Hai ngày sau, Hách Chiêu đến Lâm Thao.

Trần Quần tiếp quản toàn bộ công việc phòng ngự của Tây huyện. Mặc dù Trần Quần không giỏi binh sự nhưng dùng kế vườn không nhà trống cũng không phải là vấn đề lớn.

Hơn nữa, Tào Hồng đóng quân ở Đại Tán Quan, đủ để uy hiếp quân Võ Đô.

Tào Hồng thúc giục binh mã đang dừng lại ở Hà Đông để lần lượt trở về Quan Trung. Binh mã tiên phong đã vượt Hoàng Hà đến Hoa Âm. Nói cách khác, tình hình binh lực trống không ở Quan Trung đã giảm đi rất nhiều.

Binh mã của Quan Trung kéo về không ngừng, Mã Đằng cũng dần mất ưu thế….

Tuy nhiên Vương Mãi, Cam Ninh, Hách Chiêu đã bố trí phòng ngự ở Lâm Thao, chuẩn bị trận địa đón địch nhưng lại không đợi được sự công kích điên cuồng của Mã Đằng.

Ngày mùng một tháng mười năm Kiến An thứ chín, Phí Ốc chịu tuyên bố phản lại Mã Đằng.

Ngay sau đó, Trình Ngân trấn thủ ở Lệnh Cư đã rút khỏi nơi đây, lui về đóng tại huyện Doãn Nhai, cùng Phí Ốc tuyên bố khởi động chiến sự.

Phan Chương lập tức xuất phát, tiến vào chiếm giữ huyện Lệnh Cư.

Từ đây, đại môn của quận Kim Thành đã rộng mở hoàn toàn…

Sau khi mất đi sự kìm hãm của Lệnh Cư, Bàng Thống giống như con hùng ưng cất cánh, lập tức triệu tập binh mã, để Hàn Đức làm tiên phong, dẫn ba nghìn binh mã phát động tấn công Mã Đại. Còn chủ tướng Tào quân tiếp quản Loan Điểu, Giáo úy Chinh Khương là Đặng Phạm đều lập tức dốc toàn bộ lực lượng, hợp binh cùng với Hàn Đức. Binh mã hai huyện cộng lại được hơn vạn người. Mã Đại dù dũng mãnh, nhưng đối mặt với lực tấn công ào ạt điên cuồng của Tào quân cũng cảm thấy áp lực lớn chưa từng có, gã vội vàng cầu cứu Lý Việt Trương Dịch.

Lý Việt dẫn sáu ngàn Khương kỵ binh, dốc toàn lực xuất phát.

Tuy nhiên, Diêm Hành chờ đợi đã rất lâu, dưới sự sắp xếp của Từ Thứ đã kịp thời phát động tấn công.

Lý Việt đang trên đường tiếp viện cho Mã Đại thì bị Diêm Hành phục kích. Hai bên giao chiến một hồi, cuối cùng Lý Việt bị Diêm Hành chém chết.

Lập tức Từ Thứ dẫn bộ binh đánh chiếm huyện Trương Dịch.

Diêm Hành sau khi giết Lý Việt, lập tức ra chiến trường, tập hợp cùng với Tào quân.

Đặng Phạm, Diêm Hành, Hàn Đức là ba mãnh tướng của Tào quân, Mã Đại còn lâu mới có thể chống đỡ được. Trong khi đó Mã Siêu đi Doãn Ngô vẫn bặt vô âm tín. Sau ba ngày chống cự, Mã Đại đành phải đột phá vòng vây, dẫn tàn binh bại tướng tháo chạy.

Đến đây chiến sự ở Võ Uy thắng lợi hoàn toàn.

Lập tức, Đặng Phạm cử Diêm Hành làm tiên phong. Hàn Đức làm phó tướng, Từ Thứ và Bàng Thống làm quân sư, cùng dẫn quân đột nhập vào quận Kim Thành.

Phí Long ở Lạc Đô Cốc dẫn đầu quy thuận, hiến kế phá Khương thành.

Theo sau đó, Dương Thu ở Du Trung, Trình Ngân ở Doãn Nhai lần lượt đầu hàng, Tào quân ở thế dễ như trở bàn tay, không hề phí sức đã chiếm lĩnh được quá nửa quận Kim Thành. Ngày mùng mười tháng mười một, binh mã tiên phong của Diêm Hành đã tới bên bờ sông Niết Thủy.

Lúc này Mã Đằng đã nhận được tin Kim Thành bị phá.

Y cực kỳ hoảng hốt, vội dừng tấn công vào Chương huyện và Tương Võ, lệnh cho hai người là Thanh Nghi và Lương Hưng trấn thủ hai huyện Thủ Dương và An Cố. Còn Mã Đằng đích thân dẫn ba vạn đại quân tới Địch Đạo. Y dự kiến trước tiên quay về Thu Đạo, bổ sung lương thảo xong sẽ lại xuất binh đến quận Kim Thành, giành lại huyện Doãn Ngô.

Đến lúc đó, y nhất định phải chém Phí Ốc thành trăm ngàn mảnh!

Từ chiến trường Chương huyện trở về Thu Đạo, lộ trình cũng không xa lắm.

Sau khi Mã Đằng nghỉ ngơi và chỉnh đốn ở An Cố, chỉ trong một ngày đêm đã dẫn binh tới dưới thành Thu Đạo.

Thế nhưng, ngoài dự liệu của y, cửa thành Thu Đạo đóng chặt kín, lầu trên thành lặng ngắt như tờ, hình như không có người nào cả.

Trong lòng Mã Đằng không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Y vội sai người đến dưới thành gào lớn, mãi sau trên vọng canh mới thò một cái đầu ra…

- Hóa ra là chủ công đã trở lại!

Tên đó kêu lớn đầy vẻ phấn khích, khiến Mã Đằng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Tại sao cửa thành lại đóng chặt như sắp gặp địch lớn vậy?

Hậu Tuyển đâu? Vì sao không đến nghênh đón?

Tướng trẫn giữ của Thu Đạo chính là Hậu Tuyển, một trong tám thuộc cấp của Hàn Toại.

Nói ra thì tên Hậu Tuyển này cũng xui xẻo. Trước đây hắn nghe lời Phí Ốc xúi giục đã đầu hàng Mã Đằng. Trong tám thuộc tướng, duy có hắn ta là tên lòng lang dạ sói, ra tay cũng nham hiểm nhất. Hậu Tuyển đã đả thương Hàn Toại, giết vợ con của y, có thể nói là công lao lớn nhất.

Cũng chính vì thế, Mã Đằng cực kỳ tin tưởng Hậu Tuyển.

Ra tay đến mức tuyệt tình như Hậu Tuyển, thực tế gã đã không còn đường lui nào khác.

Nhưng thật không ngờ, mới chỉ trong chớp mắt, Phí Ốc đã tạo phản rồi! Hậu Tuyển dù có muốn hối hận e rằng cũng không kịp nữa.

- Bẩm chủ công, hai ngày trước Hậu tướng quân nghe nói Phí Ốc tạo phản, tức giận đến mức nằm trên giường không dậy nổi.

Hai ngày nay, tin tức về Tào quân báo về Kim Thành không dứt, tướng quân sợ xảy ra chuyện nên hạ lệnh phong thành, đợi chủ công trở về.

Mã Đằng nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, cũng không nghi ngờ thêm điều gì.

Trên thực tế, Hậu Tuyển ra tay tuyệt tình như vậy là đã cắt đứt đường lui của mình. Con gái, con rể của Hàn Toại, cả Thành Công Anh hiện giờ đều đi theo Tào Bằng. Hậu Tuyển dù cho có đầu hàng Tào Bằng thì e rằng cũng không có kết quả tốt đẹp…

- Mau mở cửa thành!

- Xin tướng quân chờ một chút.

Mã Đằng hạ lệnh cho quân tốt hạ trại ở ngoài thành, y tự dẫn binh mã chuẩn bị vào thành.

Cũng khó trách, ba vạn đại quân của y không thể đều đóng quân ở trong thành. Thu Đạo mặc dù thuộc quyền cai quản của quận Lũng Tây nhưng diện tích không lớn lắm. Trước đây sở dĩ lựa chọn Thu Đạo cũng vì kinh sợ Khương Địch, tác dụng quân sự của nó càng lớn hơn.

Ba vạn đại quân tự hạ trại.

Sau khi Mã Đằng vào thành sẽ chuyển quân nhu, lương thực vào trong doanh trại.

Mã Đằng thúc ngựa đến bên dưới thành, đợi một lát thì nghe thấy trong cửa thành vang lên tiếng xoay bàn cót két, thanh chắn cửa dần được nâng lên, cửa thành từ từ mở ra. Mã Đằng thấy cửa mở, càng thêm yên tâm nên dẫn theo tùy tùng thúc ngựa đi vào thành. Y có khoảng tám trăm tùy tùng, vây quanh Mã Đằng tiến vào trong thành, tỏ ra cực kỳ thoải mái. Cũng khó trách, về nhà rồi mà! Thu Đạo là địa bàn của họ, sao còn phải phòng bị dàn trận đón địch nữa.

Thế nhưng, sau khi Mã Đằng bước vào cửa thành, y rất nhạy cảm khi nhận thấy tình hình dường như có gì đó bất ổn.

Từ trong động có thể nhìn thấy những con phố dài vắng vẻ không một bóng người. Trong thành có chút khác thường! Cho dù phong thành thì các con đường cũng không thể vắng tanh như thế, ít nhất sẽ có các cửa hiệu mở, người dân qua lại. Thế nhưng lúc này rõ ràng là không khí của cuộc đại chiến sắp sửa tới… Đại chiến Địch Đạo? Mã Đằng đột nhiên nhớ đến Hậu Tuyển không hề xuất hiện. Mặc dù tên Châu Tài đó nói Hậu Tuyển bị bệnh, nằm liệt giường không dậy được nhưng ít nhất cũng phải có người thân thuộc ra mặt mới đúng.

Người trên thành đó rõ ràng nhìn rất lạ. Lẽ nào… Mã Đằng chợt rùng mình một cái.

- Có mai phục, lui lại!

Cùng với tiếng ngựa hí, Mã Đằng đột nhiên quay đầu ngựa lại định lao ra ngoài thành.

Đám tùy tùng của y còn đang hơi mơ màng, không hiểu tại sao Mã Đằng đang yên đang lành lại bất ngờ rút ra khỏi huyện thành. Một lát sau, trong động vô cùng hỗn loạn, mọi người phía sau không biết có chuyện gì còn đang chạy vào trong. Người đã vào thì nghe theo mệnh lệnh của Mã Đằng lại quay đầu chuẩn bị chạy ra ngoài. Một lát sau, đám người chen chúc nhau từng bước một.

Cùng lúc đó, đột nhiên có một chuỗi những tiếng mõ vang lên từ trong thành.

Từ những ngôi nhà hai bên đường phố trống vắng bất ngờ mở cửa, ào ra từng đội từng đội Tào quân.

Nhóm người bắn cung đứng phía trước, loáng cái đã chiếm được cổng thành, theo đó một tiếng quát ra lệnh ở lầu trên thành cất lên:

- Bắn tên!

Đám người bắn cung này không nói gì thêm, giương cung cài tên bắn một loạt mũi tên về đám quân Tây Lương trong động.

Quân Tây Lương trong động cũng được một phen hỗn loạn. Bị cơn mưa tên bất thình lình công kích, trong nháy mắt đã có mười mấy người đổ gục xuống trong vũng máu. Mũi tên Tào Công một màu mà Tào quân đang sử dụng có lực xuyên thấu mạnh mẽ, tạo nên thương vong lớn. Mã Đằng bị chen ở giữa, tiến thoái lưỡng nan… Mắt thấy đám tùy tùng thương vong ngày càng nhiều, tình hình trở nên nguy cấp hơn. Y cắn răng, giận dữ gầm lên một tiếng rút trường đao ra, chém lia lịa xung quanh, tạo ra con đường máu.

Mã Đằng vừa chạy ra ngoài vừa gào lớn:

- Lui lại, lui lại!

Khi chiến mã của y xông ra khỏi động, phía sau có tiếng xiềng xích bàn kéo phát ra. Chỉ nghe thấy tiếng xích sắt ầm ầm theo sát sau đó, rầm một cái thanh chắn cửa lập tức rơi xuống, đập vào mười mấy tên lính Tây Lương khiến bọn chúng máu thịt be bét… Thanh chắn cửa rơi xuống chính là ranh giới sinh tử... Quân Tây Lương trong thành thấy không còn đường lui liền định xông ra bên ngoài. Thế nhưng mũi tên Tào Công điên cuồng lao tới đã khiến bọn hắn ngã chổng vó trên mặt đất.

- Bắn tên!

Mã Đằng lao ra cửa thành, vẫn chưa hoàn hồn.

Tai nghe trên lầu thành cất lên một tiếng quát chói tai, theo sau đó là tiếng dây cung, chỉ nghe thấy tiếng vù thì một hàng mũi tên đã trút xuống như mưa lớn.

Mã Đằng vội vung trường đao, giương điêu linh ra, đồng thời thúc ngựa chạy ra ngoài.

Thế nhưng, cơn mưa tên kia thực sự quá mãnh liệt, cũng rất dày đặc, mang lại cho Mã Đằng cảm giác như tất cả mũi tên trong thành Địch Đạo đều bắn vào người y. Chiến mã bên dưới hí lên từng chuỗi thảm thiết, mười mấy điêu linh cắm vào cơ thể chiến mã. Chiến mã rống lên một tiếng rồi lăn vật ra đất, làm cho Mã Đằng cũng ngã ra rất xa. Người Mã Đằng vừa mới tiếp đất thì một mũi tên điêu linh lao tới, bắn đúng vào đùi y. Lực của chiếc mũi tên ấy vô cùng mạnh, cắm thẳng vào…

Mã Đằng liền kêu to một tiếng, suýt chút nữa quỵ xuống.

Cũng may, trường đao trong tay y không bị rơi ra, y điên cuồng múa may gạt những mũi tên đi.

Chỉ là đã có mũi tên đầu tiên, sẽ có mũi tên thứ hai, thứ ba… Trên lầu thành, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Người bắn cung tên giết chết Mã Đằng sẽ được thưởng trăm lượng vàng… chính là người mặc áo giáp vàng đó.

Cuộc đời Mã Đằng có lẽ chưa bao giờ hối hận như lúc này.

Đang yên đang lành, mặc áo giáp vàng làm gì?

Không đợi y ngẩng đầu nhìn rõ xem người nói chuyện là ai thì một chùm mưa tên đã bay về phía y. Đã thấy tổ ong vò vẽ bao giờ chưa? Trong mắt của Mã Đằng, màn mưa tên đó giống như đàn ong bị vỡ tổ, chi chít, khiến mắt y tối sầm lại.

Chỉ trong nháy mắt đã có mười mấy mũi tên nhanh như lưu tinh bắn trúng Mã Đằng.

Mã Đằng bị sức mạnh rất lớn của những mũi tên đó va vào, sau khi nghiêng ngả lùi lại mấy bước, y ngã lăn quay trên mặt đất trong tư thế ngửa mặt lên trời.

- Nhanh chóng cứu tướng quân!

Tên tùy tùng thân cận của Mã Đằng thấy thế cũng vô cùng kinh ngạc.

Mười mấy tên hầu cận xông tới chặn trước mặt Mã Đằng, tay giơ tấm khiên chặn lại điêu linh của y. Cùng lúc đó, quân Tây Lương đóng quân ở ngoài thành cũng phản ứng lại. Hơn mười tướng lãnh Tây Lương phóng ngựa phi ra, lao về phía dưới thành.

Toàn thân Mã Đằng đã bị trúng hơn hai mươi mũi tên.

Cũng may y mặc bộ áo giáp nặng, che được những chỗ yếu hại mới không bị bắn thành con nhím.

Nhưng dù vậy, trên cánh tay và đùi máu chảy đầm đìa. Một vị tướng Tây Lương lao tới, lôi Mã Đằng lên lưng ngựa và thúc ngựa kéo đi.

Còn trên đầu thành, cơn mưa tên đột nhiên dừng lại.

Giọng nói lạnh lùng đó lại một lần nữa vang lên, ngân vang trong không trung trên tường thành Địch Đạo:

- Mã Thọ Thành, ngươi giết thế phụ của ta, hôm nay chỉ là một phần lãi, thủ cấp của Hậu Tuyển ở đây, ta tặng ngươi… Sau này chúng ta lâm trận, ta thề sẽ lấy mạng chó của ngươi!