Đội ngũ này như từ trên trời giáng xuống, khiến mấy bên đều sững ra.

Trọng tam không báo một tiếng, trực tiếp cậy mình thể lượng lớn, tiến hành vớt mấy tiểu cơ giáp lộn xộn của nhóm Độc Nhãn Ưng.

Độc Nhãn Ưng vội vàng phối hợp phanh lại: “Chờ…”

Lão phanh quá gấp, hệ thống cân bằng trọng lực trong cơ giáp sứt mẻ quá tải, chớp mắt khí thể bảo hộ phun khắp nơi, bọc kín người lái mắt uyên ương, suýt nữa đập dẹp lão trên cửa cabin.

Lập tức, tiểu cơ giáp bị giam trên quỹ đạo thu phóng cơ giáp của trọng tam, cơ hồ tóe ra tia lửa, Độc Nhãn Ưng trượt xuống cùng khí thể bảo hộ quanh thân, thảm hại chửi thành tiếng: “Thằng chó nào trong Bạch Ngân Cửu đó, cùng một mẹ sinh ra với Lâm Tĩnh Hằng à?”

Sau khi áp khí cân bằng, một loạt khoang y tế lăn vào phòng thu phóng cơ giáp, lần lượt đứng trước mấy tiểu cơ giáp thu vào, khiêng đi các người lái xây xẩm mặt mày. Tiếng của hồn trọng tam – Trạm Lư vang lên trong trạm thu phóng cơ giáp.

Trạm Lư nói: “Có thể nhìn thấy ngài tràn trề tinh thần như vậy thật là tốt, Lão Lục tiên sinh, đầu tiên tôi thay mặt chuyển đến ngài sự lo lắng của hiệu trưởng Lục, thầy Lục chờ ở cửa phòng y tế đã rất lâu, hiện giờ rất muốn cho ngài một cái ôm.”

Độc Nhãn Ưng ngẩn người, hơi lúng túng mím môi: “Ồ, sao nó cũng đến đây.”

Trạm Lư lại nói: “Tiếp theo, lại chuyển đến ngài lời thăm hỏi của Lâm tướng quân, ngài ấy nói ‘bị người ta rượt thành bộ dạng thảm hại tè ra quần này, xem ra ông nên dưỡng già thật rồi’.”

Độc Nhãn Ưng không ngờ được Lâm Tĩnh Hằng lại đích thân đến đây, nhất thời chưa nghĩ ra nên chế giễu lại như thế nào, như một con mèo rớt xuống nước ướt nhẹp không xù nổi lông, vừa kinh ngạc vừa phẫn uất nghẹn lại.

Quân đoàn phục binh đang đuổi bắt Độc Nhãn Ưng kinh hãi, lập tức co cụm đội ngũ, lui về đường đến, ngay cả tù binh vừa rồi sắp vớt được cũng chẳng màng nữa. Mà lần này lui, vừa vặn đụng trúng viện quân Thiên Hà Số 8 từ phía sau đuổi đến, hai bên bất ngờ giáp lá cà, hỏa lực đối đầu một chút.

Tán binh như đội du kích hiển nhiên không bằng quân đoàn có quy mô, viện quân vừa đối mặt đã bị quét tan tác.

“Tướng quân.”

Lâm Tĩnh Hằng: “Vướng víu, vượt qua họ.”

Hắn dứt lời, hai tiểu đội lướt qua hai cánh quân địch, quân đoàn phục binh bị đội cứu viện cản một chút, tốc độ rút lui giảm lại, bị trực tiếp bọc đánh đến phía trước, hai đội ngũ Bạch Ngân Cửu như hai thanh đao nhọn, lướt thẳng qua mớ cơ giáp như ruồi nhặng không đầu của đội cứu viện, lao vào quân đoàn phục binh ngạo mạn.

Pháo ion năng lượng cao ba trăm sáu mươi độ đồng thời bắn ra, pháo ion năng lượng cao lấy thân cơ làm trung tâm, xoay tròn khuếch tán ra, phảng phất bao một tầng khôi giáp lực sát thương cực mạnh ở bên ngoài lồng phòng hộ cơ giáp, tông ngang xô dọc mà vào.

Chu Lục phụng lệnh quan chiến trên cơ giáp kinh hãi – đội hình đội ngũ này tốc độ cao xông vào trận địa địch rất khéo, mỗi người đều vừa vặn ở góc chết của pháo ion năng lượng cao đồng đội bắn ra, như gạch men lát khít, có một người làm lỗi lập tức sẽ bị đồng đội ngộ thương.

Chu Lục toàn thân tê dại, dường như đã thấy trước cảm giác run rẩy khi cơ hủy người chết.

Song sóng hạt năng lượng cao này như cây roi dài kinh tâm động phách sinh ra, kinh tâm động phách đâm xuyên quân đoàn quân địch, chỉ khoảnh khắc đã cắt đội ngũ vốn chỉnh túc thành bốn, tất cả cơ giáp trong đội ngũ lại không có nửa điểm sai số. Cùng lúc đó, đạn quấy nhiễu thông tin liên lạc im ắng bắn ra.

Lục Tất Hành canh ở cửa phòng y tế, trên thiết bị đầu cuối cá nhân lại đang theo dõi mạng lưới thông tin của hai phương địch ta, đây là kỹ thuật cậu thuận tay nhái lại sau khi trở về từ hang ổ Hiệp hội chống Utopia, lần đầu tiên sử dụng trong thực chiến: “Tín hiệu định vị vô cùng tinh chuẩn, tín hiệu viễn trình bao trùm tỷ lệ chuẩn xác 95.5% trở lên, năng lượng tiêu hao thấp hơn mười sáu đơn vị Carlo, lý tưởng.”

Thông tin liên lạc nội bộ quân địch lập tức bị ngắt, quân đoàn giả vờ giả vịt như quân chính quy này lộ nguyên hình, nháy mắt tan rã, trọng giáp trung tâm bị bao vây, đàn cơ giáp hộ vệ xung quanh hoảng hốt chạy lung tung, náo loạn cả buổi, thì ra chỉ có đối mặt với quân lính phân tán họ mới uy phong.

Một tiểu chiến đội khác đi theo bên cạnh trọng tam im ắng chia làm hai đường, tản ra hai bên, xuyên qua điểm nhảy vũ trụ lại vòng về, vừa vặn đúng hướng tiểu cơ giáp đối phương chạy trốn, pháo ion đi trước, tiểu cơ giáp chạy trốn điên cuồng như đàn dê chạy lung tung lao tới một chỗ, ngay sau đó lại là một đợt đạn đạo.

Bắn đạn đạo vào đoàn tiểu cơ giáp tụ lại một chỗ sẽ sinh ra hiệu quả vô cùng khủng bố, một khi có cơ giáp bị đạn đạo bắn trúng kho vũ khí phát nổ, dư âm vụ nổ sẽ tạo thành hiệu ứng dây chuyền trong đoàn cơ giáp, bọn họ có thể nổ thành một chuỗi roi nhỏ trong thời gian cực ngắn.

Bầu trời đêm này, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau, thật sự là vô cùng đẫm máu và náo nhiệt.

Từ lúc gặp phải Bạch Ngân Cửu trời giáng, đến đối phương hạ dao mổ xuống, cơ hồ chỉ chớp mắt. Quân đoàn phục kích nhóm Độc Nhãn Ưng còn chưa kịp phản ứng, đã thành một con chim bị chặt hai cánh, trọng giáp trung tâm lúc này không kịp chờ lính kỹ thuật khôi phục thông tin liên lạc, trực tiếp nhảy khẩn cấp, vứt cả đội ngũ của mình ở đằng sau.

Đáng tiếc, lần này bên có ưu thế trọng giáp không còn là họ.

Mạng tinh thần của Trạm Lư rộng lớn trọng giáp bình thường không thể nào bằng được, tích tắc những người này nhảy khẩn cấp, hắn liền trải mạng tinh thần dọc theo điểm nhảy vũ trụ, trọng giáp chạy trốn sau khi nhảy khẩn cấp không tránh được phạm vi quét viễn trình của hắn, khi tất cả nhân viên trên cơ giáp bay lên vì cú nhảy khẩn cấp, tinh thần lực mạnh mẽ vừa nãy lại lần nữa quét qua, nhân khe hở quét rơi người lái, trước khi nhóm người lái cơ giáp kịp giành lại quyền mạng tinh thần, hệ thống phản trọng lực và nguồn năng lượng dự phòng trước sau tách khỏi thân cơ, ngay sau đó bị chiến đội cơ giáp lập tức đuổi theo bắt kịp, ba phát đạn đạo bay tới, nổ gãy đuôi trọng giáp, vừa vặn bắn trúng đài thu phóng cơ giáp trên trọng giáp, phần đuôi cơ giáp thủng lỗ.

Không khí trong cơ giáp ồ ạt bay ra, áp khí đột nhiên thay đổi, không còn hệ thống cân bằng phỏng trọng lực, mọi người đều bọc khí thể bảo hộ đông cứng rơi lung tung, căn bản không kịp tìm quần áo du hành vũ trụ, phần lớn bị trực tiếp hút vào hoàn cảnh vũ trụ trí mạng, mấy khoang sinh thái có hạn thì bị đám quan chỉ huy sợ chết chiếm mất, bọn họ hoảng loạn bò vào, còn chưa kịp trốn thì đã bị Trạm Lư tập trung từ xa.

Ngay sau đó, chiến đội cơ giáp căng lưới vớt, linh hoạt tránh các mảnh vỡ từ cơ giáp nổ, một mẻ lưới vớt hết người sống trong khoang sinh thái lẫn xác chết phơi trần trong môi trường vũ trụ.

Từ lúc Bạch Ngân Cửu từ trên trời giáng xuống, đến dọn dẹp chiến trường, cả quá trình như một cơn bão táp, ngắn gọn và đáng sợ, đám viện quân Thiên Hà Số 8 hoang mang vô thức lui một vạn cây số, há hốc miệng nhìn chăm chú chiến dịch nghiêng về một phía như thiên tai này.

Liền sau đó, họ nhận được yêu cầu kết nối, đội cứu viện run run rẩy rẩy chấp nhận, một thanh niên khí chất ôn hòa xuất hiện giữa màn hình: “Chào mọi người, tôi là chủ tịch ủy ban quản lý đặc biệt thời chiến, thay mặt chính phủ liên minh vũ trụ Thiên Hà Số 8, cảm ơn các vị thời điểm khẩn cấp lựa chọn đứng bên chính phủ liên minh.”

Ngữ khí cậu nói chuyện như một làn gió xuân không nhanh không chậm, mà nơi gió xuân lướt qua là đạn đạo, mỗi một phát đạn đạo đều không trượt, đám cá lọt lưới của quân đoàn phục binh đang lần lượt bị thanh toán giải quyết. Lục Tất Hành làm như không thấy mà phát biểu diễn thuyết ngắn gọn “đồng tâm hiệp lực, bắt tay mở ra tương lai tốt đẹp cho Thiên Hà Số 8” với các viện quân im như ve sầu mùa đông, vẽ suông cái bánh to hạnh phúc hòa bình cho các thính giả sợ sắp tè ra quần… Trên vỏ bánh còn ám mùi khói thuốc súng.

Lúc này, Độc Nhãn Ưng nhân khi Lục Tất Hành đang bận vẽ bánh không chú ý, giãy ra khoang y tế, ôm xương sườn đau nhức lao vào phòng chỉ huy của trọng tam: “Có kẻ đã bán đứng chúng ta, kẻ này bây giờ nhất định sẽ nhận được tin tức, tuyệt đối không thể để hắn chạy!”

Lâm Tĩnh Hằng không buồn nâng mí mắt lên: “Lo cho mình trước đi, chạy lung tung làm gì? Ông cần một sợi…”

Lục Tất Hành vừa mới đe dọa người khác xong vội vàng đuổi theo ra: “Lão Lục, sao lại ra đây!”

Lâm Tĩnh Hằng vừa nhìn thấy cậu lập tức thu lại biểu cảm châm chọc khiêu khích, khuôn mặt có chút cứng đờ quay đầu đi, nuốt vào ba chữ “dây xích chó”.

Độc Nhãn Ưng lúc này chẳng màng chấp nhặt vấn đề thái độ của hắn, nhanh chóng nói: “Tao nghe nói rất nhiều hành tinh và căn cứ đều phái viện quân, nhưng nếu tao là kẻ phản bội kia, tao cũng sẽ phái người đi chung để tỏ vẻ hợp quần, kẻ này nhất định là trong số mấy người xuất binh cuối cùng, võ trang cơ giáp phái ra chắc chắn nhiều tàu tiếp tế, bởi vì trên thao tác dễ đục nước béo cò hơn…”

Độc Nhãn Ưng còn chưa dứt lời, đã nghe thấy trên kênh truyền tin của trọng tam, một Bạch Ngân Cửu thông qua tín hiệu viễn trình kết nối vào: “Tướng quân, tiểu đội thứ tư phụng lệnh âm thầm chú ý thế lực các phương ven đường, năm phút trước, trên tiểu hành tinh ‘Hải Dương Chi Tâm’, một đội võ trang cơ giáp đột nhiên rời khỏi, ‘Hải Dương Chi Tâm’ không lâu trước tuyên bố tự trị, nhìn ra trong đó có cơ giáp riêng của trưởng quan hành chính tự lập, xin hỏi có chặn lại hay không?”

Lâm Tĩnh Hằng nhìn Độc Nhãn Ưng một cái, khuôn mặt thảm hại của lão mèo Ba Tư bị ánh đèn trên trọng tam lia qua, chiếu bóng đen sì, ánh mắt trống rỗng, lão như một tượng sáp hong gió.

Lâm Tĩnh Hằng: “Chặn lại, bắt sống trở về.”

“Tướng quân, cơ giáp và vũ khí trang bị tham dự phục kích đều đến từ liên minh, là loại tương đối mới trước trận chiến vừa xuất xưởng, trên người tù binh có chip sinh vật ‘Nha Phiến’.”

“Bất ngờ không? Chúng ta chặn tài lộ của người ta vài lần, người ta tính toán dùng uy bức lợi dụ thử chúng ta nông sâu ra sao.” Lâm Tĩnh Hằng nhướng mày, “Nhưng mà Nha Phiến không phải có thể nâng cao tinh thần lực rõ rệt sao, nâng rồi còn thảm hại thế này, cùi bắp nhặt ở đâu vậy?”

“Hổ Sa của Hải Dương Chi Tâm nửa tháng sau khi khai chiến đã tuyên bố tiểu hành tinh tự trị, ban bố ba điều lệnh cấm, cấm người dân trên hành tinh rời khỏi tầng khí quyển, cũng lập tức cắt đứt qua lại với bên ngoài, tất cả khách thăm nhất loạt không cho phép tới gần hành tinh trong hai ngày hành trình, ông ta tiếp đãi mọi người, khả năng chính là một cái bẫy.” Lục Tất Hành thần tốc lật xem tư liệu Trạm Lư cung cấp, chóng vánh lướt qua lấy ra tin tức quan trọng, đọc cho Lâm Tĩnh Hằng và Độc Nhãn Ưng, “Trường năng lượng bắt được gần Hải Dương Chi Tâm luôn rất khả nghi, tuy rằng nhân khẩu mới hơn sáu ngàn vạn, nhưng trên tinh cầu rất có khả năng đang có võ trang số lượng lớn. Con nhớ người này, ba, trước kia hình như thường xuyên làm ăn với ba, cũng là một tay buôn súng đạn.”

Giờ thì rất dễ hiểu rồi, một núi không thể có hai hổ, Hổ Sa lựa chọn “Nha Phiến”, có lẽ là ưng ý Nha Phiến có thể giúp chiến sĩ của lão nâng cao sức chiến đấu, hoặc dã tâm rành rành, đơn thuần không muốn thần phục “chính phủ Thiên Hà Số 8” như gánh hát rong. Bọn họ trong ngoài cấu kết, xúc tiến lần phục kích hiểm ác này.

Độc Nhãn Ưng hơi lảo đảo, Lục Tất Hành muốn đỡ, lại bị lão tránh đi.

Lão tránh ánh mắt Lục Tất Hành, chỉ trầm mặc nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh Hằng trước mặt.

Nói đến thật là kỳ lạ, hai người trẻ tuổi này đều có liên hệ mức độ nào đó với Lục Tín, Độc Nhãn Ưng nhìn thấy bất cứ một người nào trong họ, đều sẽ nhớ tới người kia.

Khi nhìn thấy Lục Tất Hành, lão nhớ tới tình nghĩa trăm năm, cảm thấy lòng càng lúc càng mềm, có thể mềm lõm xuống, những uất ức và nghĩ không thông suốt cả cuộc đời đều sẽ chảy ngược vào.

Mà khi đối mặt với Lâm Tĩnh Hằng, lão lại nhớ tới bi phẫn tràn lòng khi Votaw xảy ra biến cố, trong lòng sẽ sinh ra rỉ sắt thô ráp cứng rắn, bên ngoài hóa thành bụi gai, khoác lên trước ngực sau lưng lão, cho lão sức mạnh của đau đớn và phẫn nộ dữ dội.

Giờ này phút này, Vu cảnh đốc trở về cát bụi, “bạn bè” từng chân thành với nhau hốt hoảng chạy trốn, lão cần sức mạnh phẫn nộ này mới có thể chống đỡ cho mình đứng vững.

Độc Nhãn Ưng thấp giọng nói: “Tao và Hổ Sa là giao tình vào sinh ra tử, từng ở trên một cơ giáp, cùng nhau trôi hơn năm mươi ngày trong vũ trụ.”

Lâm Tĩnh Hằng không mặn không nhạt nói: “Cho dù là cùng ở trong một tử cung mười tháng, cũng chẳng chứng minh được điều gì. Trạm Lư, tìm một phòng tối nhỏ cho Lão Lục tiên sinh, ông ta cần khóc lóc dốc bầu tâm sự một lúc.”

Độc Nhãn Ưng: “…”

Lão bị Lâm Tĩnh Hằng một nhát búa đập nát tất cả yếu ớt, một dấu chấm câu cũng chẳng dốc bầu ra nổi, đành phải tức tối nhặt một quả hồng mềm mà mắng: “Lục Tất Hành, ba thấy não mày thủng lỗ mẹ nó rồi con ạ!”

Cứ điểm Thành Thiên Sứ.

Hộ vệ trưởng vội vã muốn vào văn phòng Lâm Tĩnh Xu, bị thư ký trí tuệ nhân tạo cản lại, nói văn phòng Lâm phu nhân đang có khách.

Hộ vệ trưởng rất bất đắc dĩ, đi lòng vòng trước cửa văn phòng như lừa kéo cối xay, đợi chừng hơn một tiếng, toát cả mồ hôi, Lâm Tĩnh Xu mới đứng dậy tiễn khách.

Lâm Tĩnh Xu lịch sự tiễn khách, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đoạn nàng gật đầu rất nhẹ, ý bảo hắn vào. Hộ vệ trưởng người cao to bảnh bao, đứng ra ngoài thừa sức làm bộ mặt, song kỳ thật là loại gặp phải một chút chuyện lông gà vỏ tỏi liền nhễ nhại mồ hôi, rất chướng mắt.

Nhưng may là Lâm Tĩnh Xu cũng không cần bên cạnh có một con sói: “Chuyện gì?”

Hộ vệ trưởng vừa đóng cửa, liền kiềm chế mà dồn dập nói: “Phu nhân, ‘Phi Ưng’ đã bị tiêu diệt toàn quân.”

Lâm Tĩnh Xu hơi nghiêng đầu, không rõ vui mừng hay tức giận, vẫn dịu dàng hỏi: “Sao lại thế?”

Hộ vệ trưởng dò xét thần sắc nàng, nuốt nước bọt, mồ hôi chảy nhiều hơn, cố gắng nói: “Phi Ưng vài ngày trước liên hệ một tiểu quân phiệt Thiên Hà Số 8, đối phương thề thốt nói, chặn hàng hóa của chúng ta chắc chắn là người của bọn ‘chính phủ Thiên Hà Số 8’ kia, đúng lúc chính phủ phái người đi khắp nơi thuyết phục, Phi Ưng vốn định bắt mấy người đó, tiếp xúc với chính phủ Thiên Hà Số 8, ai biết trên đường đột nhiên lao ra một đội… một đội…”

Lâm Tĩnh Xu chống cằm, dường như ngây thơ hỏi: “Yêu ma quỷ quái à?”

Cục hầu hộ vệ trưởng khó khăn nhích nhích: “Bạch Ngân Thập Vệ.”

Trên mặt Lâm Tĩnh Xu thoạt tiên thoáng qua sự kinh ngạc, sau đó nàng cúi đầu bật cười ra tiếng, giống như giữa buổi tiệc nghe câu chuyện cười mà một gã đàn ông dùng để lấy lòng nàng.

Hộ vệ trưởng vừa thấy nàng cười liền ớn lạnh cả người, chùi mồ hôi tay lên quần, mở thiết bị đầu cuối cá nhân, một đoạn phim của máy quay quân dụng chiếu trên tường văn phòng: “Chỗ tôi có hai đoạn phim, đoạn thứ nhất là của máy quay quân dụng trên trọng giáp Phi Ưng, hình ảnh thực thời truyền tới.”

Lâm Tĩnh Xu không tỏ ý kiến nhìn thuộc hạ bị người ta một mẻ lưới bắt gọn, thở dài: “Sớm biết chúng ăn hại như vậy, đã không cho chúng dùng trang bị tốt như thế, nhà xưởng quân ủy mấy vị kia miệng rộng lắm.”

“Phu nhân, Phi Ưng có quân bị và trình độ của quân chính quy, là kẻ địch quá mạnh, trình độ đột kích kiểu này, thật sự chỉ có…”

Lâm Tĩnh Xu cắt ngang hắn, ngữ khí thoải mái nói: “Ta không cần biết, ta cũng không hiểu, thua chính là thua, ăn hại chính là ăn hại, đừng lý do lý trấu nhiều, ta cần có người đền cơ giáp cho ta, không có tiền thì đền mạng, mạng mình cũng được, mạng bé gái xinh xắn cũng được, ta không kén chọn.”

Hộ vệ trưởng sắc mặt trắng bệch, vùng vẫy nói: “Còn… còn một đoạn phim… xin ngài nhất định… nhất định phải xem…”

Lâm Tĩnh Xu dùng đôi mắt trong veo như lưu ly nhìn hắn, cố ý trầm mặc nửa phút, nhìn ống quần hộ vệ trưởng run lên, nàng hài lòng nở nụ cười: “Được.”

Tầm nhìn của đoạn phim thứ hai rất mờ, giống như nhìn ra ngoài qua mắt ai đó, thị giác rất giới hạn, người này còn thất tha thất thểu bị giải đi.

“Loại người chỉ huy võ trang như Phi Ưng này, chip sinh vật cấy vào khác với ‘Nha Phiến’ thông thường,” Hộ vệ trưởng căng thẳng nói, “Theo chỉ thị của ngài, chúng ta cần tùy thời khống chế những người này, trên chip sinh vật để lại cửa sau, trong tình huống nhất định chúng ta có thể xâm nhập chip, cùng chung lục cảm với người bị cấy chip, điều tiết khống chế mức độ hormone của hắn bằng sức người.”

Lâm Tĩnh Xu rất kiên nhẫn gật đầu, không cắt ngang hắn, khá hứng thú xuyên qua đôi mắt tù binh nhìn bày biện trong cơ giáp quân địch, khi phát hiện trong khu ngắm cảnh của trọng giáp lại mọc đầy nấm nhỏ hồn nhiên, nàng thậm chí hơi lộ ra nét cười thích thú.

“Đối phương đã chặn năng lượng chip sinh vật phóng thích ra ngoài, không biết sự tồn tại của cửa sau này, chúng ta đã bắt được tình cảnh quan chỉ huy Phi Ưng nhìn thấy trên cơ giáp quân địch trước khi chip sinh vật bị lấy ra.”

Trong trọng giáp tất cả binh sĩ quân kỷ chỉnh túc, lộ ra sự trật tự lạnh băng lão luyện, Lâm Tĩnh Xu hơi nghiêm túc lại, nheo mắt nhìn màn hình lắc lư, đột nhiên, người áp giải tù binh đứng lại, tù binh lảo đảo, ngay sau đó thị giác chao đảo, hẳn là tù binh thấp thỏm ngẩng đầu nhìn lên.

Một người đàn ông rảo bước đi tới, vệ binh bên cạnh nhanh chóng báo cáo gì đó với hắn, khi đi ngang qua, ánh mắt hắn lướt qua tù binh, vừa vặn giống như nhìn nhau với người sau ống kính, sau đó hắn giơ tay, một cái tay máy bỗng từ trên sàn cơ giáp chui ra, cài trên đầu vai hắn.

Lâm Tĩnh Xu như rối gỗ bị bấm nút dừng, cứng đờ ở đó không nhúc nhích.