Dịch giả: VoMenh

Hiện tại, dùng cụm từ "cùng đường mạt lộ" để diễn tả về tình cảnh của Dương Húc Minh vẫn còn chưa đủ.

Những vết máu ứ đọng trên cổ là minh chứng rõ ràng nhất để hắn biết mình đang rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.

Hơn hai mươi năm qua, Dương Húc Minh có bao giờ tin trên đời này có quỷ. Nhưng trong vòng hai tháng nay, trải nghiệm của bản thân hắn lại nằm ngoài khả năng giải thích của khoa học.

Dương Húc Minh chỉ có thể liều mạng thử tất cả mọi cách khi tuyệt vọng. Dĩ nhiên, hắn đúng là tuyệt vọng, nhưng không hẳn là hết cách.

Lúc còn bé, cha hắn có một người bạn, gọi là chú Sinh; chú ấy đã tặng cho hắn một khối ngọc bội.

Khi đó, chú Sinh nghiêm túc nói với hắn rằng, nếu có một ngày, khối ngọc bội này phát sáng thì hắn phải vội vàng quay lại tìm chú Sinh.

Mẹ hắn vẫn luôn bảo chú Sinh là một gã bịp bợm giang hồ; sau khi cha hắn mất, hắn cũng không có gặp lại chú Sinh nữa. Nhưng sự thật đã chứng minh, khối ngọc bội mà chú Sinh để lại đã cứu mạng hắn vào đêm qua.

Nếu không, Dương Húc Minh hiện tại đã là một cái xác chết.

Sau khi thức dậy lúc sáng sớm, Dương Húc Minh lập tức gọi điện thoại nhờ mẹ giúp đỡ, năn nỉ mãi, rốt cuộc mẹ mới đồng ý giúp hắn liên lạc chú Sinh.

Nhưng mà, chú Sinh đã qua đời cách đây bảy năm rồi. Người duy nhất mà mẹ hắn có thể liên lạc được chính là người bà con xa đã giúp chú Sinh lo toan tang lễ của ông ấy.

Đối phương cũng trùng hợp cư ngụ tại Lục Bàn Thủy, họ Lưu, tên Đức Khải.

Bên cạnh đó, ngay khi Dương Húc Minh gọi điện thoại cho Lưu Đức Khải rồi đề cập đến khối ngọc bội, ông ấy liền kể lại lời trăng trối của chú Sinh cho hắn nghe. Từ đó, Dương Húc Minh mới tất tã chạy ngay đến nhà Lưu Đức Khải.

Hắn vốn nghĩ rằng chú Sinh là cao nhân, tựa như một vị thiên sư trừ ma, dù có qua đời cũng sẽ để lại một vài món đồ lợi hại có thể giúp hắn gặp dữ hóa lành.

Nhưng khi đến nơi, hắn cuối cùng được báo là chú Sinh chỉ để lại cho hắn mỗi một lá thư kèm theo một quyển sách cũ kĩ trắng nhách không một dòng chữ.

Dương Húc Minh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng khi nhìn vào hai món đồ bên trong chiếc hộp đang nằm gọn trong tay. Đây là thứ có thể giúp hắn đối phó với nữ quỷ sao?...

Ngồi nơi công viên giữa từng cơn gió lạnh bủa vây, Dương Húc Minh hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định mở ra lá thư mà chú Sinh để lại cho hắn.

Hắn đã xem xét cẩn thận quyển sách mà chú Sinh để lại, thế nhưng chẳng phát hiện ra bất cứ điều bí mật ẩn giấu nào - không có lớp ghép, không có nội dung, mọi trang sách đều trống rỗng, không có bất cứ thông tin nào được ghi chép lại, chỉ có ba chữ xuất hiện tại trang bìa - Sinh Tử Lục.

Ngoại trừ điểm này, cuốn sách cũ kỹ trong tay không có bất kỳ chi tiết nào đặc biệt cả.

Dương Húc Minh chỉ còn cách đặt cuốn sách xuống, mở lá thư ra xem.

Mặc dù hắn không nghĩ là lá thư này có thể giúp được mình, như nếu chú Sinh đã trăng trối như vậy, hẳn là ông ấy có sự sắp xếp riêng.

Bám víu vào hy vọng mong manh sau cùng, Dương Húc Minh cẩn thận xé mở bao thư, lấy tờ giấy bên trong ra.

Trên tờ giấy là những dòng chữ viết tay rất đẹp bằng bút lông, điều này cho thấy người viết có chút thành tựu về mặt thư pháp.

Trong thư viết:

"Cháu Minh, khi con đọc lá thư này, chứng tỏ con đã chạm mặt với thứ đồ vật không sạch sẽ.

Như thế nào? Con rất sợ hãi đúng không?

Nghe chú Sinh nói, con đừng sợ. Con chính là người mang số mệnh chí âm, chí sát trong truyền thuyết. Người có số mệnh như vậy, bình thường sẽ không bao giờ gặp phải đồ vật nhơ bẩn.

Do đó, một khi đã chạm phải, thì chú chắc chắn đó chính là thứ kinh khủng nhất, hung sát nhất trên thế giới; người vướng vào cơ hồ là chết chắc.

Khối ngọc bội mà chú tặng con cùng với quyển Sinh Tử Lục kia chính là di vật mà sư phụ của chú để lại, đó cũng là tín vật quan trọng nhất trong môn phái của chú.

Chú vốn dĩ định tìm một người đệ tử để truyền lại y bát*. (Chú thích: y bát*: hệ thống học thuật bao gồm tư tưởng, kỹ năng của một người, một môn phái)

Đáng tiếc thay, đến thế hệ của cháu thì đã không còn bất cứ thanh niên nào cảm thấy hứng thú với vốn tài sản của chú Sinh nữa rồi.

Chú Sinh cũng không yêu cầu cháu có thể kế thừa vốn học của chú, chẳng qua là chú và cha cháu giao hảo nhiều năm nay nên chú không nỡ nhìn cháu một ngày nào đó phải rơi vào thảm họa, để cho mẹ cháu phải chịu cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, đó là lý do chú tặng cháu khối ngọc bội này để phòng thân.

Ban đầu, chú nghĩ rằng lúc cháu gặp gỡ kiếp nạn thì có thể đến nhờ chú giúp đỡ. Tiếc là chú Sinh của cháu lại không sống dai đến như vậy; chú biết mình sắp chết, không thể nào giúp được cháu nữa rồi.

Chú hy vọng cháu có thể bình an suốt đời, không bao giờ gặp phải những thứ ma quái kia.

Thế nhưng, nếu cháu đọc lá thư này, chứng tỏ cháu đã chạm mặt với đồ vật không sạch sẽ.

Vốn học của chú Sinh nếu không thể truyền lại cho cháu thì cháu không cách nào dùng những công cụ mà chú Sinh để lại. Chú sẽ nhờ người đốt hết, vật duy nhất mà chú có thể để lại cho cháu chính là tín vật của sư môn chúng ta: Sinh Tử Lục.

Quyển sách này chính là tín vật được truyền lại từ bao đời nay. Sư phụ của chú nói bên trong có một linh hồn của sách tồn tại, nhưng thực tế có lẽ không chính xác lắm.

Chú Sinh chỉ tiếc là dành cả đời để nghiên cứu món đồ chơi này nhưng cuối cùng chả thăm dò ra được bản chất thực sự của nó.

Nếu cháu gặp phải nguy hiểm, Sinh Tử Lục này có lẽ có thể cứu cháu một mạng.

Cháu đeo khối ngọc bội mà chú Sinh cho cháu, sau đó lật ra trang giấy trắng thứ ba, viết vấn đề mà cháu đang vướng phải vào đó. Sinh Tử Lục sẽ cho cháu câu trả lời.

Chú hy vọng cháu có thể gặp dữ hóa lành.

Đúng rồi, cho chú gởi lời hỏi thăm sức khỏe đến cha cháu.

Chú Sinh."

Đây chính là toàn bộ nội dung ghi trên bức thư.

Đây rõ ràng là bức thư được viết khi chú ấy đang hấp hối cho nên đề cập đến việc nhờ người đốt hết tài sản của bản thân ngay khi mình qua đời.

Bất quá lúc viết những dòng này, chú Sinh cũng không ngờ rằng sau khi chú ấy qua đời ít lâu, cha của Dương Húc Minh cũng ra đi vĩnh viễn.

Nhìn vào dòng chữ cuối cùng trên lá thư "cho chú gởi lời hỏi thăm sức khỏe đến cha cháu”, Dương Húc Minh bất giác cười khổ.

Khi còn bé, Dương Húc Minh gặp chú Sinh cũng chỉ vài lần, nhưng ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Nguyên nhân là do chú Sinh có thể làm cho lá bùa bỗng dưng bốc cháy, lại có thể điều khiển thanh kiếm gỗ đào tự bay giữa không trung; những thủ đoạn kì diệu đó trong ánh mắt của cậu bé Dương Húc Minh quả thật vô cùng lợi hại, tựa như phép thuật của thần tiên.

Chỉ là mẹ của Dương Húc Minh rất ghét chú Sinh, bảo chú là một gã giang hồ bịp bợm.

Giờ nghĩ lại, người bạn của cha mình đúng thật là có chút đạo hạnh.

Chỉ tiếc là chú ấy đã qua đời nhiều năm, dù đạo hạnh có cao siêu đi chăng nữa vẫn không thể nào bò từ trong mộ đi ra giúp đỡ hắn.

Ánh nhìn của Dương Húc Minh dời xuống quyển Sinh Tử Lục có kích thước to gần bằng bàn tay kia, theo chú Sinh giải thích, chỉ cần hắn viết ra vấn đề mà bản thân đang đối mặt vào trang giấy trắng thứ ba thì quyển sách này sẽ cho ra biện pháp giúp hắn gỡ rối ư?

Có đúng là thần kỳ như vậy không?...

Dương Húc Minh lặng im suy nghĩ, định bụng nghiên cứu kĩ càng quyển sách này thì bỗng nhiên lá thư trong tay hắn bùng cháy.

Cảm giác nóng rát lan đến ngón tay của Dương Húc Minh.

Hắn ném lá thư đang rực cháy ra ngoài theo bản năng, liền thấy lá thư bừng sáng thành một ngọn lửa nhỏ rồi nhanh chóng hóa thành tro bụi giữa không trung.

Một cơn gió lạnh thổi đến, từng hạt bụi phiêu tán đầy trời, theo gió bay đi.

Dương Húc Minh trợn mắt, ngoác mồm ngồi nơi đó, thoáng vui mừng - nhỡ hắn đọc thư chậm hơn một chút, chẳng phải nội dung mấu chốt ngay cuối là thư còn chưa kịp nhìn thì tờ giấy đã cháy rụi rồi sao?

Bất quá, lá thư tự nhiên bốc cháy này khiến Dương Húc Minh càng thêm tin tưởng vào những lời chú Sinh nói.

Ngay cả lá thư mà chú ấy để lại đã thần kỳ như vậy thì quyển Sinh Tử Lục này chắc hẳn sẽ có khả năng cứu hắn!

Vừa nghĩ như thế, Dương Húc Minh lật quyển sách ra.

Mặc dù toàn bộ quyển sách đều là giấy trắng nhưng hắn vẫn nghe theo chú Sinh, giở ngay trang thứ ba.

Tiếp theo, hắn đeo khối ngọc bội lên, cho tay vào túi lấy một cây viết nước ra.

Dương Húc Minh ngồi xuống một chiếc ghế dài tại công viên, nghiêm túc suy nghĩ vài giây, sau đó viết vào trang giấy trắng hai từ: Xin chào?

Mất mười giây, Sinh Tử Lục không có bất cứ phản ứng nào.

Dòng chữ có nét mực màu đen "Xin chào?" trên trang giấy trắng càng thêm chướng mắt.

Yên lặng một hồi lâu, Sinh Tử Lục vẫn không có biến đổi nào. Dương Húc Minh suy nghĩ một chút, lại chọn một khoảng trống trên trang sách, viết một câu – “Ngươi cứu ta được không? Ta bị nữ quỷ ám.”

Rốt cuộc lần này, Sinh Tử Lục có phản ứng. Khi Dương Húc Minh viết xong những dòng chữ trên, khoảng năm giây sau, tất cả những ký tự trên trang giấy mờ dần rồi biến mất.

Những chữ viết tay ấy tựa như bị sáp nhập vào bên trong trang giấy. Sau đó, lại mất khoảng năm giây, một dòng chữ khác hiện lên.

"Người anh em này đã chọc phải một trong những con lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết. Chú nghĩ kỹ đê, nếu như chọn cách phản kháng lại nó mà thất bại, làm nó giận, chú sẽ chết thê thảm hơn nữa đấy!"

Thấy dòng chữ bỗng dưng xuất hiện, Dương Húc Minh giật mình nuốc vào một ngụm nước miếng.

Quyển sách này trả lời thật à? Chẳng lẽ có bên trong ẩn chứa một linh hồn ma quái nào đó sao?

Thế nhưng, đối diện với sự tình sống chết trước mắt, Dương Húc Minh nào có lo nghĩ nhiều nữa.

Bên cạnh đó, Sinh Tử Lục bảo rằng nếu chọc giận ả nữ quỷ đó thì chết càng thê thảm hơn?

Dương Húc Minh nhớ lại đêm qua, trong cơn ác mộng, thời điểm ngọc bội phát sáng đã làm ả phát ra một tiếng thét vô cùng thê lương và phẫn hận....

Đại khái là... hắn đã thật sự chọc cmn giận đối phương rồi.

Dương Húc Minh cười ảo não, bèn viết ra – “Em đã quyết định, em muốn chống lại nó, xin đại ca hãy cứu vớt đời em.”

Lại qua năm giây, những dòng chữ trên trang sách lại nhạt dần rồi biến mất.

Cả trang giấy lại giữ nguyên hiện trạng trống rỗng cho đến mười giây sau, một đoạn nội dung khá dài liền hiện ra:

"Giữa con lệ quỷ kinh khủng này và chú có nhân duyên với nhau cực kỳ sâu đậm. Đối với dạng ác quỷ như vậy, dùng cách hỏi gạo* thông thường là vô dụng, chú em phải dùng cách thức nguy hiểm hơn nữa mới có thể thỉnh nó hiện thân. Sau đó, nhất quyết phải hỏi ra nó muốn gì thì mới có thể suy nghĩ cách thức hóa giải.

(Chú thích của người dịch: Hỏi Gạo* - một bùa phép bắt nguồn từ Trung Quốc, tương tự nghi thức lên đồng của Việt Nam. Người ta dùng bùa phép này để có thể trò chuyện với linh hồn của người thân đã chết thông qua một bà đồng gọi hồn. Khi thực hiện nghi thức này, cần phải có một bát cơm/bát gạo đặt bên cạnh nên được gọi là Hỏi Gạo)

- Hỏi Quỷ: Tìm đáp án thông qua lệ quỷ chết oan

+ Trên thế giới có có rất nhiều lệ quỷ hung tàn không thể nào siêu sinh do oán hận sâu đậm, nó sẽ ám ảnh chú em đây, tìm cơ hội hại chết chú em. Thế nhưng, cho dù là lệ quỷ khủng bố nhất cũng không phải tự dưng sinh ra mà vốn dĩ bắt nguồn từ một sự hận thù nào đó.

+ Rạng sáng, lúc 00:00, hãy quay lại căn phòng đầu tiên khi chú thấy nó, đến tấm gương lớn nhất trong căn phòng. Sau đó, đặt hai cây nến hai bên trái phải phía trước tấm gương ấy.

+ Mặt nhìn thẳng gương, bên tay trái chú em cắm nến hỷ màu đỏ, tay phải là nến tang màu trắng.

+ Giữa hai ngọn nến, chú em đặt một chén màu gà còn tươi, tuyệt đối phải là máu gà còn tươi, chưa bị đông đặc.

+ Sau đó, khóa trái tất cả cửa sổ trong phòng, tắt hết đèn, mặc áo đỏ, đội lá xanh, tay thắp nến.

+ Chú em chuẩn bị một quả táo đỏ, một con dao nhỏ gọt vỏ, sau đó dùng nó gọt sạch vỏ táo.

+ Chú em phải gọt chậm rãi, càng chậm càng tốt, vừa gọt vừa kêu tên thật của nữ quỷ đó.

+ Chú ý nhé! Từ khi chú em bắt đầu gọt vỏ, dù chú có nghe bất cứ âm thanh gì, dù nhìn thấy bất cứ hình ảnh gì đi nữa, chú em cũng tuyệt đối không được phép xoay đầu lại, càng không thể ngẩng đầu nhìn lên, chú em bắt buộc phải nhìn chằm chằm vào tấm gương trước mặt.

+ Một khi đã động dao bắt đầu gọt vỏ liền tuyệt đối không được dừng lại, da táo không thể bị đứt ngang.

+ Khi chú em lột xong một lớp vỏ nguyên vẹn, chú em liền có thể nhận được đáp án mà bản thân đang chờ mong.

+ Phải nhớ! Đại ca ta cảnh cáo lần nữa! Đừng để vỏ táo bị đứt ngang, cũng đừng bao giờ dừng lại giữa chừng! Từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc, dù chú có nghe hay nhìn thấy bất cứ âm thanh hoặc hình ảnh nào, cũng tuyệt đối đừng quay đầu lại, phải nhìn chằm chằm vào tấm gương trước mặt kia!