Huyền Ảnh dùng một tư thế so với lúc nãy còn đẹp hơn rất nhiều, uy lực cũng càng mạnh hơn nhiều.

Tốc độ của nó cũng tăng nhanh, trong khoảnh khắc đã lướt qua hết đám đệ tử Thất Tinh Tông xông lên trước, lướt qua Diệp Dung Nguyệt, bay lên trước mặt Tạ Lâm Dật đang chạy đầu tiên.

Nhìn thấy thanh kiếm này bay lên chắn trước mặt, Tạ Lâm Dật lập tức cười lạnh.

Nếu nhớ không lầm thì thanh kiếm này là của đứa nhỏ đáng chết Diệp Linh Lang kia đúng không?

Nếu là đại sư huynh của nàng tới ngăn cản có lẽ còn có thể đem hắn ngăn lại, đằng này chỉ bằng thực lực Luyện Khí kỳ cũng muốn chạy ra? Nếu đã muốn mất mặt như vậy, để hắn thành toàn đi, nhất định mất hết mặt!

Vì thế, Tạ Lâm Dật vung kiếm lên trước chém một cái, tính toán đem kiếm của Diệp Linh Lang trực tiếp chém gãy, mất đi linh kiếm, đến lúc đó nhất định nàng sẽ hối hận không thôi, chỉ biết ở trước mặt mọi người ôm kiếm gào khóc.

Tưởng tượng đến hình ảnh đó hắn liền cảm thấy hả giận, cho nên kiếm chém ra đều dùng hết toàn lực, không chút nào lưu tình!

“Keng” một tiếng vang lên, lực lượng cực lớn phản lại, chấn đến bàn tay đang nắm chuôi kiếm của Tạ Lâm Dật đều tê dại, giây tiếp theo, linh kiếm trong tay hắn ở trước mắt bao nhiêu người bị cắt thành hai đoạn!

Khóe miệng treo tươi cười trên mặt hắn còn không kịp thu hồi, đã trực tiếp cứng đờ.

Nhưng đây còn chưa phải kết thúc, bởi vì lúc hắn chèm ra dùng sức quá mạnh làm cho thanh kiếm trắng của Diệp Linh Lang kia bắn ngược một cái, “Bang” một tiếng, chuôi kiếm nện ở trên mặt hắn, đánh thẳng lên mũi, máu mũi đỏ tươi nháy phun ra, ở giữa không trung phun ra một đường cong.

Mà cả người Tạ Lâm Dật cũng bị một cái chụp này đánh ngã trên mặt đất, cái ót “Bịch” một tiếng đυ.ng lên đất, vang lớn đến mức chấn động tâm linh của mọi người.

Nhìn đến cảnh này, ngay cả Diệp Linh Lang đều sợ ngây người, Huyền Ảnh lúc này quả thật ra sức mà, hạnh phúc cũng tới quá đột ngột!

Tuy rằng nàng đã muốn đánh Tạ Lâm Dật lâu rồi, nhưng là đem người biến thành như vậy, nàng cũng không dám tưởng tượng đó.

Diệp Dung Nguyệt trước hết phản ứng lại đây.

“Đại sư huynh!”

Diệp Dung Nguyệt vọt tới bên người Tạ Lâm Dật ngồi xuống, xem xét tình huống của hắn, chỉ thấy hắn che lại cái mũi đầy máu, trong tay còn đang nắm lấy chuôi kiếm chỉ còn một nửa, nhìn vô cùng thê thảm, nhìn vô cùng đáng thương.

Lúc này, đệ tử Thất Tinh Tông nhanh chóng đem hắn vây quanh, đây là đại sư huynh của bọn họ đó! Là người tới cứu viện bọn họ, trợ giúp đánh bại tên ma đầu kia đó!

Kết quả còn không có đánh lên người đã không được rồi, vậy bọn họ làm sao bây giờ? Không có người chống lưng, tức khắc hoảng hoạn.

“Đại sư huynh ngươi không sao chứ? Tại sao lại như vậy! Thật quá đáng! Vậy mà có người dám ám toán đại sư huynh chúng ta!”

Lúc này, Diệp Dung Nguyệt rốt cuộc không nhịn được, đứng phắt dậy, chỉ vào Diệp Linh Lang mắng: “Diệp Linh Lang, ngươi sao có thể tâm địa rắn rết như vậy! Ngươi…”

Nửa câu sau “sao lại có thể ám toán đại sư huynh của ta” còn chưa nói xong, Diệp Linh Lang đã “A” một tiếng cực kỳ sợ hãi, mở to đôi mắt lấp lánh kia, biểu tình vô cùng khoa trương xách lên tà váy màu đỏ chạy lên.

“Không thể nào? Ta chỉ tùy tiện ném thôi mà, sẽ không có người thật sự cho rằng, một Luyện Khí kỳ nhỏ nhoi như ta có thể ở trước mặt nhiều người như vậy ám toán đại sư huynh Kim Đan kỳ của Thất Tinh Tông chứ? Hắn bị thương thành như vậy là do ta sao? Thật vậy chăng? Ta thật sự lợi hại như vậy sao?”

Diệp Linh Lang chân thành lại lớn tiếng hỏi ra làm toàn bộ đệ tử Thất Tinh Tông cũng ngây ngốc, ngay cả Diệp Dung Nguyệt cũng giương miệng nửa ngày tìm không ra lời nào.

Tuy rằng đúng là vậy, nhưng nếu nói nàng ám toán đại sư huynh có phải quá đề cao nàng quá rồi không? Hơn nữa nàng còn kiêu ngạo như vậy, giống như rất trông mong bọn họ thừa nhận đại sư huynh là bị nàng làm hại.

Nghe Diệp Linh Lang nói, Tạ Lâm Dật đang ngã trên mặt đất lại phun ra một búng máu.

Hắn hôm nay ra cửa không hợp ngày đúng không? Sao lại có thể gặp được một đứa nhỏ đáng ghét như vầy chứ?

Đám đệ tử Thất Tinh Tông còn mắt to trừng mắt nhỏ từng người không biết làm sao trả lời, mặt sau những người đang xem náo nhiệt đã nhịn không được bắt đầu bát quái, có chút người thậm chí đang trộm che miệng cười.

Lúc này, Diệp Linh Lang bỗng nhiên lại “A” một tiếng kêu lớn, so với một tiếng vừa rồi còn khoa trương hơn.

“Oa! Linh kiếm này là do Thất Tinh Tông chế tạo sao? Đều đã bị cắt đứt như vậy mà chỗ vết cắt còn đang có linh khí tràn ra, có thể thấy linh kiếm này nhất định không tầm thường! Thất Tinh Tông xuất phẩm đúng là khác biệt mà, kiếm của ta nếu là bị gãy nhất định sẽ gần giống như miếng sắt vụn mà thôi, tuyệt đối sẽ không có linh khí.”

Nghe được lời này, các đệ tử tông môn khác cũng tò mò nhìn qua, quả nhiên thấy được trên chỗ gãy có một chút linh khí tràn ra, kiếm này đúng là kiếm tốt, nhưng mà cũng quá dễ bị gãy rồi, còn không bằng thanh kiếm màu trắng nhìn bình thường của Diệp Linh Lang đâu.

Thất Tinh Tông đệ tử lại lần nữa chìm vào im lặng, bọn họ nên trả lời như thế nào?

Cũng không thể nói kiếm nhà chúng ta chất lượng bình thường mà thôi, ngươi đừng tùy tiện rêu rao đi? Nhưng nếu nói chất lượng không thành vấn đề, vậy chẳng phải làm nền cho thanh kiếm trong tay nàng càng ưu việt sao?

Chờ đã, sẽ không phải là đang chờ bọn họ mở miệng khen thanh kiếm của nàng lợi hại chứ?

Ý thức được điểm này, đệ tử Thất Tinh Tông tức khắc càng trầm mặc, mà Tạ Lâm Dật ngã trên mặt đất, trong một góc không người chú ý lại lặng lẽ phun ra một ngụm máu.

Cũng may Diệp Dung Nguyệt đủ thông minh, nàng ta thật mau liền phản ứng lại, ngẩng đầu trực tiếp chất vấn.

“Ngươi lại ném kiếm làm gì? Ngươi hôm nay đã là lần thứ hai rồi, ngươi là đang cố ý cùng Thất Tinh Tông đối nghịch đúng không? Ta biết ngươi oán ta hận ta, nhưng ngươi đừng đem ân oán cá nhân đến đây được không? Hành vi ác liệt của ngươi không chỉ làm đại sư huynh của ta bị thương, còn làm tên ma đầu kia chạy đi đó!”

Diệp Linh Lang chỉ chỉ Quý Tử Trạc đang đi tới phía sau mình, nhìn động tĩnh bên này.

“Tỷ đang nói hắn sao? Hắn không phải không thèm chạy à? Tỷ trước khi nói chuyện có thể mở to mắt ra nhìn một chút được không? Như vậy ta rất khó cùng tỷ nói chuyện đó. Còn có, tỷ không ngừng nói ta oán hận tỷ, rốt cuộc ta có gì để ghen ghét hay oán hận, có chỗ nào mạnh hơn ta sao?”

..........

Diệp Dung Nguyệt tức giận đến muốn bốc khói, bản thân vừa rồi chỉ lo nhằm vào Diệp Linh Lang căn bản không chú ý tới Quý Tử Trạc đã đi tới phía sau, rốt cuộc Quý Tử Trạc thoạt nhìn không lớn, người ở đây lại nhiều, hắn đứng ở trong đám người thực dễ dàng xem nhẹ. Mà nàng cũng không thể tự thừa nhận, chỉ muốn không ngừng để lại ấn tượng cho mọi người muội muội phế vật này là lòng mang ghen ghét, luôn nhằm vào nàng mà thôi.

“Như vậy cũng không thể thay đổi sự thật ngươi cố ý khıêυ khí©h Thất Tinh Tông ta!”

“Đó là bởi vì các ngươi trước không phân đen trắng muốn nhào lên đối phó Thất sư huynh, ta mới ngăn trở các ngươi. Ta đã kêu dừng tay, nhưng là không ai để ý nha, vậy chỉ có thể động thủ thôi!”

Lời này vừa ra, toàn trường một mảnh kinh hô, tiểu ma đầu Quý Tử Trạc này vậy mà chính là Thất sư huynh của Diệp Linh Lang?

“Ngươi nói tiểu ma đầu này là Thất sư huynh của ngươi?”

Diệp Linh Lang từ trên mặt đất nhặt lên Huyền Ảnh, ôm ở trong tay.

“Tỷ tỷ, nói chuyện lễ phép một chút, tỷ lại vũ nhục sư huynh của ta vậy thanh kiếm này lại muốn quăng ra ngoài đó, nó không thể so được với kiếm được chế tạo hoàn mỹ của Thất Tinh Tông các ngươi, thanh kiếm này có khi cũng không chịu khống chế đâu.”

“Ngươi…” Diệp Dung Nguyệt quả thật tức điên rồi.

Bản thân nàng tuyệt đối sẽ không sợ Diệp Linh Lang, nhưng thanh kiếm màu trắng kia có thể làm đại sư huynh bị thương thành như vậy, nàng lại không ngốc, sao có thể là một câu trùng hợp liền tin chứ, nhưng tạm thời còn không nhìn ra là bí mật gì, không dám tùy tiện động thủ.

Hơn nữa đại sư huynh của Diệp Linh Lang còn ở đây, mà đại sư huynh nhà nàng đã ngã, nàng chắc điên rồi mới có thể cùng Diệp Linh Lang động thủ.