Lý tướng quân đã chết!

Đầu Lý Kham văng lên, máu tươi từ trong người phun ra như suối, trong nháy mắt nhuộm đỏ toàn thân. Tuy không thấy cái đầu đâu nhưng thân người vẫn đứng thẳng. Bộ dạng quỷ dị đó khiến tất cả mọi người đều chưa kịp hiểu gì cả.

Đao thật nhanh.

Trên tường thành, thời gian dường như dừng lại.

Tuy chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt nhưng lại khắc sâu trong trí nhớ mọi người. Bên cạnh thi thể Lý Kham là người thanh niên kia dính đầy vết máu, đang nhe răng giống như hung thần ác sát. Trong nháy mắt, lính Tây Lương loạn lên. Cũng không biết là ai đã hét lên một câu khiến toàn bộ mọi người trên tường thành Lâm Thao nháo nhào hết lên. Trương Hoành đang đứng chỉ huy trên lầu thành nghe được tiếng bát nháo thì hoảng sợ. Hắn quay đầu nhìn lại thì lập tức thấy một khuôn mặt quen thuộc bay tới về phía hắn, dừng ngay dưới chân hắn.

Lý Kham đã chết?

-Đầu Hổ?

Lúc này Cam Ninh cũng nhìn rõ bộ dạng của thanh niên kia, thất thanh kêu lên.

Vương Mãi, không ngờ là Vương Mãi!

Hắn không hề đi đâu…

Trong lòng Cam Ninh lập tức mừng như điên, tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.

-Lý Kham đã chết. Ngươi không đầu hàng thì còn đợi đến khi nào.

Cam Ninh vung tấm thuẫn chắn, chụp một tên tiểu tốt Tây Lương trên mặt đất, đao vung như múa. Bọn lính Tây Lương lúc này đều mất hồn mất vía. Lý Kham đột nhiên bị giết tạo thành áp lực lớn cho bọn chúng, thậm chí cảm thấy lúng túng. Năm mươi tên lính phản chiến kia tấn công càng khiến cho bọn chúng không biết làm sao, trở thành tan tác.

Người thanh niên kia, không, là Vương Mãi trừng mắt hét: - Hưng Bá, hãy kề sát chiến đấu, tất cả vì đồng đội.

-Ta biết!

Cam Ninh vừa nói thì đại đao đã chém hai người, nhanh chóng tiến về chỗ Vương Mãi.

-Đầu Hổ…

-Cam đại ca, chờ lát nữa nói sau. Hãy đoạt thành trước!

Cam Ninh lập tức gật đầu. –Ta ở đây ngăn quân giặc, ngươi cứ làm việc của mình.

Hắn ngẩng đầu, mắt nhìn Trương Hoành, không nói nhiều liền xông tới trước. Còn Vương Mãi chạy về phía dưới thành, đồng thời hô lên:

- Chúc Đạo, theo ta chiếm cửa. Không cần ham chiến, cướp được cửa thành rồi nói sau.

Lúc này Trương Hoành đã tỉnh táo lại, rút bảo kiếm ra chỉ huy quân lính ngăn Cam Ninh lại.

Cùng lúc đó, Tào quân ngoài thành bắt đầu ùn ùn áp sát tới. Máy bắn đá trong thành Lâm Thao không có chỉ huy, trở nên hỗn độn vô cùng. Sáu chiếc tỉnh lan xa cũng ầm ầm tiến lên. Cung thủ quân Tào trên xe bắn cung khống chế quân Tây Lương trên đầu thành, còn bọn chúng lại không thể đánh trả nổi. Cam Ninh giống như một con hổ điên đi trên cửa thành lầu. Thanh đại đao trong tay tung bay, ánh đao thật mạnh, nơi nào hắn đi qua thì thi thể đổ gục đến đó. Trương Hoành muốn ổn định trận tuyến cũng không còn kịp rồi. Thấy Cam Ninh càng ngày càng gần, y luống cuống tay chân, không dám tiếp tục chỉ huy mà quay đầu chạy trốn.

Đúng lúc này, dưới cửa thành vọng đến một tiếng nổ lớn. Tiếp theo đó cửa thành mở rộng. Tào quân như thủy triều dũng mãnh tiến vào.

Sắc mặt Trương Hoành tái nhợt, đột nhiên đánh mất binh khí trong tay, lớn tiếng nói:

- Đừng đánh nữa, Trương mỗ xin hàng!

Lời còn chưa dứt, Vương Mãi đã leo lên đầu tường thành, vừa vặn đối mặt với Trương Hoành.

Hắn không nói nhiều, giơ tay chém một đao.

Trương Hoành đang hô lớn đầu hàng nên căn bản không để ý tới Vương Mãi.

Một kẻ mắt đỏ ngầu sát khí, một kẻ không còn sức chống cự. Nghe rắc một tiếng, ánh đao lóe lên, đầu của Trương Hoành rơi xuống đất!

Làm thế nào Vương Mãi lại xuất hiện ở Lâm Thao?

Lại nói về lúc ở Khương Đạo… Khi ấy Vương Mãnh còn chưa chết trận, Vương Mãi phụng mệnh thị sát sự vụ ở Khương Đạo.

Có điều, lúc đó hắn chưa có kinh nghiệm xử lý chính vụ. Nên đối với nổi loạn Khương Đạo, tuy rằng hắn cảm thấy nhức đầu nhưng vẫn không cảm thấy nguy cơ tiềm tàng rằng phản quân Sâm Lang Khương và Bạch Mã Khương sẽ nhân cơ hội lẩn vào trong thành Khương Đạo. Sau đó vào ban đêm đột nhiên phát động tập kích, Lý Ưng thông đồng với kẻ ngoài. Vương Mãi bị đánh cho không kịp trở tay. Mặc dù hắn liều chết chiến đấu nhưng không có cách nào ngăn cản số mệnh thất thủ của Khương Đạo. Cũng nhờ có Chương Khuy là lính thân cận của hắn tử chiến bảo vệ nên Vương Mãi mới thoát được.

Sau khi chạy thoát khỏi Khương Đạo, bên cạnh Vương Mãi chỉ còn có hơn mười người.

Lúc này, toàn bộ quận Vũ Đô đều nổi loạn. Thái thú Vũ Đô là Hoàng Hoa bị bộ hạ giết chết. Đại tướng Trương Lỗ chiếm lĩnh Tự huyện, phối hợp với Dương Ngang nhanh chóng tiến tới Hà Trì. Vương Mãi thấy thế cục Vũ Đô đã không thể vãn hồi, liền chuẩn bị lui về Nhung Khẩu. Tuy nhiên, trên đường đi đến Võ Đô thì không ngờ hắn gặp một chuyện…

Đó chính là thương hội quận Hà Tây.

Sau khi sát nhập, thương hội quận Hà Tây đã bắt đầu hoạt động.

Sau nửa năm chuẩn bị, Lý Nho đã đúc ra một số lượng lớn tiền có hàm lượng chì kém, tổng số lượng lên đến ba trăm ngàn xâu tiền.

Còn Tô Song thông qua đường thương hội quận Hà Tây, tiến hành phát tán tiền về hướng tây.

Hắn mang theo tiền chất lượng kém, bí mật chuyển vào thành đô. Đồng thời hắn mở cửa hàng, mang số tiền giả trong tay lần lượt phát tán vào trong thị trường phía tây. Sau đó hắn lại mượn thế thu mua rất nhiều lương thực, ngựa, lụa là, gấm Tứ Xuyên và đồ dùng Tây Xuyên.

Người Tây Xuyên rất hiền hòa. Sau khi Lưu Yên tiếp nhận Ích Châu, nơi này tài nguyên thiên nhiên giàu có, mưa thuận gió hòa, hàng năm mùa thu hoạch đều tốt. Vì thế nên hàng hóa đọng lại Ích Châu, rồi vì rất nhiều nguyên nhân không thể xuất đi Ba Thục. Việc hàng hóa tồn đọng lại dẫn đến việc hàng hóa ở Tây Xuyên rất rẻ.

Ví dụ như nói giá một đấu gạo. Ở chợ Hứa Đô có gia ba trăm lượng, chia ra một cân lương thực có giá khoảng chừng hai mươi lượng. Đây là giá tiền lương thực mà Tào Tháo đã sửa đổi sau mùa thu hoạch. Tại những khu vực có giá lương thực tương đối thấp, ví dụ như khu vực Từ Châu phía đông nam của Hải Tây, một cân lương thực ở chợ được niêm yết công khai có giá hai mươi lượng. Nhưng ở Ích Châu, chỉ cần tám lượng là có thể mua được. Nếu người nào mua nhiều thì giá sẽ càng rẻ thêm. Sáu lượng, thậm chí năm lượng là đã bán.

Tô Song không phát tán tiền giả với số lượng lớn mà chỉ cẩn thận luân phiên phát tán tiền giả với thương phẩm hàng hóa, phối hợp với hàng lông cừu. Kể từ đó, rất nhiều hàng hóa từ Tây Xuyên không ngừng đổ cuồn cuộn về hướng Hà Tây. Tiền giả trong tay Tô Song cũng không ngừng ít đi. Vậy mà cả Lưu Chương ở Ích Châu hay Hán Trung Trương Lỗ đều hoàn toàn không biết gì cả. Trải qua gần bốn tháng hoạt động, Tô Song quyết định tạm thời ngừng phát tán tiền giả. Dù sao trong chớp mắt mà tung ra dùng trăm triệu tiền giả thì thật hết sức dễ nhận thấy, người khác dễ dàng cảm thấy không bình thường.

Nhưng dù vậy thì Tô Song đã phát tán ra tám mươi triệu tiền giả ở Ích Châu.

Con số nghe ra rất lớn nhưng thực ra cũng chỉ là tám vạn xâu mà thôi. Tám mươi triệu tiền giả ném vào huyện Ích Châu chỉ giống như đá chìm đáy biển, bình thường không kẻ nào có thể chú ý đến. Kế hoạch mười năm của Lý Nho là chuẩn bị năm triệu xâu tiền giả tung vào Ích Châu để phá hủy hoàn toàn Ích Châu.

Năm triệu xâu tiền, một xâu là một ngàn lượng, tổng cộng khoảng năm tỷ.

Có thể hình dung ra năm tỷ tiền giả này phát tán vào Ích Châu thì sẽ có kết quả như thế nào.

Vì quan hệ trọng đại nên Tô Song không thể không cẩn thận. Tám mươi triệu không ít, có thể hoãn lại để chờ thị trường tiêu hóa hết rồi nói sau.

Tám mươi triệu có thể mua gì?

Đại thương hào nổi danh thời tam quốc, ví dụ như Mi Chúc, tài sản cũng không quá trăm triệu mà thôi. Đương nhiên, trăm triệu này nếu tính thêm tiền tài sản thì phỏng chừng lên đến ba bốn trăm triệu. Tất nhiên hắn còn thêm những tài sản chìm, thương lộ, khách hàng và vô số thứ không định giá được. Sau khi Tào Bằng phong tỏa đường buôn bán muối ở Hải Tây thì tài sản của Mi Chúc lập tức bị sút giảm. Mi Chúc dùng tài sản trăm triệu của mình để giúp đỡ Lưu Bị dựng sự nghiệp. Như vậy, tám vạn tiền giả kia cũng sấp xỉ cơ nghiệp của Lưu Bị ở Từ Châu.

Những hàng hóa này đưa về Hà Tây có thể bù đắp những hàng hóa thiếu thốn của Hà Tây năm sau.

Đồng thời cũng mang đến cho Tào Bằng số tiền lời lớn. Chỉ có điều số tiền lời này không thể nhìn thấy rõ trong thời gian ngắn.

Tô Song lệnh cho Chúc Đạo áp giải một số lượng lớn hàng hóa rút lui khỏi Hán Trung, vừa lúc gặp Vương Mãi.

Vốn Chúc Đạo không biết Vương Mãi nên hai người vẫn luôn đi cùng nhau. Mãi cho đến khi tin Vương Mãnh chết truyền đến thì Vương Mãi mới lộ ra sơ hở. Thiếu chút nữa thì Vương Mãi sống mái với Chúc Đạo. Tuy nhiên khi hai người chuẩn bị đánh thì có tin truyền đến.

Lâm Thao đã mất!

Tung tích Thạch Thao không rõ. Vương Mãnh chết trận Bạch Thạch.

Vương Mãi đau buồn đến tột cùng, từ chối Chúc Đạo để đi Hà Tây. Vương Mãi quyết định mang theo bộ hạ trà trộn vào thị trấn Lâm Thao.

-Chắc chắn A Phúc sẽ báo thù cho thân phụ, sớm muộn gì cũng sẽ thu hồi Lâm Thao.

Ta muốn đi Lâm Thao tiếp ứng cho hắn. Đến lúc đó, ta muốn giết Mã Đằng báo thù cho cha.

Năm đó Chúc Đạo ở Lạc Dương từng đắc tội với Tào Bằng.

Tuy rằng Tào Bằng đã tỏ thái độ sẽ không so đo với gã nhưng trong lòng Chúc Đạo vẫn luôn nhức nhối như kim đâm.

Gã không phải là kẻ bình thường vô tri. Trước kia gã từng sống cuộc đời hành hiệp nên hiểu rõ đạo lý tính sổ sau.

Cho nên Chúc Đạo vẫn hy vọng có thể lập một ít công lao để cải thiện một bước mối quan hệ của gã với Tào Bằng. Nhưng gã lại không tìm thấy cơ hội nào. Chúc Đạo không biết chiến sự cũng không biết xử lý chính vụ. Mặc dù gã là một tay kiếm tốt nhưng lại không biết việc lâm trận giết chóc. Cho nên gã chỉ có thể lấy danh nghĩa ở lại thương hội quận Hà Tây để giúp đỡ Tào Bằng.

Vương Mãi là ai?

Đó là huynh đệ kết nghĩa của Tào Bằng.

Trong tám anh em kết nghĩa, hắn là người có quan hệ thân thiết nhất với Tào Bằng.

Có thể nói, tuy rằng tám anh em kết nghĩa vui buồn tương quan nhưng người thực sự có thể khiến Tào Bằng phát điên thì chỉ có hai người Vương Mãi và Đặng Phạm. Dù sao, hai người này đã thân thiết với Tào Bằng như tay chân khi hắn còn chưa tới Hứa Đô.

Nếu ta có thể giúp Vương Mãi một phen, nhờ giao tình giữa công tử với Vương Mãi thì tất nhiên công tử sẽ coi trọng ta!

Trong lòng mỗi người đều phủ phục một mãnh hổ và cũng một mãnh hổ khát khao công danh. Lúc trước, lão tứ Chu Tán trong tiểu bát nghĩa bị giết khiến cho Tào Bằng liều lĩnh vì hắn báo thù, tìm kiếm đến cùng nguyên nhân Chu Tam chết. Mà nay Vương Mãi lại thân thiết hơn so với Chu Tán. Tào Bằng kia sao lại có thể không đối xử tốt với Chúc Đạo được? Được rồi, cho dù Tào Bằng không niệm tình thì Vương Mãi cũng sẽ làm. Mặc kệ ai đối xử tốt với Chúc Đạo thì gã cũng sẽ có một tiền đồ tươi sáng.

- Nếu công tử không chê thì Chúc Đạo nguyện dẫn anh em làm việc tôi tớ cho công tử.

Vương Mãi ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này phải dựa vào Chúc Đạo.

Dù sao thì trong tay hắn chỉ có hơn mười bộ hạ, muốn ở lại hành sự ở Lâm Thao không phải là một chuyện dễ.

Mà kiếm thuật của Chúc Đạo cao minh. Mỗi người giang hồ hào khách dưới tay y đều là người giỏi. Chính Chúc Đạo cũng có thể giúp được một tay.

Vì thế Vương Mãi để Chúc Đạo đi theo đội hình của mình, chọn ra bốn mươi tên giang hồ hào khách cùng trà trộn vào trong thành Lâm Thao.

Cũng chính lúc này Lý Kham và Trương Hoành phụng mệnh Mã Đằng tiếp nhận huyện Lâm Thao. Hách Chiêu đã dẫn binh tiến đến cửa còn Cam Ninh cũng dẫn bộ hạ đến Đại Tán Quan. Hai người Lý Kham Trương Hoành thất kinh, vội vàng chiêu mộ binh mã ở Lâm Thao.

Trong tình huống như vậy mà chiêu binh thì tất nhiên vàng thau sẽ lẫn lộn.

Rất nhiều quân lính được chiêu mộ chưa kịp tiến hành huấn luyện đã bị phái ra chiến trường. Cho nên chiêu binh không thông qua việc điều tra xuất thân, chỉ cần người nào tới báo danh là sẽ nhận người đó. Tuy binh khí thì phải tự lo liệu.

Chúc Đạo lấy thân phận hiệp khách gia nhập vào quân Tây Lương được phong chức Đô Bá.

Sau đó gã nhanh chóng thu nạp đám người Vương Mãi bên cạnh, tạo thành một đội rồi mai phục ở huyện thành Lâm Thao.

Không lâu sau thì Cam Ninh dẫn binh đến vây thành.

Vương Mãi và Chúc Đạo xen lẫn trong đám quân Tây Lương đi lên thành lầu.

Khi Cam Ninh tự mình dẫn Bạch Linh Nhi lên thành Lâm Thao thì Vương Mãi đã biết lúc này là thời cơ.

Vì thế hắn lâm trận rồi phản chiến, có cơ hội giết Lý Kham Trương Hoành.

Cửa thành Lâm Thao mở rộng, Tào quân dũng mãnh tiến vào trong thành.

Sau khi Trương Hoành và Lý Kham chết thì quân Tây Lương như rắn mất đầu. Tuy rằng còn có một bộ phận ngoan cố tử chiến kháng cự nhưng không ảnh hưởng đến thế cuộc đại cục. Tiếng kêu dần dần yếu dần khi Tào quân cuồn cuộn không ngừng tiến vào.

Cam Ninh và Vương Mãi đi song song tuần tra trên thành Lâm Thao.

Khắp nơi trên đường đều là thi thể, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một đội quân Tây Lương bị Tào quân tạm giam, đang ôm đầu đi ra ngoài thành.

Một doanh trại tù binh được xây dựng bên bờ sông Điêu Thủy.

Bọn tù binh đều bị giam giữ bên trong doanh trại chờ xử lý cuối cùng.

- Đầu Hổ, chuyện của thúc phụ…

Cam Ninh nhìn Vương Mãi với vẻ mặt rất lo lắng, không nhịn được muốn an ủi vài câu.

Nhưng Vương Mãi đã xua tay ngăn lời:

- Cam đại ca không phải khuyên nhủ ta. Ta không sao. Bây giờ đã đoạt được thành Lâm Thao, xin đại ca mau chóng phái người báo cho a Phúc. Ta đoán là sau khi Mã Đằng biết tin tức thành Lâm Thao bị chúng ta cướp sẽ lập tức buông tha cho Chương huyện và Tương Vũ, quay đầu về tấn công chúng ta. Thành Lâm Thao này như yết hầu nối với Hán Dương và Vũ Đô.

Đầu Hổ dường như đã trưởng thành rất nhiều.

Sau khi trải qua nhiều chuyện, tính tình hắn đã trở nên chín chắn, có thể phân rõ nặng nhẹ.

- Chuyện này ngươi cứ yên tâm. Ta sẽ lập tức phái người báo cho a Phúc. Sau đó ta sẽ nói với Bá Đạo hoán quân. Nếu nói về công thành chiếm đất thì ta không thua bất cứ kẻ nào. Nhưng nếu như áp dụng vườn không nhà trống thì ta không thể so sánh được, Bá Đạo làm rất tốt.

Đầu Hổ, ngươi muốn đi với ta đóng quân ở Nhung Khâu không?

- Không, ta phải ở lại chỗ này!

Vương Mãi nghiến răng hung tợn nói:

- Nếu không lấy được thủ cấp của Mã Đằng, Vương Mãi ta không xứng làm người.

Người này xem như đã quyết định liều chết với Mã Đằng.

Cam Ninh cũng biết là sẽ không khuyên bảo được Vương Mãi.

Trên thực tế, lúc này người có thể khuyên bảo được Vương Mãi, ngoại trừ Tào Bằng, chỉ có vợ chồng Tào Cấp và tỷ tỷ của Tào Bằng là Tào Nam. Đáng tiếc là bốn người này không ở đây. Cam Ninh ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định.

Một khi đã như vậy thì ta đây tạm hoãn việc tấn công Vũ Đô.

Ta và Bá Đạo sẽ cùng đóng quân ở Lâm Thao. Cho dù là chết thì cũng phải bảo vệ Đầu Hổ chu toàn, giữ lời hứa ngày đó với a Phúc.