Dịch: VoMenh

Ngơ ngác nhìn đoạn văn dài dòng hiện ra từ tờ giấy trống không trên quyển Sinh Tử Lục, Dương Húc Minh bỗng cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng.

Nội dung trên đó khá đơn giản nhưng lại tạo ra một cảm giác sợ hãi vô cùng quỷ dị.

Đặc biệt là trong tình hình hiện tại, Dương Húc Minh biết rõ có một con lệ quỷ đang ám hắn, giờ lại bảo hắn canh lúc mười hai giờ sáng, khóa kín phòng rồi thực hiện cái nghi thức này ư?

Hỏi quỷ à?

Dương Húc Minh đưa tay sờ vào vết máu ứ đọng trên cổ, cảm giác tựa như mình đang tự tìm đường chết.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn hiện tại đã không còn bất cứ sự lựa chọn nào khác rồi.

Ngoại trừ làm theo phương pháp chỉ dẫn của Sinh Tử Lục ra, hắn còn có đường nào để đi nữa đây?

Vốn dĩ hắn cảm thấy quyển sách rách nát này chẳng phát huy được tác dụng nào, vì ngay cả bản thân nó cũng đã ghi rõ, ngộ nhỡ thất bại thì sẽ phải nhận lấy cái chết còn thảm hại hơn nữa.

Khốn nạn thật! Cuốn sách rách rưới này không có khả năng đảm bảo sẽ giúp hắn giữ được mạng sống ư?

Hơn nữa, câu cảnh cáo cuối cùng thế mà nhắc lại những điều cần chú ý bên trên một lần nữa. Điều đó có khác gì tóm lấy đầu hắn rồi thét to vào lỗ tay rằng nếu hắn mà lỡ quay đầu hoặc làm vỏ trái táo bị đứt ngang khi nghi thức chưa kết thúc thì một chuyện kinh khủng nào đó sẽ phát sinh ư?

Lần này, Dương Húc Minh bức thiết muốn hỏi quyển sách này một câu, nếu vỏ trái táo bị đứt quãng thì chuyện gì sẽ xảy ra? Thế nhưng, nhìn kĩ lại, đoạn văn hướng dẫn phương pháp vừa hiện ra này đã che kín toàn bộ khoảng trống để có thể đặt bút viết xuống trên quyển Sinh Tử Lục.

Tên này đoán trước ta sẽ hỏi à?

Mặc dù quyển sách này còn những trang giấy trống rỗng khác, nhưng chú Sinh bảo hắn chỉ được viết ở trang thứ ba, do đó Dương Húc Minh vẫn chưa dám thử ở những trang còn lại. Có quỷ mới biết khi viết vào những trang khác thì phát sinh ra chuyện gì!

Mất hai phút do dự, Dương Húc Minh hít sâu một hơi, đứng dậy.

Như đã nói, hắn không còn bất cứ sự lựa chọn nào nữa ngoại trừ hành động dựa theo phương pháp mà Sinh Tử Lục đã hướng dẫn.

Ít nhất, Sinh Tử Lục là do chú Sinh để lại cho hắn.

Bằng vào tình nghĩa giữa cha hắn và chú Sinh, nếu muốn hại hắn thì cần gì phải tặng hắn khối ngọc bội kia?

Dương Húc Minh cất quyển Sinh Tử Lục to gần bằng một chiếc điện thoại thông minh vào trong túi áo, sau đó rời khỏi công viên.

Tiếp theo, hắn bắt đầu thực hiện các bước chuẩn bị sẵn sàng cho hành động tự tìm đường chết của mình tối nay.

Còn may là những vật phẩm mà Sinh Tử Lục yêu cầu cũng không phải là các loại thuốc quý hiếm như Nhân sâm lâu năm hay Tuyết liên* trên trời, đó cơ bản là những đồ vật bình thường được dùng trong cuộc sống hàng ngày. Dương Húc Minh dễ dàng tìm được một khu chợ thực phẩm, mua một con gà trống lớn oai phong, hùng dũng.

(Chú thích: Tuyết liên: tên một vị thuốc đông y)

Máu gà khi gặp không khí sẽ nhanh chóng đông lại trong khi yêu cầu của Sinh Tử Lục là dùng máu tươi còn loãng. Do đó, Dương Húc Minh bắt buộc phải mua gà về trước, rồi chờ đến mười hai giờ mới ra tay giết gà.

Thuận đường, hắn ghé mua nến.

Một cây nến hỷ đỏ thẫm, vừa to vừa nhám, mặt ngoài còn dán lên chữ Hỷ màu vàng, đại diện cho sự vui mừng.

Cây nến tang màu trắng còn lại thì hơi khó tìm.

Nến trắng thông thường được bán rất nhiều trên phố, nhưng nếu muốn tìm loại nến có kích thước hơi lớn hơn một chút thì khá khó khăn.

Dương Húc Minh khăng khăng không chịu mua loại nến nhỏ, ngộ nhỡ nghi thức chưa xong mà nến đã cháy rụi thì hắn biết tìm ai để bắt đền đây?

Hắn chợt nhớ đến cái loại nến chuyên dùng cho các buổi chôn cất, nhưng loại nến này cùng với những vật phẩm chôn cất tựa hồ chỉ có bán tại một số cửa hàng chuyên biệt. Dương Húc Minh bèn đón xe đi đến vùng ngoại ô, dừng chân tại một tiệm bán vàng mã, cuối cùng mua được một cây nến tang màu trắng đủ to. Truóc khi đi khỏi quầy, hắn do dự một chút rồi mua thêm vài xấp tiền giấy âm phủ. Chẳng phải giang hồ thường nói dùng tiền có thể sai khiến cả quỷ ma đấy ư?

Nếu lỡ có biến cố phát sinh, không chừng có thể dùng tiền để cứu mạng thì sao?

Về bộ áo đỏ, Dương Húc Minh đã có sẵn một cái áo thun cổ tròn đỏ thẫm, giờ chỉ cần dùng kéo tỉa tót lại một chút là được.

Về đến nhà, Dương Húc Minh ngắt vài mảnh lá màu xanh tại khóm hoa ven đường rồi xách con gà trống to khỏe đi thẳng lên lầu.

Phòng trọ của hắn nằm trong một căn nhà trọ bậc thang có kiến trúc xưa cũ, tổng cộng sáu tầng, hắn ở tại tầng thứ năm.

Đẩy mở cổng sắt, bước vào căn phòng to lớn được chia nhỏ thành hai phòng ngủ và một phòng khách, Dương Húc Minh cuối cùng thở dài một hơi.

Muôn việc đủ cả, chỉ thiếu gió Đông*.

(Chú thích: Muôn việc đủ cả, chỉ thiếu gió Đông* - Là câu Gia Cát Lượng nói với Chu Du khi ở Giang Đông bàn định kế đánh Tào Tháo. Liên quân Tôn – Lưu đã chuẩn bị đầy đủ kế hoạch, binh sĩ sẵn sàng, mưu lược cũng đủ cả chỉ còn thiếu gió Đông Nam nổi lên để đánh hỏa công, phóng hỏa vào trại Tào. Câu này ý nói mọi chuyện dù đã toàn vẹn, đủ đầy nhưng đôi khi vẫn có thể bế tắc vì thiếu yếu tố quyết định: Thiên thời, còn gọi là thời cơ.)

Trên đường về, hắn cũng có mua một giỏ táo, từng quả vừa to vừa lớn làm hắn tốn cả mớ tiền. Thế nhưng, nếu Dương Húc Minh không qua khỏi đêm nay, dù có tiền nhiều đi chăng nữa cũng chỉ là bụi trắng.

Nhìn sắc trời dần tối, hắn chà xát hai bàn tay, bắt đầu chuẩn bị.

Dù hiện tại còn khá sớm, nhưng làm trước công tác chuẩn bị vẫn tốt hơn là chờ đến mười hai giờ đêm.

Sau khi ăn tạm chén bột gạo vừa nấu, Dương Húc Minh liền ngồi xuống ghế salon trong phòng khách tập gọt vỏ táo.

Quyển Sinh Tử Lục đã nói rõ, một khi bắt đầu gọt thì không được ngừng tay, vỏ táo không thể bị đứt quãng.

Lời cảnh cáo trịnh trọng như vậy chắc chắn không phải là câu nói đùa.

Dương Húc Minh muốn gọt trước vài quả táo để luyện tay, tập thử xem phải gọt thế nào để gọt sạch một quả táo mà không làm lớp vỏ bị đứt đoạn.

Trong lúc Dương Húc Minh cẩn thận tập trung mọi sự chú ý vào công tác gọt vỏ táo thì con gà trống to khỏe đang bị trói gô kia kia bổng nhiên nằm yên không nhúc nhích.

Con gà này là giống gà đá hiếu chiến, hung mãnh. Sau khi Dương Húc Minh mua từ chợ, nó vẫn luôn giãy giụa mạnh mẽ liên tục cả đoạn đường.

Thế nhưng sau khi Dương Húc Minh mang nó vào trong căn phòng này, đầu gà trống với sức sống bừng bừng này giống như bị ai đó bóp vào cổ họng im phăng phắc, cả nhúc nhích cũng không dám.

Suốt cả một đêm, nó chỉ biết rúc vào trong góc phòng, từng nhánh lông vũ óng ánh cũng tựa hồ trở nên ảm dạm.

Đến mười một giờ đêm, Dương Húc Minh đặt mấy quả táo gọt sạch vỏ xuống bàn, hít một hơi thật sau.

Hắn biết thời gian sắp đến rồi.

Dương Húc Minh trùm vào chiếc áo thun đỏ bị cắt phá rồi buộc chặt lại, sau đó lấy băng keo dưới lầu dán những mảnh lá cây màu xanh lên đầu. Tiếp đó, hắn bắt đầu viết thư tuyệt mệnh. Bất quá, nghĩ đi nghĩ lại, hắn dường như cũng chẳng biết nói gì với mẹ mình.

Chuyện sống còn trước mắt, gần đến mười hai giờ, Dương Húc Minh lại càng khẩn trương.

Tim hắn đập mạnh như nhảy khỏi lồng ngực thì tâm tình đâu mà viết một lá thư tuyệt mệnh rành rọt. Cuối cùng, Dương Húc Minh chỉ để lại một trang giấy trống không, trên đó có ghi mật mã tài khoản ngân hàng và mật mã tài khoản Alipay*.

(Chú thích: Alipay: Là một nền tảng thanh toán trực tuyến của bên thứ ba, được thành lập tại Hàng Châu, Trung Quốc vào tháng 12 năm 2004 bởi thương nhân Jack Ma từ tập đoàn Alibaba. Vào năm 2015, Alipay chuyển trụ sở chính sang Phố Đông, Thượng Hải, công ty mẹ Ant Financial của nó vẫn giữ trụ sở tại Hàng Châu.)

Hoàn tất mọi việc, Dương Húc Minh đứng dậy đi vào dọn dẹp nhà vệ sinh gọn gàng lại một chút.

Nào là bàn chải đánh răng, kem đánh răng, ly súc miệng, sữa tắm, dầu gội đầu, chậu nước... Tất cả mọi vật dụng trong phòng đều bị Dương Húc Minh mang ra bên ngoài.

Mặc dù Sinh Tử Lục không bảo hắn làm như thế nhưng sau khi cân nhắc, Dương Húc Minh vẫn đem tất cả những vật dư thừa lặt vặt ra khỏi căn phòng nhỏ này.

Chốc lát nữa, ai mà biết chuyệt gì sẽ xảy ra. Ngộ nhỡ những món lặt vặt này xui rủi trở thành hung khí lấy mạng hắn thì sao?

Khi hắn hoàn thành mọi việc thì còn khoảng hai mươi phút nữa là đúng nửa đêm.

Phòng vệ sinh bị hắn dọn dẹp sạch bóng, còn mỗi bồn rửa tay trống rỗng và chiếc gương trên tường là không thể nào dọn đi.

Ngay cả máy nước nóng cồng kềnh cũng bị Dương Húc Minh tháo ra ngoài.

Trong ánh đèn mờ tối, Dương Húc Minh hồi hộp hít sâu, đứng trước tấm gương trong phòng vệ sinh, theo yêu cầu của Sinh Tử Lục, cắm nến hỷ màu đỏ bên tay trái cùng nến tang màu trắng bên tay phải.

Hắn khóa trái cửa sổ trong phòng vệ sinh rồi chọn một trái táo đỏ to nhất cùng dao gọt vỏ đặt trên bồn rửa tay.

Chờ một hồi, trước khi nghi thức bắt đầu khoảng mười phút, Dương Húc Minh mới chạy đến phòng khách để giết gà.

Cơ bản mà nói, giết gà rất phiền phức vì nó sẽ giãy giụa.

Thế nhưng mà con gà trống to khỏe này vừa vào phòng liền suy sụp đổ gục ngay trong góc phòng, nằm yên bất động. Ngay cả khi Dương Húc Minh đi đến xách nó lên, nó cũng chẳng buồn phản kháng.

Vừa nắm đầu gà trống này lên, không rõ là ảo giác hay thực tại mà Dương Húc Minh có cảm giác con gà trong tay tựa như đang run rẩy nhè nhẹ...

Gà mà biết run sao?

Dương Húc Minh không dám chần chờ lâu nữa bèn dùng dao cắt cổ con gà trống lớn này, sau đó xách ngược nó lên để rót toàn bộ máu tươi của nó vào cái chén được chuẩn bị sẵn.

Cả quá trình, gà trống không hề ngọ nguậy.

Máu gà đỏ tanh liên tục tràn ra từ vết thương trên cổ, nhờ vào trọng lực hấp dẫn mà chảy vào cái chén bên dưới.

Cuối cùng, khi chén máu đầy hơn một nửa thì máu gà cũng đã cạn.

Dương Húc Minh vội vàng ném cái xác gà đi, rồi cẩn thận bê cái chén đong đầy máu gà lên.

Ngón tay của hắn chạm vào miệng chén, máu gà sóng sánh chạm vào ngón tay làm hắn cảm giác được sự ấm áp của dòng chất lỏng này.

Dưới ánh đèn lờ mờ bên trong phòng khách, máu gà đỏ tươi không chứa bất cứ tạp chất nào.

Màu sắc đỏ tanh tưởi kia vô cùng chói mắt, lại dễ thấy, cứ như là... màu áo cưới của nữ quỷ bên trong ác mộng kia...

Trước mắt Dương Húc Minh tựa như có một bức tranh hiện ra... cặp mắt trắng dã, máu tươi tràn bảy lỗ, nữ quỷ mặc áo cưới đỏ thẫm oán độc nhào về phía hắn.

Vội vàng lắc đầu xua tan hình ảnh liên tưởng kinh khủng đó, Dương Húc Minh vội vàng mang chén máu gà vào phòng vệ sinh rồi đặt trên bồn rửa tay.

Lúc này là còn ba phút nữa đến mười hai giờ.

Dương Húc Minh lại ra khỏi phòng vệ sinh, tắt hết đèn trong phòng khách, sau đó mới quay lại phòng vệ sinh rồi khóa trái cửa lại.

Sau đó, hắn nhìn vào chiều chuyển động của mũi kim trên chiếc đồng hồ đeo tay, hồi hộp thở gấp.

Tay hắn im ắng đặt lên công tắc đèn của phòng vệ sinh...

Tí tách - tí tách - tí tách.

Phòng vệ sinh im lặng đến nổi nghe rõ cả từng âm thanh di chuyển của kim giây đồng hồ.

Ngay khi kim chỉ giây trên đồng hồ xoay đến số mười hai...

Cách - một âm thanh nhỏ vang lên, Dương Húc Minh nhấn vào công tác điện. Trong nháy mắt, cả thế giới như chìm vào bóng đêm đen kịt.