Có ít lời nói lúc tình cảm thắm thiết nghe vào là lời ngon tiếng ngọt, lúc hết cảm tình lại trở thành cố chấp bướng bỉnh, ngôn ngữ làm người khác khó chịu.

Không phải Khương Vân cố ý trả thù mà nói khó nghe như vậy mà sự thật là thế, Tần Chiêu không chịu buông tay cùng Khương Vân không quan hệ, sao cũng được, không cần ra vẻ thâm tình.

Khương Vân trở lại lối đi ở hành lang, vừa bước ra đã thấy Hứa Tri Ý đứng ở cạnh cửa.

Hứa Tri Ý đứng yên chỗ này thật lâu, không biết đã nghe lén hai người nói chuyện bao nhiêu.

Sắc mặt cô ta không tốt, trong mắt cất giấu không ít phẫn nộ cùng khổ sở, lúc Khương Vân đi ra liền nhìm chằm chằm cô.

Hơn phân nữa là nghe Tần Chiêu muốn níu kéo Khương Vân, trong lòng oán hận.

Khương Vân nhìn Hứa Tri Ý cắn chặt hàm răng nhưng không để bụng, vòng qua người cô ta bước đi tìm Hà Dư, dứt khoát không quay đầu lại liếc nhìn nàng ta một cái, càng không nhìn tới bộ dáng phẫn nộ đỏ mắt của Hứa Tri Ý.

Đây chỉ là khúc nhạc đệm nho nhỏ lướt qua, Khương Vân còn có việc quan trọng cần làm không rảnh bận tâm quá nhiều.

Đi ra liền ở quầy thuốc tìm Hà Dư cùng mẹ cô ấy.

Hà Dư hiển nhiên không biết Tần Chiêu cũng ở đây nếu không sẽ không gọi điện kêu Khương Vân đến phụ.

Cô đang xếp hàng lấy thuốc, mẹ Hà yếu ớt ngồi ở ghế ngồi trong góc, thoạt nhìn có vẻ rất khó chịu.

Khương Vân cùng mẹ Hà biết nhau, vừa thấy bác gái cô đã đến hỗ trợ chăm sóc, hỏi mới biết bác bị cao huyết áp làm phải đến bệnh viện.

Người lớn tuổi bệnh trong người nhiều mà đúng lúc mấy ngày nay người trong nhà đều không ở thành phố C, nếu không phải hôm nay Hà Dư đột nhiên có việc quay về một chuyến, chỉ sợ sẽ không ai phát hiện.

Đều nghiêm trọng tới mức ngất xỉu, để an tâm phải nằm viện một đêm quan sát thêm cho nên Hà Dư mới gọi Khương Vân tới.

Đương nhiên còn một nguyên nhân khác.

Hà Dư tuy rằng độc thân nhưng đã sớm cùng người trong nhà comeout.

Nhà họ Hà không tiếp thu được chuyện này, đặc biệt là mẹ Hà cho nên nàng ấy mới gọi Khương Vân tới hòa hoãn chút.

Khương Vân cùng Hà gia tương đối quen thuộc, mấy năm nay tiếp xúc không tệ lắm.

Mẹ Hà là người theo quan niệm xưa cũ, không thể tiếp thu xu hướng tính dục của con gái nhà mình và Khương Vân nhưng vẫn là người tốt, biết Khương Vân tới đây để chăm sóc mình thì suy yếu mà nói: "Tối khuya còn gọi con tới đây, thật phiền con".

Khương Vân từ việc lúc nãy đã khôi phục, nghe vậy trả lời: "Dạ không có, không phiền, con ở gần đây thuận đường nên tới, tóm lại cũng không có gì phiền phức đâu ạ".

.

Truyện Khoa Huyễn

Mẹ Hà tinh thần thật kém, câu có câu không trò chuyện cùng cô một lát, lúc sau không nói nữa, suy yếu mà nhắm mắt nghỉ tạm.

Khương Vân tới đây cũng không thể giúp đỡ quá nhiều, chỉ chăm sóc mẹ Hà còn lại đều do Hà Dư làm.

Cả đêm chạy tới chạy lui thẳng tới rạng sáng hai ba giờ mới xong hết.

Lúc sau mẹ Hà hoàn toàn ngủ say, Hà Dư gọi Khương Vân ra ngoài ăn chút gì đó, hai người bạn tốt trò chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ.

Thời điểm ăn xong, Hà Dư bỗng nói: "Tâm tình cậu trông có vẻ kém rất nhiều, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Khương Vân phủ nhận: "Không có, tại quá muộn nên có hơi mệt"

Vẫn là để ở trong lòng, cô không định hiện tại nói ra những việc kia, không mở miệng được.

Hà Dư không như thường ngày mặc kệ cô nhưng cũng không hỏi nhiều, rót ly nước cho cô, nói: "Chờ hôm nào nghĩ kỹ, muốn tìm người tâm sự có thể tìm mình".

Bạn bè nhiều năm như vậy vẫn hiểu biết nhau, Khương Vân trong lòng có việc nàng ấy liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra, Hà Dư rõ ràng tính tình cô, để cô tự quyết định.

Khương Vân không giải thích thêm.

Hà Dư đem đề tài đổi sang chuyện khác, trong lúc nói chuyện có nhắc đến Nguyên Nhược cùng cô gái nàng ấy thu nhận.

Khương Vân không đề cập chuyện Nguyên Nhược vay tiền mình, cũng không quan tâm lắm chuyện nàng ấy thu nhận cô gái kia, chuyện của cô đã đủ rối, nào có tâm tư để ý chuyện người khác.

Nhưng trùng hợp chính là buổi tối hôm trước còn đang nói chuyện này nọ, buổi chiều hôm sau liền ở trung tâm thương mại gặp người kia.

Hôm nay là ngày mưa to, Khương Vân mới vừa mua đồ xong bước ra, vì không lái xe tới cũng không vội về, cô đứng ở trước cửa trung tâm chờ tạnh mưa, trùng hợp nhìn thấy Nguyên Nhược cùng cô gái nhỏ kia đi ở phố đối diện.

Cô bé kia so với tưởng tượng của Khương Vân không giống nhau, không phải là bộ dáng nhu nhược không nơi nương tựa mà thân hình cô bé khá cao, thoạt nhìn rất điềm đạm chính chắn, có chút trưởng thành sớm chứ không như những cô bé mười sáu tuổi khác.

Mưa quá lớn nên Nguyên Nhược không phát hiện Khương Vân ở phố đối diện cũng không có nhìn hướng bên này.

Cô bé kia cầm ô, thường xuyên nghiêng về phía Nguyên Nhược, đem Nguyên Nhược che hơn phân nửa còn bản thân thì bị mưa làm ướt đẫm sau lưng.

Khương Vân không gọi hai người chỉ đứng tại chỗ nhìn hai người đi xa dần.

Mưa to một lúc thì ngừng lại, trên đường trở về nhà Khương Vân không khỏi nhớ lại một màn che dù kia, nhớ lại cô bé kia tên là Thẩm Đường.

Kỳ thật trước đó cô không quá hiểu Nguyên Nhược vì sao phải giúp đỡ bạn gái cũ nuôi em gái còn đem bản thân bị liên lụy thành như vậy.

Hai người không cùng huyết thống, cô bé kia lại lớn thế này nuôi dưỡng nàng cũng khó thân cận được nhưng sau khi nhìn một màn kia cô bỗng cảm thấy cũng không gì là không thể, ít nhất ngày mưa có người che dù cho mình không giống cô lẻ loi một mình.

Khương Vân sinh ra trong gia đình tương đối phức tạp không giống nhiều người khác.

Cha mẹ Khương lúc cô hai ba tuổi thì ly hôn.

Cô ban đầu là đi theo cha Khương nhưng sau đó cha Khương tái hôn sinh ra một cô con gái khác, cô bị đưa về thành phố C sống cùng bà ngoại, ở nhà cũ của bà rất nhiều năm.

Bà ngoại qua đời lúc cô học lớp mười.

Trước khi qua đời đã đem căn nhà để lại cho cô chứ không cho mẹ Khương là Trần Tùy Anh vì khi đó Trần Tùy Anh cũng đã tìm được một người đàn ông để tái hôn còn sinh thêm một cô con gái.

Bà ngoại lo lắng cô về sau sẽ sống khổ sở nên đem căn nhà để lại cho cô có cái sinh sống.

Khương Vân mấy năm nay sống cũng ổn, Khương Hạ Minh cùng Trần Tùy Anh đều đối với cô không tồi.

Khi còn đi học mỗi tháng sẽ đúng hạn mang tiền sinh hoạt cho cô, ngày lễ tết cũng sẽ gọi cô qua cùng ăn cơm hoặc gọi điện hỏi thăm.

Bất quá cũng chỉ có vậy chứ không hơn.

Lúc Khương Vân cùng trong nhà comeout, hai bên đều phản đối.

Khương Hạ Minh vừa tức giận vừa áy náy cho rằng cô ở cùng một cô gái là do năm đó bản thân ông không nuôi dạy cô tốt, quan tâm cô quá ít nên mới trở nên như vậy.

Trần Tùy Anh cũng vì thế khóc không ít, nhìn cô liền gạt nước mắt, hễ nhắc tới chuyện này là đỏ đôi mắt.

Sau đó lại nháo một trận, phương diện này thật sự không có biện pháp thuyết phục cô mà hai ông bà cũng không có tâm lực quản cô, từng người đều có gia đình nhỏ riêng mình cùng con gái riêng, Khương Hạ Minh cùng Trần Tùy Anh dần dần không phản đối nữa, bất quá liên hệ với cô ít đi rất nhiều.

Bây giờ mọi chuyện thành như vầy, Khương Vân đều một mình yên lặng chấp nhận, không muốn quấy rầy Hà Dư cũng không nghĩ báo cho cha mẹ.

Trở lại ngõ An Hòa, mưa lại rơi, đứt quãng, tí tách không ngừng.

Tháng 6 thành phố C chính là như thế, khi thì nóng không chịu nỗi khi thì mưa tầm tã.

Mắt thấy trời sắp tối, Khương Vân vào bếp tùy tiện làm một món mặn 1 món canh mà ăn, ứng phó cơm chiều xong lúc sau đi tắm nước ấm cho thoải mái dễ chịu rồi đến sô pha phòng khách ngồi coi CD.

Bởi vì đang ở nhà của mình nên cô cũng không chú ý nhiều, mặc áo dây bó sát cùng quần đùi, nằm trên sô pha đắp chăn mỏng trên người, tính toán đêm nay ngủ ở sô pha.

Bên ngoài mưa còn rơi, nhà cũ đặc biệt mát mẻ, cổng sân cùng cửa phòng khách đều mở to, gió không ngừng hướng phòng khách thổi rất thoải mái.

Thời gian muộn thế này, bên ngoài lại mưa nên ngoài đường cũng không có người nào, ngõ nhỏ càng thanh tịnh, căn bản không có người lui tới, không đóng cổng sân cũng không sao.

Khương Vân rất thích thời tiết như vậy, nằm trên sô pha tùy tiện mở một bộ phim Hongkong lên xem, thỉnh thoảng bưng ly nước uống.

Đây là một bộ phim xưa, hẳn là trước kia từng xem qua, bất quá hiện tại không ấn tượng, tình tiết phim là tình yêu mô típ cũ, nữ chính lớn lên xinh đẹp giàu có, nam chính có phần kém hơn.

Khương Vân không để ý cốt truyện hay các diễn viên khác, toàn bộ sự chú ý đều tập trung lên nữ chính, ngẫu nhiên xem lâu sẽ thất thần, buồn ngủ.

Phim điện ảnh Hongkong lúc trước không giống như gần đây bị quản chế nghiêm ngặt.

Rất nhiều bộ phim là bản đầy đủ không cắt, tình yêu cùng dục vọng đan xen không ít cảnh quay nhưng lại không quá dung tục, ngược lại có loại cảm giác mông lung mỹ cảm.

Bộ phim này nam nữ chính khúc mắt tương đối nhiều lại có những đoạn quá mức ái muội.

Đương nhiên những cảnh quay này đều là dùng kỹ xảo góc quay, chỉ cho người xem mỹ cảm từ xa chứ không phải thật sự quay.

Khương Vân đối loại này không nhiều lắm hứng thú, cô đối với nam nhân không có cảm giác, cơ bản chỉ xem nữ chính, càng xem về sau càng cảm thấy mệt mỏi nên không coi tiếp, đem chăn mỏng kéo che ngang hông, một bên nghe âm thanh từ TV truyền ra một bên chợp mắt ngủ.

Phòng khách không bệt đèn, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt từ TV chiếu ra, nơi nơi đều tăm tối.

Bóng đêm vắng vẻ, mưa nhỏ liên tục không ngừng.

Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, không biết qua bao lâu, phim đã chiếu hơn phân nửa, di dộng đặt trên bàn reo lên.

Vốn dĩ sắp chìm vào giấc ngủ Khương Vân bị làm bừng tỉnh, suýt chút giật bắn người.

Cô cầm di động nhìn nhìn, tưởng đâu người nào không biết giờ giấc, hóa ra là Lục Niệm Chi.

"Ngủ sao?"

Khương Vân ngồi bật dậy, lưng tựa sô pha, co hai chân lên, nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, đã rạng sáng, người này thế nào đột nhiên nhắn tin lại đây? Cô định định thần, hơi chút thanh tỉnh mới hồi âm: "Còn chưa ngủ".

Lục Niệm Chi thật mau hỏi: "Em có ở nhà không?"

Khương Vân nhíu nhíu mày: "Có chuyện gì?"

Lục Niệm Chi: "Bốn giờ hơn tôi tới sân bay đón người".

Ngõ An Hòa cách sân bay không xa, so với khu đô thị mới bên kia thì gần hơn rất nhiều, lái xe chỉ hơn nửa tiếng, tới sân bay thật sự là đi ngang qua đây.

Nhưng bây giờ cách bốn giờ còn rất sớm mà giờ đã nhắn tới hỏi hai câu...Khương Vân nhìn màn hình hồi lâu mới hỏi: "Đêm nay trời mưa".

Cô không hỏi Lục Niệm Chi có phải muốn tới đây hay không hoặc muốn gì, nói ra một câu làm người ngẫm không ra tâm sự.

Lục Niệm Chi nói những lời này có ý tứ, chính là muốn tới đây một chuyến.

Cô đáp như vậy không biết là phản đối người kia tới đây trú mưa hay do trời mưa không tiện để người ở lại, nhắn xong câu này cũng không nói gì thêm, đem di động để lại trên bàn, dựa sô pha tiếp tục coi phim.

Di động không vang lên tiếng động gì nữa, Lục Niệm Chi bên kia không động tĩnh.

Bên ngoài mưa nhỏ lất phất nhưng gió rất lớn đem lá cây trong sân thổi rơi rụng.

Màn hình TV đang chiếu đến đoạn nam nữ chính thân mật khắng khít, xinh đẹp dịu dàng lúc ẩn lúc hiện, một thân cây xanh chắn trước màn ảnh rồi chậm rãi kéo ống kính xa dần, mơ hồ mông lung.

Khương Vân nhìn cửa ngoài sân.

Bên ngoài trống vắng yên tĩnh, trừ bỏ mưa cái gì cũng không có.

Thời gian quá muộn, hàng xóm chung quanh hầu như đã tắt đèn nghỉ ngơi, đèn đường ngoài ngõ đêm nay cũng bị hư không sáng.

TV thay đổi thành những cảnh khác nhau nhưng đa số là cảnh trong phòng.

Những cảnh này quay thật lâu, chậm chạp không hết, cảnh tượng thân mật triền miên không dứt, giằng co hồi lâu đều không thấy kết thúc.

Khương Vân đem điều khiển từ xa cầm trong tay muốn tua nhanh, đúng lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng động cơ xe rất nhỏ, từ xa tới gần, từ đầu ngõ chạy vào dừng ngay trước cửa.

Cô dừng động tác nhưng không đứng dậy chỉ đem điều khiển đặt lại trên bàn.

Ngồi trong phòng khách không thấy được ngoài cổng lớn, chỉ có thể nghe được chút âm thanh.

Có người từ trên xe bước xuống, dừng lại tỏng chốc lát, đóng cửa xe, đi vào sân.

Khương Vân nhìn về phía cửa, lẳng lặng chờ.

Đối phương không bao lâu liền xuất hiện, bước chân không nhanh không chậm, trong tay còn cầm một cái túi giấy màu nâu.

"Trên đường nghĩ muốn tới đây, không được sự cho phép liền tới".

===================

QT: Mạt Mạt

Beta: Thích Đủ Thứ.