QT: Mạt Mạt

Editor: Hàn Mạch Tuệ

Beta: Thích Đủ Thứ

====================

Lục Niệm Chi hôm nay mặc váy đen dài tới giữa đùi, thể hiện dáng người, đầu tóc ngang vai có chút rối tung, là được tạo kiểu, thoạt nhìn cả người giỏi giang thành thục cùng phong cách tùy ý thường ngày không giống nhau.

Nàng ở huyền quan (chỗ để tủ đổi giày dép trước cửa hay thấy trong phim) đổi giày rồi tiến vào trong đem túi giấy nâu đặt trên bàn, ngồi xuống cạnh Khương Vân.

Khương Vân đang ngồi xếp bằng trên sô pha cũng không nhúc nhích một chút tới khi người này ngồi cạnh mình mới nhìn túi giấy, nhẹ giọng hỏi: "Đây là gì?"

Lục Niệm Chi mở túi lấy ra đồ bên trong.

"Hồng trà mua ở Bắc Nhai".

Hôm nay cả ngày đều mưa, trời nửa đêm có chút lạnh, đúng là thích hợp uống loại thức uống này.

Khương Vân duỗi tay tiếp ly trà không khách khí, đâm thủng miệng ly uống một ngụm nhỏ.

Từ Bắc Nhai tới đây hồng trà vẫn còn nóng hổi, độ ấm vừa vặn.

Hồng trà là mua ở tiệm trà sữa, từ logo thương hiệu trên túi giấy có thể biết được.

Trước kia Khương Vân còn đi làm thường xuyên tới quán này mua uống, hương vị vẫn y nguyên như vậy, thuần hậu lại quen thuộc.

"Là tiệm trà Trần Ký bên cạnh nhà hàng?"

Lục Niệm Chi dựa lại gần, cũng bưng ly lên uống một ngụm: "Ở đầu phố đó, trước cửa có một cái cây to".

Chính là Trần Ký, Khương Vân thực thích đồ uống tiệm này.

Ông chủ là người Hongkong tới, bà chủ là người thành phố C, hai vợ chồng từ năm chín mươi mấy cùng nhau mở cửa tiệm kinh doanh, cũng xem như là cửa hàng lâu đời.

Khương Vân thích uống trà, nghe Lục Niệm Chi nói như vậy trên mặt hòa hoãn rất nhiều, không hề bình đạm giống trước đây.

"Đi sân bay đón ai?" Cô hỏi.

"Một người bạn", Lục Niệm Chi nói: "Cũng là đối tác, từ Pháp tới, ở thành phố G chơi một tuần mới tới đây, tiếng Trung hắn không tốt lắm lại không biết đường nên tôi đi đón".

Mấy người mở văn phòng làm việc như Lục Niệm Chi đây, mạng lưới quan hệ đều tương đối rộng, trong ngoài nước, trời Nam đất Bắc gì cũng có người quen hoặc bạn bè, quan hệ làm ăn đều là hỗ trợ lẫn nhau.

Khương Vân không hiểu lắm lĩnh vực của Lục Niệm Chi chỉ nửa nghi hoặc nửa suy đoán hỏi: "Đây là muốn tung ra sản phẩm mới?"

Lục Niệm Chi "Cũng không khác biệt lắm, rất nhanh sẽ ra".

"Chị gần đây rất bận, thường xuyên có việc".

Khương Vân nói, nghiêng đầu nhìn nhìn lại liếc mắt xem TV sau đó đem ly hồng trà đặt trên bàn.

Bộ phim đang chiếu tới đoạn cao trào, nam nữ chính hiểu lầm lẫn nhau, nữ chính nhẫn tâm dứt áo ra đi.

Bộ phim chiếu những phân đoạn nam nữ chính sau khi giải tỏa khúc mắc lại triền miên tình ái thật duy mỹ, sử dụng hiệu ứng quay chậm, màn ảnh ngày càng phóng đại, mang theo một chút tình sắc lại không quá dung tục, ở những phân cảnh tự thuật hay hồi tưởng chuyện xưa đều quay rất nhanh, rất nhiều nội dung muốn biểu đạt đều không trực tiếp quay tới mà dùng hàm ý sâu xa diễn tả để người xem tự mình cảm nhận.

Khương Vân nhịn không được xem kỹ chút, rõ ràng hồi nãy không hứng thú gì, nhàm chán đến sắp ngủ gục mà giờ lại có chút thích, tự nhiên bị nội dung đang chiếu hấp dẫn.

Lục Niệm Chi cởi giày ra co chân lên sô pha, lại dựa gần thêm chút, cùng cô gắt gao kề cạnh nhau.

"Một năm cũng không quá hai tháng rảnh rỗi, cơ bản đều bận rộn như vậy, tháng sau còn muốn đi nước ngoài tham dự vài cái triển lãm".

"Giờ bận rộn thì sau này sẽ nhẹ nhàng hơn", Khương Vân nói, cảm giác được người này dựa lại gần, rũ rũ mắt không nói gì, coi như cái gì cũng chưa biết, "Ít nhất so với bây giờ sẽ tốt hơn".

Hai người câu được câu không mà trò chuyện, cô một câu tôi một câu đối thoại, đều là những chuyện vặt vãnh.

Rạng sáng độ ấm giảm xuống rất nhiều, bởi vì chưa đóng cửa, gió lớn cùng mưa phùn hướng trong phòng thổi lạnh lẽo một trận.

Lục Niệm Chi đem đồ uống nóng thả xuống, thấy Khương Vân chỉ ăn mặc mỏng manh hỏi: "Em lạnh không?"

Khương Vân nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao, không lạnh lắm".

Trong tầm tay cô có chăn mỏng, nếu thật lạnh cô đã đem chăn đắp trên người rồi.

Lục Niệm Chi không sợ lạnh, nàng ngày thường đều ăn mặc mỏng manh, nghe Khương Vân nói vậy thì không hỏi thêm, dựa lại gần Khương Vân xem TV.

Khương Vân trong lòng có việc nên nói tương đối ít, trầm mặc hơn bình thường rất nhiều, Lục Niệm Chi nhìn ra được tâm tình cô khác thường, biết điều không nói nhiều, lẳng lặng ngồi bên cô.

Ở chung như vậy hài hòa ngoài ý muốn, cùng trước kia không giống nhau, lộ ra chút ôn nhu.

Phim còn đang chiếu tiếp, hình ảnh thay đổi làm ánh sáng trong phòng cũng lúc sáng lúc tối.

Khương Vân nhìn chằm chằm màn hình TV, ánh sáng bao bọc quanh thân cô một tầng mỏng, nhìn gần có thể thấy được lông tơ trên vành tai tinh tế.

Lục Niệm Chi giơ tay sờ sờ tay cô, nghiêng người hướng vòng ngực cô dựa dựa, một tay vòng qua eo cô.

Áo dây ngắn chỉ che khuất ngực cô còn eo cùng xương quai xanh đều lộ ra bên ngoài.

Cô tương đối mẫn cảm, bị Lục Niệm Chi như có như không sờ soạng tai liền nhịn không được theo bản năng tránh né.

Lục Niệm Chi đem tay câu cổ cô: "Sợ nhột vậy sao, mỗi lần đụng tới đều trốn".

Khương Vân không đem tay nàng đẩy ra, vẫn nhìn màn hình TV nói: "Chỉ là không có thói quen".

Lục Niệm Chi cười một cái.

Phim chiếu tới đoạn nam nữ chính hòa giải hiểu lầm, đôi tình nhân hòa hảo trở lại sau đó là tình cảm trào dâng, không ít cảnh thân mật.

Phim trước kia quay những cảnh này khá nhiều không giống bây giờ bị kiểm duyệt gắt gao cắt bớt.

Hôn môi thì đoạn sau sẽ thuận theo tự nhiên.

Cảnh hôn là hôn thật, quay đến rạo rực lòng người nhưng đoạn sau đều là dùng kỹ xảo góc quay mà làm người xem liên tưởng.

hoặc chỉ quay nét mặt nữ chính.

Những cảnh thế này xem một mình thì không có gì kỳ quái nhưng hai người xem thì có chút không thích hợp, đặc biệt là Khương Vân cùng Lục Niệm Chi quan hệ không rõ ràng lại đêm hôm khuya khoắc mưa rơi lất phất bên ngoài.

Ái muội cùng niệm tưởng đan xen nhau, so với độ ấm hồng trà trên bàn còn cao hơn.

Khương Vân trên mặt không biểu hiện nhưng tay không khỏi nắm lấy chăn mỏng bên cạnh, không dấu vết nhích gần Lục Niệm Chi chút.

Lục Niệm Chi như đoán được phản ứng của cô, ánh mắt hơi nheo, lại nhích tới gần cô.

Khương Vân ban đầu không nhận ra chờ tới lúc phục hồi tinh thần lại phát hiện người này không biết từ lúc nào đã nghiêng nửa thân người về mình, vòng eo hoàn toàn bị nàng ôm lấy.

Hai người rúc vào nhau ở nơi ánh sáng mơ hồ, tư thế so với trong TV còn muốn thân mật hơn.

Lục Niệm Chi tay không an phận, sờ tai cô xong lại sờ mặt, yết hầu...Bất quá cũng không vượt mức, chỉ dừng lại ở những chỗ đó không sờ loạn nơi khác.

Nhà cũ rạng sáng yên ắng, trừ bỏ tiếng mưa rơi thì không còn âm thanh nào khác, hai người chen chúc trên sô pha có thể nghe được tiếng hô hấp phập phồng của nhau, hơi thở có phần gấp.

Có lẽ mưa to ảnh hưởng lý trí lại bị phân cảnh trên TV tác động, Khương Vân không đem người đẩy ra mà chống tay vào chỗ tựa sô pha đằng sau, ngón tay thon dài đảo nắm lấy tay người kia.

Cô vốn có chút mệt, trong lòng bực bội bất an nhưng không rõ nguyên do.

Từ lúc nhìn tin nhắn Lục Niệm Chi gửi tới về sau liền có chút không giống nhau.

Đêm khuya trong nhà đột nhiên nhiều thêm một người, phòng ở trống vắng vì thế cũng không quạnh quẽ, mưa rơi không ngừng bên ngoài cũng không còn làm người ta phiền lòng.

Tâm trạng người ta luôn yên lặng không tiếng động mà thay đổi, trò chuyện mấy câu lo lắng không nguyên nhân lại bị trấn an, chậm rãi bình tĩnh lại.

Lục Niệm Chi tiến đến bên tai Khương Vân hôn hôn, dần dần đi xuống còn bắt được một tay cô: "Thích mấy bộ phim cũ thế này sao?"

Khương Vân cúi cúi đầu, đưa mặt lại gần tóc mai người này: "Cũng tạm, bình thường xem cũng nhiều".

Ôm lấy eo cô, xoay người một cái làm cô ngồi ở trên đùi mình, Lục Niệm Chi nói: "Chỗ tôi có một ít đĩa CD trước kia giữ lại, lần tới đem đến cho em xem".

Khương Vân ôm lấy người này, bám lấy vai nàng không hé răng, chốc lát mới trả lời: "Được".

Lục Niệm Chi đêm nay mặc váy bó sát người, cô lại ngồi trên đùi nàng như vậy, một trên một dưới đối diện nhau có phần ái muội.

Cũng không phải lần đầu ngồi tư thế này nên Khương Vân không để ý giờ phút này Lục Niệm Chi có chút cường thế.

Bất quá tiếp theo hai người cũng không làm cái gì chỉ là ôm nhau.

Khương Vân cứ vậy mà đem hai chân quỳ hai bên Lục Niệm Chi, đêm cả người đặt ở trên người Lục Niệm Chi, ghé vào trên vai đối phương.

Đêm tối dễ làm người ta trầm luân, trong bóng tối cảm xúc lan tràn không gì kiêng nể cuốn lấy yết hầu Khương Vân làm cô không nói nên lời, chỉ có thể ôm lấy đối phương.

Bộ dáng Lục Niệm Chi ban nãy không an phận, tùy thời đều sẽ thâm nhập mà hiện tại lại thành thật, một tay đặt trên lưng Khương Vân vỗ về.

Ai cũng không lên tiếng, yên lặng hưởng thụ giờ khác này, không tiếng động mà an ủi lẫn nhau.

Khương Vân đợt này tương đối áp lực, cho dù đã buông tay nhưng một trận ở bệnh viện kia vẫn làm cô có chút khổ sở.

Không chỉ bởi vì Tần Chiêu cùng Hứa Tri Ý mà còn có nguyên do khác, bản thân cô cũng không rõ, tóm lại trong lòng nặng trĩu không thở nổi.

Lục Niệm Chi vỗ nhẹ lưng cô, thật lâu sau nhẹ giọng nói: "Sáng hôm nay Lục Thời Tinh gọi cho tôi, có hỏi thăm em".

Khương Vân ghé vào trên người nàng, dịch dịch thân người: "Hỏi gì tôi?"

"Nói rằng lần sau nó đến thành phố C muốn mời em ăn bữa cơm".

Khương Vân không đáp.

Lục Niệm Chi giải thích: "Lần trước bạn nó làm đổ nước lên người em, nó vẫn luôn áy náy chuyện này, hay nhắc tới".

Cô bé Lục Thời Tinh kia bình thường tuỳ tiện nhìn như không tim không phổi nhưng thật ra là cô bé tỉ mỉ.

Ngày đó ở biệt thự tuy chỉ là bạn cô bé vô ý làm đổ nước lên người cô nhưng những chuyện xảy ra kế đó đều bắt nguồn từ đây.

Tình cảnh xấu hổ của Khương Vân đều xảy ra trước mắt Lục Thời Tinh nhưng vì ở đó còn có nhiều người như vậy, để không khí không thêm kỳ quặc cô bé cũng không tiện làm gì.

Cô bé tuổi còn nhỏ nhưng một khi đã nhớ thì không quên vì vậy trong lúc gọi điện có nhắc mấy lần.

Khương Vân cũng ở tuổi này rồi, vừa nghe liền hiểu, có chút bất đắc dĩ thấp giọng trả lời: "Không có gì, tôi cũng không để ý".

Lục Niệm Chi nói: "Nó ghi danh đại học C, sáu tháng cuối năm muốn tới đây học tập".

Khương Vân ừ một tiếng, ngay sau đó nghĩ đến mình có cô em họ cũng đang học ở đại học C bất quá cô không nhắc tới, ghé vào trên người Lục Niệm Chi không nhúc nhích, đại khái là hơi mệt.

(Beta: làm nũng ghê luôn)

Qua hơn một phút, cô mới mở miệng hỏi: "Khi nào đi?"

Lục Niệm Chi nghiêng đầu xích lại gần cằm cô: "Ba giờ rưỡi".

Trời mưa có hơi lớn nên chuyến bay đáp trễ, người bạn kia vốn là đi chuyến bay rạng sáng.

Khương Vân gật gật đầu, khoanh tay câu cổ Lục Niệm Chi, không bao lâu lại rúc vào tóc nàng.

Lục Niệm Chi có chút dính người, không buông tha cô cũng không thật tiến tới, chính là cố ý trêu đùa, luôn chạm chạm cô, nơi nơi như có như không đụng chạm.

Lỗ tai lại lần nữa bị hôn, Khương Vân thân người cứng đờ, chợt đem người dưới thân ôm càng gắt gao, một bàn tay ôm lấy ót đối phương, một bàn tay vỗ về xương quai xanh người kia, hơi hơi cúi đầu cùng Lục Niệm Chi đối diện, cắn chặt răng.

"Đừng luôn khiêu khích tôi..."

Rốt cuộc cô cũng chỉ là người bình thường, không chịu nổi trêu đùa như vậy.(Beta: cuwngggg)

Lục Niệm Chi không tự giác lắm, tiến đến bên môi cô như có như không chạm vào, tuỳ thời đều có thể hôn lên nhưng chính là không chạm vào, ánh mắt nàng thâm sâu, khắc chế cảm xúc thấp giọng hỏi: "Khiêu khích được em sao?"

Khương Vân tránh không đáp, đem tầm mắt chuyển sang nơi khác.

Phim đã chiếu tới đoạn kết, kết thúc viên mãn nhưng tình tiết cụ thể hai người đều chưa xem, không biết câu chuyện phát triển theo kiểu nào,

Bộ dáng hiện tại của hai người còn thân mật hơn cả trong phim, sóng ngầm chuyển động, ái muội tràn lan.

Vừa mới nãy còn ôn nhu trong nháy mắt thay đổi bộ dáng.

Đêm tối đem không khí kiều diễm gia tăng, cảm xúc khác ở trong đêm mưa tràn ngập nhanh tiến vào xương cốt.

Lục Niệm Chi giương mắt nhìn Khương Vân rồi sau đó trong ánh nhìn chăm chú của cô chậm rãi cúi đầu, cách một tầng quần áo rơi xuống một nụ hôn dần di chuyển đến bên môi cô dừng lại.

Khương Vân ngồi ở phía trên, tất nhiên là đem mỗi một hành động của người này đều xem trong mắt.

Cô thấp ánh mắt nhìn Lục Niệm Chi, không có ngăn cản, hưởng thụ trấn an của đối phương.

Lục Niệm Chi lại hôn hôn, động tác mềm nhẹ, sau đó ngẩng đầu hôn sườn mặt Khương Vân: "Muốn sao?"

Khương Vân vẫn không trả lời, tay đặt trên người người này cũng không nhúc nhích.

Bên ngoài mưa nhỏ dần, tí tách rơi, hạt mưa rơi trên lá cây trượt xuống thấm vào mặt đất.

Phim hoàn toàn kết thúc.

Lục Niệm Chi hôn Khương Vân, dùng hành động thay thế lười nói.

Bất quá lần này không giống lúc nãy, hỏi thì hỏi nhưng không cần biết đáp án.

Nàng không ngừng ôm cô, hôn cô, vỗ về sau lưng cô, thời điểm động tình đem người ôm vào trong lòng không buông, cũng không làm gì khác.

Loại tiếp xúc thân mật nhưng không vượt quá đối với Khương Vân tương đối xa lạ, cố ý khắc chế so với làm càn lại càng hấp dẫn hơn, chỉ là môi răng chạm nhau liền đủ khắc sâu, rõ ràng cái gì cũng chưa làm lại làm người ta rung động.

Thời điểm hôn môi cô không kịp hơi thở, qua đi liền mệt mỏi mà nằm trên sô pha, ngực hít thở phập phồng không ngừng.

Lục Niệm Chi nằm trên người cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm khoé môi cô.

Lòng bàn tay nàng ấm áp, xúc cảm trong nháy mắt nhưng lại làm người ta chìm đắm, trước sau quanh quẩn không tiêu tan.

Khương Vân ngơ ngẩn nhìn Lục Niệm Chi, ánh sáng quá mờ, dù gần như vậy cũng không rõ hoàn toàn mặt đối phương, cô nghiêng nghiêng đầu, đôi môi hồng nhuận đuổi theo lòng bàn tay người kia mà hôn.

"Được rồi, đừng động nữa".

Lục Niệm Chi lên tiếng, nghiêng người nằm bên cạnh cô, nghỉ ngơi hồi lâu lại bò lên ngực cô, đem nửa thân mình đè lên cô, nhẹ nhàng hô: "Khương Vân..."

Khương Vân đáp: "uhm..."

Lục NiệmChi không lập tức mở miệng, nghĩ trong chốc lát mới nói: "Tôi hôm nay gặp đượcTần Chiêu, nàng ta hỏi em...".