Mười phút trôi qua, chẳng thấy động tĩnh gì nên chúng tôi tiếp tục đi lên tầng hai, tầng này đúng là thứ chúng tôi tìm kiếm, nó là một siêu thị có đầy đủ các mặt hàng từ, tuy nhiên những thứ ở đây rất bừa bộn và những kệ để đồ bị xô ngã ra sàn.

Theo như tôi quan sát các loại thức ăn có thể dự trữ được còn rất nhiều, như vậy chưa có ai đặt chân đến đây cả, bên trong tầng này nhìn sơ sơ cũng trên dưới hai mươi con Zombie, độ nguy hiểm rất cao.

"Bây giờ làm sao đây?" Trường nhìn tôi và Hồng Đăng.

Hồng Đăng lắc đầu và nói: "Chịu, đông như vậy vào là chết chắc!"

Ba chúng tôi chỉ biết đứng đó nhìn lén vào bên trong, thức ăn nhiều như vậy ở ngay trước mắt làm sao tôi có thể từ bỏ được, bao nhiêu đó chắc chắn đủ lương thực cho cuộc hành trình đi đến thành phố kia.

Cứ tiếp tục ở đây nhìn không phải là cách, "Còn tầng ba, chúng ta đi lên đấy xem nốt rồi tính tiếp." tôi đề nghị.

Hai người họ cũng không có ý kiến gì, thế là đi lên tầng cuối cùng để xem, lúc mở cửa thì phát hiện cửa bị chặn lại phía bên trong.

Tôi tự hỏi liệu có phải có người còn sống bên trong, tôi gõ vào cửa ba tiếng, bên trong vẫn im lặng, tôi lại tiếp tục gõ thêm một lần nữa vẫn không có hồi âm.

"Chắc không có người đâu, nếu có mình gõ cửa họ trả lời rồi." Trường nói.

Cánh cửa này không thể đóng vì chốt cửa và tay nắm cửa đã bị hư, cho nên mới dùng đồ để chặn cửa như thế này, mà dùng cách này chắc chắn bên trong phải có người, nhưng gõ cửa sao không thấy trả lời gì cả, hay là người bên trong sợ.

"Có ai ở trong không? đừng sợ, bọn tôi là người bình thường, mau mở cửa ra đi." tôi để miệng gần với cửa để người bên trong có thể nghe được, lúc này không thể nói chuyện quá lớn.

Bên trong vẫn không có ai trả lời, Hồng Đăng bên cạnh liền nói: "Chắc bên trong không còn người đâu, bây giờ chúng ta quay lại xe tìm cách vào siêu thị ở tầng hai đi."

Tôi lắc đầu và nói: "Cửa được chặn thế này chắc chắn bên trong có người, có điều một là bọn họ sợ người lạ, hai người bên trong gặp phải chuyện gì rồi."

"Mệt thật đấy, vậy bây giờ tính làm sao? chúng ta cũng đâu có tông cửa vào được!" Trường than vãn.

Tông cửa vào, ý kiến này cũng ổn đấy, "Vậy ba người chúng ta cùng tông cửa vào, sức ba người vẫn có khả năng mở được cửa này mà." tôi nói.

Trường lập tức nhăn mặt "Trời, tôi nói đùa Nhật Hạ làm thật à?"

Hồng Đăng đi đến gần cửa và nhìn vào cái khe hở nhỏ quan sát một lù rồi gật gù xác nhận "Nhật Hạ nói đúng, sau cánh cửa này cùng lắm là vài cái tủ kính, cả ba người dùng sức đẩy vào thì tủ kính cũng bị tác động thôi. Chỉ là tiếng động gây ra sẽ lớn, bọn Zombie sẽ kéo đến."

"Bọn Zombie không đến được đâu, tầng một và tầng hai mỗi cánh cửa điều có thể khép kín lại, bọn Zombie không có trí thông minh để biết mở cửa mà xông ra, bây giờ muốn chắc chắn hơn thì xuống dưới xe lấy dây thừng lên buột chặt tay nắm cửa vào thành cầu thang là được." tôi nói.

"Nhưng lỡ bên trong này có Zombie thì sao?" Trường vẫn lo lắng.

Tôi trấn an: "Bên trong chẳng có con Zombie nào đâu, nếu có thì đã xong đến cửa nãy giờ rồi, vừa tiếng gõ cửa vừa tiếng tôi nói cũng đủ để bọn chúng phát giác mà chạy đến."

"Vậy mày đi xuống dưới xe để lấy dây thừng đi!" Hồng Đăng đẩy vào vai của Trường để hối thúc.

Trường lập tức cao có nói: "Ơ hay, tại sao lại bắt tao đi?"

Hồng Đăng không nói gì chỉ dùng ánh mắt lườn Trường một cái, mặt Trường đang cau có thì chuyển sang cười, điệu cười này có chút chăm chọc "Haha rồi rồi, để tao đi." nói xong Trường còn liếc qua nhìn tôi rồi cười thêm một phát.

Tên Trường này bị rồ à? sao nhìn tôi mà cười kiểu đó? nhưng tôi cũng chẳng để tâm, vì tôi chợt nhớ ra chuyện chiếc ô tô, "Sẵn tiện xuống dưới, Trường điều khiển làm sao cho chiếc ô tô chắn ngang lối ra vào thang bộ luôn đi, nhớ là đừng để có kẽ hở nào và phải thuận tiện mở được cửa. À kêu Trâm Anh lên đây luôn đi, có thể tối nay chúng ta sẽ nghỉ chân tại tầng ba này." Trường ra dấu Ok rồi liền đi xuống dưới.

"Tại sao phải dùng xe chắn ngang lối ra vào, lỡ như chúng ta không thể khống chế được Zombie thì như vậy càng khó thoát thân hơn sao?" Hồng Đăng hỏi tôi.

"Nếu không chắn ngang lối ra vào, bọn Zombie từ bên ngoài kéo đến khi đó chúng ta bị kẹp ở giữa, lúc đó muốn chạy cũng không được."

Nghe tôi nói xong Hồng Đăng liền hiểu ra vấn đề. Bọn tôi chờ một lúc lâu thì Trường và Trâm Anh mới lên đến, cậu ta cũng đã giải quyết xong các cánh cửa ở các tầng.

Bây giò có thêm Trâm Anh thì việc phá cửa sẽ đơn giản hơn một chút, cả bốn chúng tôi liên tục lấy đà và đập mạnh vào cửa, cứ lập đi lập lại năm lần thì cánh cửa bung ra.

Bên trong không có người lẫn Zombie, trên đây là khu vực bán các loại mỹ phẩm và trang sức, dẫy bên trái là khu bán mỹ phẩm, bên phải là bán các loại trang sức, sở dĩ không có Zombie là vì ở tầng ba có một cửa kính chắn ngang, nếu muốn lên được tầng này từ thang cuốn thì phải đi qua cánh cửa này, có lẽ là nơi bán các loại trang sức nên mới được bảo vệ kỹ như thế này.

Đứng từ đây tôi vẫn có thể nhìn thấy khu vực siêu thị bên dưới, tôi bắt đầu đi xung quanh để kiểm tra, Trâm Anh từ khi nào đã chạy qua khu vực mỹ phẩm, tôi có chút lo lắng liền nói với cô ấy: "Trâm Anh nhớ kiểm tra hết một lượt, an toàn rồi hãy lấy đồ."

Tôi thấy Trâm Anh đang chăm chú nhìn các loại mỹ phẩm trong tủ, tuy không rời mắt khỏi đó nhưng vẫn trả lời tôi: "Mình biết rồi!"

Mãi một phút sau Trâm Anh mới di chuyển khỏi đó để quan sát xung quanh, thấy thế tôi cũng lo kiểm tra bên này, còn Hồng Đăng và Trường tranh thủ cùng nhau khiên mấy cái tủ kính để chắn ngang cửa để cho an toàn.

Tôi kiểm tra là vì muốn chắc chắn thêm lần nữa nơi này đủ an toàn, tôi không muốn nửa đêm đang ngủ mà bị Zombie ăn thịt.

Đi hết các quầy bán trang sức thì không có phát hiện gì, lúc đó tôi lại thấy phòng vệ sinh, đã kiểm tra thì không thể bỏ qua nơi này được. Tôi đi qua phòng vệ sinh nữ trước, mở hết cửa bốn phòng nhỏ ra thì không thấy gì, đến lượt phòng vệ sinh nam kế bên cũng không thấy, chỉ có điều bên đây nặng mùi hơn, có vài phòng không được sạch sẽ lắm.

Tôi lần nữa quay lại bên phòng vệ sinh nữ kiểm tra các vòi nước, cũng may nơi này vẫn còn dùng được nước. Nhưng tôi vẫn rất thắc mắc, là trong đây chẳng có ai thì chỗ cánh cửa kia là ai chắn lại?

"Á!!!!!"

Đột nhiên có tiếng la, giọng la của Trâm Anh, tôi chạy thật nhanh ra bên ngoài, thấy Trường và Hồng Đăng cũng đang chạy vào khu mỹ phẩm, tôi nhanh chân chạy theo.

Đến nơi mà Trâm Anh đang đứng, không, bây cô ấy vừa đứng không vững mà khụy xuống sàn nhà, thấy vai cô ấy rung lên bần bật.

Trước mặt bọn tôi là một người đang trong tư thế treo cổ, những sợi vải từ quần áo được người này làm thành sợi dây thừng và mắc vào chùm đèn để treo cổ, thi thể cứ treo lơ lửng ngay trước mắt chúng tôi.

Trường ngồi xuống vỗ nhẹ vào vai Trâm Anh trấn an: "Bình tĩnh lại đi, cũng không phải lần đầu thấy người chết."

Trâm Anh lúc này đã xoay người về phía sau để tránh nhìn thấy cái xác kia, cô ấy vừa sợ hãi mà nói: "Nhưng lần đầu tiên thấy cảnh tượng ghê như vậy...con mắt..."

Nói đến đó Trâm Anh lại sợ hãi không thể nói tiếp, đơn giản vì hai tròng mắt của người này gần như rơi ra ngoài, lưỡi thì lè ra, đây là biểu hiện bình thường của những người chết vì treo cổ.

*Bụp* Đang yên lành thì đột nhiên cái thi thể kia rơi xuống, nhưng chỉ là phần từ cổ rơi xuống, phần đầu vẫn đang lủng lẳng bị treo trên sợi dây vải. Cả tôi cũng giật mình vì chuyện bất ngờ này, Trâm Anh thấy thế liền khóc lên vì sợ, Hồng Đăng thì lùi về phía sau một bước.

Thấy Trâm Anh khóc và sợ hãi như vậy nên tôi liền nói với Trường: "Thôi Trường đưa Trâm Anh về khu kia đi."

Trường gật đầu rồi dìu Trâm Anh đi về khu bán trang sức, tôi nói với Hồng Đăng: "Cậu có thể cắt hoặc tháo sợi dây này xuống không? để thi thể như thế này..." tôi ngán ngẩm nhìn cái thi thể không đầu dưới sàn.

Hồng Đăng nhìn cái đầu vẫn đang dính vào sợi dây vải treo lủng lẳng trên kia rồi thở dài một cái: "Để mình dùng mấy cái ghê đằng kia để trèo lên."

Hồng Đăng đi lấy ghế, còn tôi đi xung quanh xem có khăn hay gì đó để đắp lên thi thể này, đi vào dãy hàng bên kia tôi thấy có mấy mảnh khăn được thắt lại giống như một cái liều nhỏ, có lẽ người chết đằng kia đã dựng lên.

Tôi đến và gỡ những mảnh khăn đang bị buột chặt ra, bên trong là một sấp quần áo xếp chồng lên để làm gối, bên cạnh là những lon đồ hộp rỗng, những cuốn tạp chí hay được xếp gọn gàng một bên.

Lấy được khăn tôi mang lại chỗ thi thể và đắp lên, Hồng Đăng đang loay hoay để gỡ sợi dây vải khỏi trùm đèn phía trên, sau một lúc cũng gỡ được, phần đầu trên sợi dây rơi xuống, tôi ở bên dưới cầm sẵn cái khăn và đón lấy như đón một trái bóng.

Toàn thân tôi nổi cả da gà lên, nhưng một chút là hết, tôi đặt phần đầu này gắn liền với phần cổ, rồi đắp khăn lên bên trên, vì thi thể bị treo quá lâu, bị phân hủy nên mới đứt lìa như thế này. Rõ ràng vẫn còn sống tại sao lại tự tử như thế?

"Xong rồi chúng ta về khu kia thôi." Hồng Đăng nói với tôi.

Tôi thấy nét mặt của Hồng Đăng không tốt lắm, có thể do mùi hôi từ cái xác cũng như những hình ảnh ghê gớm này khiến cậu ấy khó chịu rồi.

"Cậu đi trước đi, tôi muốn đi xung quanh một lúc." tôi nói.

Hồng Đăng có vẻ chần chừ, nhưng lại nhìn cái xác dưới đất rồi đưa tay dụi vào mũi vài cái rồi rời đi. Bản thân tôi thấy cái mùi này cũng khá bình thường, có lẽ do tôi đã gặp nhiều nên quen, lúc đi tìm thức ăn gặp phải những mùi còn nồng nặc và những cái xác còn ghê hơn thế này nhiều.

Tôi đi xung quanh để quan sát, bên đây toàn là các loại mỹ phẩm chăm sóc gia, cùng với các loại son phấn, tôi thấy trên kệ có một vài loại là kem chống nắng nên lấy xem, vẫn còn hạng sử dụng nên tôi lấy bỏ vào balo, những loại khác thì không cần riêng kem chống nắng sẽ cần, vì ánh mặt trời luôn có tia cực tím hại đến da.

Tìm một lúc thì đi đến chỗ cái liều mà người chết ở kia dựng lên, tôi nhìn thấy vài cây nến còn nằm nguyên trong bọc ni lông, tôi lấy hết bỏ vào balo, cùng lúc đó trong đống đồ tôi phát hiện một cuốn sổ tay, tôi mở ra vài trang để xem thì biết được đây là cuốn nhật ký của người này, dù gì cũng là đồ của người quá cố nên tôi định để lại, nhưng tôi rất tò mò những gì được viết bên trong đấy.

Chần chừ một hồi thì lòng tò mò cũng chiến thắng, tôi mang theo cuốn nhật ký về bên kia trước, đọc xong tôi sẽ mang trả lại.

Trời bắt đầu tối dần tôi lấy hộp que diêm của Trâm Anh thấp mấy cây nến, ánh sáng của mấy cây nến lan tỏa khắp phòng, nhưng nó chỉ giúp thấy được mọi thứ xung quanh một cách lờ mờ thôi.

Bửa tối này tiếp tục là thức ăn đóng hộp và mì gói, có lẽ vì chuyện cái xác bên kia nên mọi người ăn rất ít, chỉ có tôi là ăn hết phần ăn của mình, sau khi ăn xong tôi chọn một góc để dựa lưng vào và dùng đèn pin soi vào quyển nhật ký.

Trang đầu tiên được ghi ngày tháng rất chi tiết, là ngày thứ năm sau khi bùng phát dịch bệnh.

'Ngày xx tháng xx năm xx.

Tính từ thời điểm này thì bây giờ đã là ngày thứ năm xảy ra tận thế. Tôi không ngờ rằng những chuyện này lại xảy ra, quá kinh khủng, quá đáng sợ, đến giờ khi viết những dòng này tôi vẫn còn rung sợ.

Tất cả mọi người xung quanh tôi điều chết cả rồi, chết nhưng không chết hẳn, bọn họ vô tùng hung tợn, cấu xé ăn thịt lẫn nhau. Tôi rất hối hận, vài ngày trước tôi cãi nhau với mẹ rồi cùng bạn đi đến đây mua sắm chuẩn bị cho bửa tiệc sinh nhật của nó, nào ngờ lại xảy ra chuyện này, bây giờ tôi chẳng biết gia đình tôi, mẹ tôi thế nào rồi...tôi khổng thể chạy khỏi đây, chạy khỏi bọn quái vật ngoài kia.

Ngày thứ tám.

Hôm nay lại là một ngày kinh khủng, vẫn chỉ có một mình tôi ở đây, sáng nay tôi phát hiện có người vẫn còn sống ở siêu thị bên dưới, tôi cố gắng kêu bọn họ lên chỗ an toàn này...nhưng bọn họ vừa ra là bị bọn quái vật tấn công, tôi không thể làm gì ngoài đứng nhìn họ quằn quại bị ăn thịt...tôi là một tên hèn nhát.

Ngày thứ mười.

Tôi không thể chịu nổi cảm giác tù túng ở trong đây, đáng ra tôi nên đi cùng với mọi người còn sống khi ngay từ lúc đầu, chính sự nhát gan của tôi khiến tôi bị kẹt ở nơi này.

Ngày thứ mười hai.

Hôm nay tôi đã cố gắng rời khỏi đây theo đường cầu thang bộ, nhưng mọi thứ không như tôi nghĩ, xuống đến tầng hầm thì tôi bị cả một nhóm quái vật đuổi theo, may mắn lắm tôi mới chạy thoát và trở về đây.

Nhưng vì bọn quái vật đấy đuổi theo đến tận đây, liên tục xông vào cửa, tôi quá sợ mà nắm chặt khoá vặn trên cánh cửa làm nó hỏng luôn rồi, tôi đúng là xui xẻo.

Ngày thứ mười ba.

Sau khi bọn quái vật rời đi, tôi đã tận dụng mấy cái tủ mà chặn cửa lại, bây giờ xem như đã an toàn.

Nhưng vấn đề thức ăn lại trở nên khó khăn, chỉ còn lại vài mẩu bánh, tôi sợ mình sẽ chết vì đói.

Ngày thứ mười lăm.

Cuối cùng tôi cũng tìm ra cách, bọn quái vật này nhìn rất kém, nhưng tai lại rất thính, hôm qua tôi dùng một hộp phấn ném xuống bọn chúng liền bu đến. Tôi đã gôm rất nhiều đồ mang theo và rất rất cẩn thận đi xuống dưới siêu thị, tôi dùng đồ vật ném xuống để phân tán sự chú ý của bọn chúng và tôi đã lấy được thức ăn, lần này sự liều mạng của tôi đã thành công. Tôi không sợ chết đói rồi.

Ngày thứ hai mươi.

Tôi quyết định sẽ không rời khỏi đây nữa, bên ngoài còn đáng sợ hơn cả trong đây.

Tôi đã nhìn thấy thế giới bên ngoài từ cái cửa thông hơi trong phòng vệ sinh, gia đình, bạn bè, tất cả mọi thứ điều không cò, thế giới này tận diệt rồi...'

Những trang tiếp theo điều ghi lại những chuyện mà người này trải qua trong những ngày mới xảy ra đại dịch, nhưng từ ngày thứ hai mươi trở đi, chỉ có lâu lâu người này mới viết tiếp nhật ký, những lời ghi vào đây không nhắc gì đến Zombie nữa chỉ than thở về sự buồn chán.

Tôi lượt bỏ rất nhiều trang đến trang cuối cùng, trang này chẳng còn ghi ngày như những trang trước đây.

'Tôi chẳng biết bây giờ là ngày thứ mấy trôi qua nữa, đối với tôi thời gian chỉ là thứ vô nghĩa, cô đơn một mình nơi này tôi sắp phát điên rồi.

Mọi thứ điều vô nghĩa với tôi, những con quái vật vô tri ngoài kia chỉ biết gầm gừ, tôi cứ nói chuyện với mình như một kẻ điên. Tâm trạng của tôi càng ngày càng chán ghét, càng bực tức.

Tại sao những chuyện này lại xảy ra với tôi? tôi nhớ ba mẹ, tôi nhớ em gái, tôi nhớ tất cả mọi người, nhớ đến phát điên, tôi không muốn sống cuộc sống như thế này nữa, thà tôi chết theo mọi người còn hơn.

Phải rồi, nếu chết đi thì có thể giải thoát tất cả...'

Đó là trang cuối cùng trong trang nhật ký, có thể vì một mình ở nơi đây, sự cô đơn khiến cho người rơi vào trạng thái trầm cảm, cảm xúc dồn nén lâu dài khiến bản thân ra quyết định tự giải thoát.

Tôi khép quyển nhật ký lại, tắt luôn đèn pin, mọi thức trở về ánh sáng mờ mờ đặt trưng của ánh nến, trong đầu tôi lúc này có rất nhiều suy nghĩ.

Nếu người này cố gắng chịu đựng thêm một thời gian, thì chung tôi đến đây có thể giúp ra khỏi nơi này, cuộc sống cũng không thể kết thúc bi thảm như vậy.

Còn về tôi, nếu lúc đó tôi không gặp Hữu Khôi, tôi cũng một mình đơn độc ngoài kia, không ai nói chuyện cùng, không một ai bên cạnh có khiến tôi giống như người này hay không, nói ra những căn bệnh khác dù nguy hiểm đến mấy cũng không thể bằng căn bệnh tâm lý này, nó sẽ dần dần ăn mòn con người từ bên trong, đến khi con người tự hủy hoại chính bản thân mới kết thúc.