Linh Lang phải bị sư huynh này làm cho tức cười, bản thân bị người oan uổng cũng không nóng nảy, người ta cầm kiếm vây công hắn cũng không thèm để ý, vậy mà chỉ lo chú ý trên người tiểu sư muội như nàng.

Giống như có được một tiểu sư muội mới là chuyện quan trọng nhất, đám người đang bát nháo kia làm gì hắn cũng không thèm để ở trong lòng.

“Hơn một tháng trước ta nghe sư tôn nói hắn muốn đi tham gia lần đại hội thu đồ này, đến lúc đó sẽ mang một đệ tử mới trở về. Ta lúc ấy liền nghĩ đến đã có đệ tử mới đến đương nhiên phải đưa lễ vật gặp mặt, vẫn luôn không nghĩ ra nên khắp nơi đi dạo, thẳng đến ngày hôm qua phát hiện Tây Sơn bí cảnh này có dị động.”

“Ta sau khi tiến vào bí cảnh thì phát hiện con Sí Liệt Vân kia, con chim này có bộ lông cứng rắn, lực phòng ngự rất mạnh, là một tài liệu khó tìm để luyện Linh Khí phòng ngự, ta liền quyết định đem nó bắt về sau đó tìm Tam sư tỷ hỗ trợ làm Linh Khí làm quà gặp mặt.”

“Ai ngờ lúc ta đang đối phó với chim Sí Liệt Vân, bọn họ mấy cái từ phía sau đánh lén, muốn cướp đi Sí Liệt Vân, nhưng ta không cho liền cùng bọn họ đánh nhau.”

“Ta thấy bọn họ bất quá là Trúc Cơ kỳ mà thôi, tuy rằng người thực đê tiện nhưng thực lực quá kém, cũng lười ra tay tàn nhẫn, cho chút giáo huấn liền đem bọn họ đuổi đi.”

“Nhưng ai biết, bí cảnh này đột nhiên lung lay sắp đổ. Ta vốn định cầm chim Sí Liệt Vân đi trước, ai ngờ đi đến lối vào thì phát hiện bọn họ đã phong tỏa lối ra rồi, ta đoán bọn họ là sợ những người khác tới phân một phần bảo vật đi, cho nên muốn phong tỏa bên trong, nhưng ai biết cuối cùng hại chính mình.”

“Chúng ta ra không được chỉ có thể tận lực củng cố bí cảnh, không cho nó sụp xuống nhanh như vậy, cho nên ta tốn không ít sức lực tu bổ bí cảnh này, lúc này mới làm nó đình chỉ sụp đổ, giữ được tính mạng của đám người này.”

Quý Tử Trạc cười lạnh một tiếng.

“Kết quả không ngờ, bọn họ vừa thấy người một nhà tới cứu viện, lập tức trả đũa bôi nhọ là ta vì đoạt Sí Liệt Vân đả thương bọn họ, phong tỏa bí cảnh, hiện tại còn mang theo người cùng nhau tới vây công.”

“Nếu là hôm nay đại sư huynh cùng tiểu sư muội không đến, ta vừa hao hết sức lực tu bổ bí cảnh nhất định không phải đối thủ của một nhóm này, chỉ có thể tìm cách đào tẩu tùy ý bọn họ bôi nhọ thôi.”

Quý Tử Trạc lúc này nói ra một phiên bản hoàn toàn trái ngược, khiến đệ tử các tông môn khác nghe xong khϊếp sợ không thôi.

Nếu không phải Diệp Linh Lang liều mạng ngăn cản, chỉ sợ mọi người ở đây đã đi theo Thất Tinh Tông cùng nhau thảo phạt tiểu ma đầu Quý Tử Trạc này rồi?

Nhưng mà, bọn họ hai bên, bên nào cũng nói mình đúng, ai nói mới là người nói thật?

Quý Tử Trạc nói xong, Diệp Linh Lang cũng đã chứng thực phỏng đoán trong lòng.

Lối vào bí cảnh là do đệ tử Thất Tinh Tông tự mình phong tỏa, hơn nữa hắn một cái Kim Đan kỳ sẽ chạy đến Tây Sơn bí cảnh này cũng chỉ là vì chuẩn bị một phần lễ vật cho đệ tử mới.

Đáng tiếc trong nguyên tác, nguyên chủ không có đi Thanh Huyền Tông, mà là ngoan cố đi theo Diệp Dung Nguyệt đến Thất Tinh Tông, một năm đó Thanh Huyền Tông cũng không có tiểu sư muội mới nào, mà Quý Tử Trạc đã sớm ra ngoài căn bản không biết, hắn trăm cay ngàn đắng đi chuẩn bị lễ vật, cuối cùng mặc dù bắt về cũng sẽ không có người thu.

Chuyện này cũng chứng tỏ, Quý Tử Trạc là một người tâm tư đơn thuần lại quá mức ngay thẳng, nếu không sao lại chưa hỏi rõ đệ tử mới có đến hay không đã đi chuẩn bị lễ vật trước rồi.

Còn may lần này nàng tới kịp thời, không có làm Thất sư huynh khổ tâm chuẩn bị lễ vật cho nàng còn chịu ủy khuất lớn như vậy, hết thảy đều còn kịp.

“Ngươi ngậm máu phun người! Chúng ta đệ tử Thất Tinh Tông quang minh lỗi lạc, sao có thể làm những chuyện đê tiện chuyện vô sỉ như vậy! Chỉ có hạ đẳng tông môn như các người mới có thể làm ra chuyện trộm đạo cướp giật như vậy!”

Một đệ tử Thất Tinh Tông chỉ vào Quý Tử Trạc mắng.

“Ngươi bôi nhọ ta cũng thôi đi, còn dám vũ nhục tông môn của ta?” Quý Tử Trạc tức giận, nâng tay chuẩn bị đem người này hành hung một trận.

Nhưng mà hắn còn không có ra tay, liền thấy tiểu sư muội nhà hắn đã trước hết lấy ra một thanh kiếm màu trắng, vừa nhấc tay liền ném vào mặt tên đệ tử kia.

Một màn quen thuộc lại tái hiện, trong lòng mọi người ở đây quả thật rất sôi nổi theo……

Các đệ tử tông môn khác: Lại tới nữa, nàng đã ném thanh kiếm này lần thứ ba rồi, hai lần trước đã đánh vào mặt Thất Tinh Tông, lần này sẽ không lại nữa đi? Không thể nào? Nàng chỉ là một Luyện Khí Kỳ mà thôi!

Thất Tinh Tông đệ tử: Lại muốn dùng biện pháp đánh lén đại sư huynh tới đánh lén hắn sao? Hắn đã sớm làm tốt chuẩn bị, chút vụng về này, tu vi thấp kém còn muốn lần nữa thành công chắc? Cứ nhìn xem hắn sẽ cho nàng biết tay!

Thất sư huynh Quý Tử Trạc: Không xong, tiểu sư muội chẳng những tu vi thấp, công phu đánh nhau cũng không quá tốt, tư thế ném kiếm này giống như đang ném rác, nhất định sẽ không đánh trúng, còn sẽ trở thành trò cười trước mặt mọi người, phải nhanh chóng nghĩ cách thay nàng bù lại mới được.

Diệp Dung Nguyệt: Ta không tin, ta cũng không tin kỹ thuật như vầy còn có thể đánh trúng! Nàng rõ ràng chỉ là một cái phế tài tư chất kỳ kém cỏi, không thể, không thể đánh trúng, không cần!

Đại sư huynh Bùi Lạc Bạch: Thì ra mị lực nhân cách của tiểu sư muội đã cao đến vậy rồi, cho dù tư thế ném kiếm đơn sơ cỡ nào, thanh kiếm kia đều sẽ liều mạng bù lại, thật sự là làm người vui mừng.

............

Giờ phút này tuy rằng mọi tâm tư khác nhau, nhưng đều ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm quỹ đạo bay của thanh kiếm kia.

Chỉ thấy vị đệ tử Thất Tinh Tông kia đã làm tốt chuẩn bị toàn lực một kích, tìm về mặt mũi bị đại sư huynh vứt bỏ.

“Tên khốn kiếp, dám nhục mạ tông môn ta, chịu một kiếm này của ta đi!”, lúc Huyền Ảnh bay ra, Diệp Linh Lang vì tô đậm không khí, còn hô to một tiếng cho mình thêm thanh thế.