Làm sao có thể? Nàng nghĩ.

Tàu vũ trụ Tĩnh Uyên bị ám sát ở Mân Côi Chi Tâm, một máy quay quân dụng may mắn sót lại trên tàu bảo vệ quay được các đoạn rải rác, nàng đã xem cả trăm ngàn lần.

Khi lấy được quyền thay mặt ủy viên quản trị của quản ủy hội Vườn Địa Đàng từ lão già nhà Gurdon, nàng ngay lập tức tự tay mở kho số liệu của Vườn Địa Đàng, cố chấp muốn chính mắt xác nhận thời gian và địa điểm người ấy biến mất khỏi Vườn Địa Đàng.

Nàng thậm chí có thể đọc ra tọa độ vũ trụ phức tạp kia không sai một chữ.

Cho nên nhất định là giả.

Trong mạng giám sát của Vườn Địa Đàng, clone gien là bị cấm tuyệt đối. Nhưng không có nghĩa là đám người dã man vực ngoại và Thiên Hà Số 8 sẽ không làm như vậy… Cũng có thể người này ngay cả clone cũng chẳng tính, mà chính là một người nhân bản.

Lửa giận như nổ hạt nhân nổ tung trong lồng ngực gầy của Lâm Tĩnh Xu, nàng cắn chặt răng, một chút mùi máu tanh bốc ra.

Bọn họ làm sao có thể, làm sao dám!

Nhưng Lâm Tĩnh Xu không quen để lộ cảm xúc, kìm nén lâu dài khiến cơ mặt nàng đã không còn khả năng phản ứng tức thì. Bởi vậy bất luận trong lòng sóng dậy vạn trượng như thế nào, đều chỉ có thể cắn máu dằn xuống – Lâm Tĩnh Xu vô thức gõ thiết bị đầu cuối cá nhân của hộ vệ trưởng, dễ dàng lấy được quyền khống chế, chiếu lại cảnh vừa rồi.

Lần này, nàng đã nhìn rõ người đàn ông ấy hơn một chút.

Trong rất nhiều năm, Lâm Tĩnh Xu thích thu thập tất cả các tin tức về tướng quân trẻ tuổi… tuy rằng phần lớn là tiêu cực. Nhưng đối với nàng, cho dù là các bài báo cánh truyền thông đổi kiểu mắng hắn đọc cũng hết sức thú vị, bất kể hắn sống thành một tên khốn nạn hay côn đồ, sự tồn tại của hắn đã là niềm an ủi sâu nhất.

Lâm Tĩnh Hằng đối với người khác mà nói là một cái tên, một tấm ảnh, một hình tượng lạnh lùng tàn nhẫn mơ hồ không rõ. Nhưng trong lòng nàng, hắn là động, thần thái hờ hững kiêu căng, thái độ dửng dưng, tư thế đi không thèm để ý, nàng đều từng miêu tả vô số lần trong lòng, đôi khi Lâm Tĩnh Xu thậm chí cảm thấy, nếu nàng chịu đi chuyển giới, sửa mặt, nàng thậm chí có thể tự mình đóng vai một Lâm Tĩnh Hằng giống như thật.

Trong đoạn phim mờ căm, người đó quá quen thuộc.

Lâm Tĩnh Xu lần thứ hai nhìn hắn, ghềnh đá và vách núi trong lòng bắt đầu sụp đổ dần từng chút.

Cho dù là người nhân bản, là người clone, thân xác không khác chút nào, bọn họ có thể phục chế ra một linh hồn giống y hệt không?

Và cả… cái tay máy kia.

Lâm Tĩnh Hằng chưa bao giờ khoe với người khác về Trạm Lư, dù cho đôi lúc cần mang theo Trạm Lư, cũng chỉ để hắn mặc quân phục đi trong nhóm cận vệ, dẫu sao người khác không nhận ra hắn không phải là người, so sánh với mấy cơ giáp nổi tiếng khác, Trạm Lư thần bí quá mức, xuất hiện trong tầm nhìn của công chúng luôn chỉ có thân cơ giáp khổng lồ.

Lâm Tĩnh Xu là số ít người ngoài quân đội từng gặp hạch cơ giáp Trạm Lư.

Nàng còn nhớ ngày ấy, Lâm Tĩnh Hằng được bổ nhiệm làm người phụ trách hàng đầu của cứ điểm Bạch Ngân, sau nghi thức trao quân hàm, có một bữa tiệc tập hợp chính khách, quản ủy hội cố ý lấy lòng thượng tướng quá trẻ tuổi này, dẫn theo Lâm Tĩnh Xu năm ấy còn làm nghiên cứu viên xã hội học ở trường. Khi đó nàng còn chưa học được ung dung giữa những người này như thế nào, lâu ngày gặp lại anh trai sinh đôi xa cách nhiều năm, nhìn nhau không nói năng gì.

Những người đó xuất phát từ phép lịch sự, cho họ thời gian ở riêng với nhau, khả năng là Lâm Tĩnh Hằng thật sự không tìm ra chuyện gì để nói, bèn thuận miệng giới thiệu Trạm Lư bên cạnh cho nàng. Tuy rằng biết rõ Trạm Lư là máy tính, nhưng hình dạng hắn vẫn quá giống người thật, Lâm Tĩnh Xu đối với hắn ít nhiều có chút câu nệ, vừa vặn hôm đó nàng mặc áo len có phù hiệu học viện, Trạm Lư rất quan tâm theo phù hiệu học viện trên bộ quần áo ấy, biến thành cái tay máy với ngụ ý “khoa học kỹ thuật thay đổi kết cấu xã hội”.

Từ nhỏ đến lớn, có lẽ đây là bí mật nhỏ duy nhất giữa hai anh em họ.

Nàng không biết từ đó về sau, Lâm Tĩnh Hằng liền cài hình thái tiết kiệm năng lượng của Trạm Lư thành tay máy, cũng không biết hắn lúc ấy đào thoát khỏi Mân Côi Chi Tâm trí mạng, lại xóa mình hoàn chỉnh khỏi kho số liệu của Vườn Địa Đàng như thế nào, nàng không biết tại sao hắn lại ở Thiên Hà Số 8, tại sao không trở về, không biết hắn có tính toán gì, bây giờ sống có tốt không… Không biết tại sao hắn không chịu gửi cho nàng dăm ba câu, dẫu chỉ là một chút ám chỉ.

Hắn còn sống. Lâm Tĩnh Xu nghĩ, hắn đang ở Thiên Hà Số 8.

Trong chốc lát, Lâm Tĩnh Xu cảm thấy lồng ngực chết lặng như bị thứ gì đâm một phát, lập tức quặn đau dữ dội, trong thân thể thối rữa lật lên máu thịt tươi mới, đau đớn chân thật ấy thậm chí khiến nàng có ảo giác mình còn sống.

Nàng hoang mang ngẩng đầu lên, vừa vặn gặp ánh mắt thận trọng của hộ vệ trưởng.

Trong chớp mắt Lâm Tĩnh Xu đã tỉnh táo lại, nàng lập tức ý thức được, kẻ trước mặt đang sợ hãi, đồng thời cũng đang quan sát phản ứng của nàng.

“Lâm Tĩnh Hằng còn sống” – tin tức này sẽ đảo ngược chiến cuộc.

Mà bất kể hắn làm gì ở Thiên Hà Số 8, đối phó loại như “Phi Ưng” cũng phải tự mình ra tay, cho thấy hiện giờ người và tài nguyên trong tay hắn nhất định rất có hạn.

Lâm Tĩnh Xu thản nhiên liếc nhìn gương trang điểm ở góc bàn, xác định trên mặt mình không lộ ra bất cứ dấu vết gì, nàng là một đóa “Đại Dương Xanh Thẳm” từng nở dưới kính hiển vi, xòe ra mỗi một cánh đều có vô số ánh mắt dõi theo xem xét, bởi vậy đã quen ngay cả hít thở cũng có tư thế đặc biệt.

Trong tích tắc, Lâm Tĩnh Xu giấu đi tất cả cảm xúc, sau đó nàng mặt không biểu cảm tắt đoạn phim trên cổ tay vệ đội trưởng, gượng mỉm cười lạnh lùng, như một con búp bê đoan trang ngồi sau bàn, mở hai tay ra: “Đây là cái gì? Đây là lý do ngươi tìm cho mình?”

Hộ vệ trưởng mở miệng: “Phu nhân, người này… ngài không cảm thấy hắn giống…”

Ánh mắt Lâm Tĩnh Xu như dùi băng xuyên thẳng qua xương sọ hắn, hộ vệ trưởng đoán ý qua lời nói và sắc mặt, hoài nghi chỉ cần mình nói ra ba chữ “Lâm Tĩnh Hằng”, robot xinh xắn lịch sự như chủ nhân nơi đây ở cửa văn phòng sẽ lao vào nện hắn nát như tương.

“Nếu ngươi muốn chọc giận ta, vậy ngươi hơi thành công rồi.” Lâm Tĩnh Xu nhấn từng chữ, “Là chủ ý ai bày cho ngươi?”

Hộ vệ trưởng sửng sốt sau đó mới ngộ ra nàng có ý gì, vội vàng thất thanh la lên: “Không, không phải tôi sắp xếp, phu nhân, làm sao tôi có thể vì trốn tránh trách nhiệm mà khinh nhờn… khinh nhờn… Vả lại tôi làm sao có thể kiếm được gien của Lâm tướng quân? Ngài hãy tin tôi, tôi…”

Lâm Tĩnh Xu nhướng nhẹ đuôi lông mày, cắt ngang hắn: “Không phải ngươi? Thế thì là ai?”

Nàng mảnh mai chết đi được, mặt chỉ to bằng một bàn tay, da dẻ quá nhợt nhạt, nhìn vô cùng yếu ớt, cần cổ trắng ngần vừa nhỏ vừa dài, bẻ gãy nó cần bao nhiêu sức? Nhưng hắn cứ sợ nàng, càng đến gần càng có thể ngửi được mùi tanh ngọt của sự thối rữa trên người nàng, ở nàng có khí chất không thể miêu tả, như hồn ma mờ mờ ảo ảo trong ác mộng, đứng trước mặt mỉm cười với ngươi, ngươi lại không biết một phút sau nàng có thể làm ra chuyện đáng sợ gì.

Lâm Tĩnh Xu chậm rãi hỏi lại lần nữa: “Nếu không phải ngươi, thì là ai? Hửm?”

Hộ vệ trưởng: “Tôi… tôi đi tra giúp ngài…”

“Ngươi đi là tốt nhất,” Lâm Tĩnh Xu nói, “Ta không cần biết ngươi dùng phương pháp gì, ta muốn tống thứ hàng giả này về máy xay thịt, ta còn muốn biết gien của hắn làm sao để lộ khỏi liên minh, ai đã phục chế hắn, ta muốn ngươi chém đứt mỗi một bàn tay từng chạm vào hắn, nếu ngươi không làm được, thì lấy của chính ngươi cho đủ số -“

Hộ vệ trưởng khẽ rùng mình.

“Ta phải tra rõ, phải khống chế hoàn toàn Thiên Hà Số 8,” Lâm Tĩnh Xu vuốt lại tóc mai, “Bắt đầu từ bây giờ, ta muốn các ngươi phái thêm người đến Thiên Hà Số 8.”

“Phu nhân,” Hộ vệ trưởng vội vàng nói, “Thiên Hà Số 8 thật sự chẳng béo bở gì, chúng ta không nên đặt quá nhiều tài nguyên và tinh lực ở…”

Lâm Tĩnh Xu ngẩng đầu, nhìn hắn với khuôn mặt không biểu cảm.

Hộ vệ trưởng cố gắng nói: “Làm thế, lượng tiêu thụ khoảng thời gian sắp tới của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng, tổn thất sẽ rất nặng nề.”

Không hoàn thành kế hoạch, người phụ nữ này chắc chắn sẽ không tự xét lại quyết sách sai lầm của mình, đến lúc đó giận cá chém thớt vẫn là hắn.

Lâm Tĩnh Xu hỏi: “Tổn thất? Sao, đợt Nha Phiến đầu tiên mở rộng trong quân đội hiệu quả không tốt à?”

Hộ vệ trưởng khép nép nói: “Giai đoạn thí nghiệm còn chưa kết thúc, số chip đầu tiên cần đổi mới còn mười lăm ngày, không biết đến lúc đó tỷ lệ chủ động mua tiếp là bao nhiêu, mặt khác ngài cũng biết, mở rộng Nha Phiến vào quân đội và cứ điểm Thành Thiên Sứ phải cực kỳ cẩn thận, sơ sẩy là sẽ bị thượng tầng chú ý tới…”

Lâm Tĩnh Xu nở nụ cười không lộ răng: “Làm sao thế được, ngươi biết cứ điểm Thành Thiên Sứ hiện tại đã hoàn toàn không kiếm được thuốc cảm xúc hợp pháp chứ? Ngay cả giấy của ta cũng không dùng được, mọi người đều bắt đầu giở phép thần thông tiếp xúc với chợ đen. ‘Nghe đồn’ trên một số chợ đen đã có năng lực xây dựng ‘Vườn Địa Đàng cục bộ’, chỉ cần một con chip bé tí, bây giờ mọi người đã gọt bớt đầu, tự mình tìm đường cầu mua loại chip này.”

Hộ vệ trưởng nghe ra ý nằm ngoài lời của nàng, sợ vã mồ hôi lạnh tại chỗ. Ý thức được đường buôn ma túy trong tay người đàn bà điên này không chỉ có một, như tơ nhện giăng ra bốn phương, mình chỉ là một vòng trong đây… Không chừng còn là vòng có thể bỏ bất cứ lúc nào.

Lâm Tĩnh Xu giơ các ngón tay lạnh ngắt, nắm cổ tay gắn thiết bị đầu cuối cá nhân của hắn: “Ta không cho phép bất cứ ai giả mạo Lâm Tĩnh Hằng, đây là một tên giả mạo, hàng giả phải chết, ngươi hiểu chưa?”

Hộ vệ trưởng vốn còn do dự, vì diện mạo và tư thái của gã đó rất giống Lâm Tĩnh Hằng, nhưng nhận được mệnh lệnh như đinh đóng cột của Lâm Tĩnh Xu, chút do dự này nhanh chóng bị sợ hãi và lo âu thay thế, dù sao hắn cũng không dám hỏi Lâm Tĩnh Xu làm cách nào phán đoán được kẻ trong đoạn phim không phải chính bản thân Lâm Tĩnh Hằng, nhưng mà chỉ cần Lâm Tĩnh Xu có một chút không xác định, cũng sẽ không điên khùng đòi đánh đòi giết như thế, có lẽ giữa sinh đôi có mối liên hệ đặc biệt nào đó chăng.

Hộ vệ trưởng bị nhiệm vụ không thể hoàn thành của Lâm Tĩnh Xu chiếm hết tâm thần, bất tri bất giác tiếp nhận tiền đề “người trong đoạn phim là người clone”, tức tối nghĩ thầm: gien giống như đúc không phục chế ra người giống như đúc, mẹ kiếp thường thức này ngay cả người Địa Cầu nguyên thủy cũng biết, tên bệnh thần kinh tự tìm chết nào làm chuyện vô vị kiểu này, còn thò tay lên đầu Lâm Tĩnh Hằng? Chọc giận nữ ma đầu, khiến hắn bây giờ tiến lùi đều khó.

Hắn thất thần dẫn đến phản ứng hơi chậm, Lâm Tĩnh Xu trực tiếp cầm nửa ly trà nóng hổi trong tay, hắt lên mặt hộ vệ trưởng.

Hộ vệ trưởng hét lên thảm thiết, bụm mặt liên tục lui lại, gào cả nửa phút trong văn phòng hiệu quả cách âm tốt, da mặt và mu bàn tay chỗ bị phỏng lập tức sưng đỏ.

Lâm Tĩnh Xu: “Hắn không biến mất thì ngươi biến mất, hiểu chưa?”

Hộ vệ trưởng không dám không hiểu, nén đau, thở hồng hộc như cái ống bễ, hoảng sợ không chọn đường mà chạy ra khỏi văn phòng tinh tế sạch sẽ của nàng.

Lâm Tĩnh Xu một mình ngồi ngay ngắn sau bàn – danh môn thục nữ chẳng những phải quản được miệng mình, còn phải quản được ngôn ngữ cơ thể, nàng không thể có các động tác nhỏ vò đầu bứt tai, tốt nhất là giờ giờ phút phút đều như một bức tranh mỹ nữ yên lặng.

Nhưng giờ này phút này, nàng thật sự rất muốn co mình lại, bởi vì thật sự rất lạnh.

Trí tuệ nhân tạo cúi đầu đi vào, im lặng dọn sạch vết nước trên mặt đất. Lâm Tĩnh Xu chăm chú nhìn cô ta, không hề nhúc nhích, bởi vì đối với những dã thú sống một mình mà nói, yếu ớt thường sẽ mang đến nguy hiểm trí mạng, thế nên phương thức đối kháng đau đớn của chúng chính là cực lực che giấu, cực lực kiềm chế, tuyệt không để lộ mảy may với thế giới này.

Lâm Tĩnh Xu nhìn mình trong gương, như đã nhìn thấu kết cục của câu chuyện.

Nàng chậm rãi dặm thêm son, sau đó tăng nhiệt độ trong phòng.

Khi bóng ma dưới vực sâu bao phủ trên không cả liên minh, im lặng há cái miệng đáng sợ, Thiên Hà Số 8 đang chờ xây dựng lại giống như vùng đất đóng băng được gió xuân thổi qua, nặng nề u ám, mọc ra chồi non như phép lạ.

Vu cảnh đốc dùng bài diễn thuyết cuối cùng của mình thức tỉnh đồng bào sống vô hồn, mà sự càn quét của Bạch Ngân Cửu thì giống như tiêm cho họ một liều thuốc thư giãn nâng cao tinh thần.

Mạng thông tin liên lạc chưa sửa chữa, lời đồn đãi đã lặng lẽ bay ra.

Vô số người từng nhận cựu huân chương một lần nữa dừng chân, nghe bài ca của quân liên minh tự do phương xa, thủ lĩnh một phương cả ngày lo sợ thì âm thầm tìm mua ở chợ đen cảnh thật của chiến dịch như gió thu cuốn hết lá vàng kia, để tìm kiếm sự che chở mới, những người giãy giụa trên lằn ranh sống chết, thì xì xào bàn tán nghe ngóng chuyện trên sao Khải Minh có việc làm là có thể đổi vật tư sinh hoạt có phải là thật hay không.

Tổng trưởng Edward dẫn ekip vẫn chưa ăn rơ, khẩn cấp tăng ca nửa tháng, dù thế vẫn không kịp thẩm duyệt thư quy hàng các hành tinh và căn cứ gửi tới. Cơ cấu hành chính của Thiên Hà Số 8 chưa hoàn toàn ra đời, thiết kế mạng thông tin liên lạc ba lần chỉnh sửa của Lục Tất Hành đã có được cơ hội thực tiễn trước – công nhân kỹ thuật vũ trụ các hành tinh và căn cứ phái tới thành nhóm người đầu tiên kiếm ống dinh dưỡng từ tay tân chính phủ.

Thiên Hà Số 8 có ngành nghề kỹ thuật, đặc biệt là công nhân trên căn cứ vũ trụ nhân tạo và hành tinh cải tạo, trình độ vượt xa kỳ vọng của Lục Tất Hành. Trăm năm qua, duy trì sinh hoạt cơ bản hằng ngày của loài người, đều là những người sẽ không lưu danh trên lịch sử này, nếu không khả năng chẳng cần chờ các bậc anh hùng đó lái cơ giáp “ù ù” tranh qua cướp lại, một tầng khí quyển nhân tạo bong ra, là tia vũ trụ có thể tận diệt các bậc anh hùng lẫn cẩu hùng trên mặt đất.

Tiếc rằng bao nhiêu năm đều không có quy hoạch và quản lý, công nhân kỹ thuật lợi hại hơn cũng chỉ làm mấy công việc sửa chữa cơ bản, lấy tiền công chung miễn cưỡng duy trì sinh kế, cùng mọi người ăn no chờ chết mà thôi, không có đất dụng võ.

Lúc này, cả Thiên Hà Số 8 ngưng tụ theo ánh sáng của Khải Minh, trước sự cám dỗ của “lương cao”, những người này như côn trùng tích tụ năng lượng dưới lòng đất, rốt cuộc từ từ bò ra, thử tung cánh, sau khi hình thành đội công trình có tổ chức, thậm chí bọn họ sẽ tự động bổ sung các chi tiết bản thiết kế chung chưa tính đến.

Mạng thông tin liên lạc sửa chữa rất nhanh bằng tốc độ Lục Tất Hành không ngờ tới, cuối tháng 4 năm 276 Lịch Tân Tinh, mạng lưới thông tin của Thiên Hà Số 8 hoàn thành, trên thiết bị đầu cuối cá nhân của mọi người đột nhiên nhảy ra nhắc nhở tự động cập nhật, kênh của phía chính phủ Thiên Hà Số 8 nháy mắt xuyên qua ngõ hẹp lầy lội và thành phố hoang vắng, đáp xuống thiết bị đầu cuối cá nhân của mỗi người trên mỗi một hành tinh, mỗi một căn cứ, Tổng trưởng Edward lần đầu phát biểu tuyên ngôn của tân chính phủ và diễn thuyết nhậm chức, đồng thời ban bố hiến pháp của Thiên Hà Số 8, trong vòng ba ngày, tất cả tổ chức và võ trang địa phương trước sau tuyên bố gia nhập chính phủ, tiến vào hệ thống hành chính và tài chính thống nhất, bắt đầu tổng điều tra nhân khẩu, cũng nộp lên võ trang tư nhân, nhập vào quân tự vệ Thiên Hà Số 8.

Nước lũ hỗn loạn rốt cuộc quy về đường sông, xuôi dòng chảy xuống, dần dần lộ ra đất phù sa hai bên bờ.

Ngày 15 tháng 5 năm 276, tân chính phủ chính thức truy phong quân liên minh tự do hơn một trăm năm trước là quân đội hợp pháp của chính phủ, và thừa nhận quân liên minh tự do là tiền thân của quân tự vệ Thiên Hà Số 8. Trong Ngân Hà Thành sao Khải Minh, tân chính phủ và quảng trường trung tâm hoàn thành dưới tay hơn ba trăm robot, tấm bia của tướng quân Lục Tín từng bị Votaw chặt mất tượng đá đứng im bên hông quảng trường người qua kẻ lại. Yên lặng chết đi hơn ba mươi năm, mặt mày ông vẫn như xưa, sống lại cùng phế tích ở ranh giới văn minh.

Ngân Hà Thành một địa phương nhỏ chưa có tiếng tăm này chớp mắt biến thành Votaw của Thiên Hà Số 8, người dân chúc mừng quảng trường khánh thành, chè chén bên cạnh tượng đá, dàn nhạc lang thang không biết tìm từ đâu đến thổi kéo hòa âm như tạp âm. Lâm Tĩnh Hằng và Độc Nhãn Ưng trời sinh ghét náo nhiệt không hẹn mà cùng đến quảng trường, chạm mặt ở một quán rượu nhỏ mới khai trương cạnh đó, trao đổi một ly rượu và một điếu thuốc, không cãi nhau, không nói chuyện, Độc Nhãn Ưng không nhớ lại Lục Tín, Lâm Tĩnh Hằng cũng không giải thích hành vi thiết huyết như “phản bội” của mình năm đó.

Cho đến khi bóng đêm gần buông xuống, đám đông ăn mừng dần dần tản đi, Độc Nhãn Ưng mới mở miệng: “Tuyến sản xuất vật tư các nơi tuy rằng đã khôi phục một chút, nhưng cần quy phạm lại, mở rộng sản xuất, muốn đạt tới trình độ thiên hà tự túc, đoán ít nhất còn phải một năm, vật tư quân nhu khẩn cấp lúc trước đã thấy đáy rồi.”

Lâm Tĩnh Hằng dập điếu thuốc, “Ừm” một tiếng.

Độc Nhãn Ưng: “Phải mau chóng nghĩ biện pháp.”

Lâm Tĩnh Hằng ngước lên: “Đội công trình sắp trở về, ông muốn đuổi tôi đi có phải không?”

Gân xanh ở khóe mắt Độc Nhãn Ưng giật giật.

Lâm Tĩnh Hằng nhìn nhau với lão chốc lát, vậy mà bật cười, cay độc bỗng nhiên biến mất, hắn cười lại có một chút bỡn cợt như người thanh niên, đôi mắt xám mờ mịt quay lại nhìn hướng tượng đá trên quảng trường, tượng đá kia bao phủ ánh sáng, đắm chìm trong tà dương.

“Ông ta trả tiền.” Lâm Tĩnh Hằng đẩy lão mèo Ba Tư đến trước quầy quán rượu, rồi nghênh ngang bỏ đi.