Tần Chính vốn nghĩ ra trận chỉ cần khoa tay múa chân làm bộ làm dáng là được, thế nhưng Kỳ Nhi lại vừa hạ lệnh, nếu hắn không đánh thắng Ân Phàm sẽ mang hắn đuổi khỏi gia môn, đành phải chỉnh đốn tinh thần không thể qua loa.

Biết người biết ta mới có thể đắc thắng, Tần Chính không vội rút kiếm mà lẳng lặng quan sát đối thủ. Ân Phàm hơi thở ngắn có thể thấy được nội lực còn thấp. Lòng bàn tay phải có nhiều vết sẹo là do nhiều năm luyện kiếm mà thành. Nhìn kỹ ngón tay bàn tay phải so với tay trái cũng tráng kiện hơn một ít. Xem ra người này tuổi trẻ tư chất không được tốt lắm nhưng có thể lấy cần cù bù lại khuyết điểm.

Khó đối phó đây…Tần Chính cuối cùng hướng mắt nhìn Kỳ Nhi một cái, Kỳ Nhi lập tức quay đầu không thèm nhìn lại.

Lúc này, Ân Phàm bị Tần Chính chăm chú quan sát càng thêm khẩn trương, tay cầm kiếm run lên nhè nhẹ.

Dù sao hắn vẫn còn trẻ....... “Công tử tuấn tú đừng khẩn trương, thư thả!” Tần Chính rút kiếm ra khỏi vỏ…Loảng xoảng, một nhát sắc bén vung tới không ngờ lại bị đối thủ chặn đánh thành công.

Kỳ Nhi tự vỗ trán mắng, “Quái quỷ, như thế nào lại quên mất!”

“Quên?”

“Quên mất thanh kiếm hắn đang cầm chính là thanh kiếm trước đây hắn từng dùng.”

“Chính là [Cự Long Kiếm] do Lão thái gia tự mình tạo ra?” A Kiệt đột nhiên cao giọng.

“Ân.” Nhớ tới Lão thái gia Kỳ Nhi liền thấy đau đầu. Năm đó chỉ vì muốn trêu ghẹo đứa con trai đã không tiếc tiêu phí số tiền lớn mua về một khối lưu tinh thạch, rèn thành chuôi kiếm tuy nhìn nhỏ bé nhưng thực nặng trăm cân.

“So với kiếm của Lão Tứ không hơn nhiều lắm.”

“Không, cả Lão Tứ cũng chưa chắc có thể dùng được!” Họ Tần ngốc nghếch chết tiệt, lúc trước cầm kiếm lắc lư như vậy cũng không chịu đổi đi.

———-

Mỗi chiêu Tần Chính đánh ra đều bị Ân Phàm làm cho bại lụi, kiếm trong tay quả nhiên nặng nề, trong lòng không ngừng trách cứ lão cha keo kiệt, trước khi chết còn dặn hắn không được bỏ tiền làm lại thanh kiếm khác.

Kiếm pháp Ân Phàm đơn giản không có chi tinh diệu, nhưng chiêu chiêu đúng chỗ, xuất kiếm dù mau nhưng Tần Chính có thể đoán ra đường kiếm. Tuy nhiên như vậy cũng có ích gì, chuôi kiếm trăm cân khiến cho xương cốt không nghe theo lệnh làm sao có thể đối phó…

Tần Chính chỉ thủ chứ không tấn công khiến cho đối thủ bắt đầu xao động, kiếm pháp cũng trở nên hỗn loạn. Nếu có thể nắm chắc thời cơ sơ hở để công kích thì cục diện có lẽ hòa nhau.

Chính là hiện tại lúc này đây!

Bắt lấy cơ hội Ân Phàm xoay người thụt lùi, Tần Chính chớp mắt một cái mang hết nội lực tung chưởng vào lưng đối thủ, Ân Phàm đột nhiên nhún người lộn qua đỉnh đầu Tần Chính, hắn cảm thấy tay mình dường như chỉ mới lướt qua thắt lưng chứ chưa đánh trúng Ân Phàm.

Ân Phàm chật vật rơi xuống đất suýt nữa đứng không vững, hắn không thể tin được Minh chủ lại… lại sờ mông hắn như vậy. Tuy rằng nghe nói Minh chủ yêu thích nam sắc, nhưng cũng không nghĩ lại tới lượt hắn…Lại còn lời nói vừa rồi… Nghĩ nửa ngày vẫn không thông suốt, Ân Phàm càng lúc mặt càng đỏ giống như đang bị hỏa thiêu.

Tần Chính hết nhìn Ân Phàm đỏ bừng mặt lại nhìn tay trái vừa chưởng của mình…chẳng lẽ…hắn sợ dương? (sợ nhột)

Nếu thật như vậy dù phương pháp xấu hổ hay đê tiện hắn cũng làm, để không bị đuổi khỏi gia môn thì bất chấp thủ đoạn. Tần Minh Chủ bỗng nhiên trở nên dữ dội làm cho Ân Phàm không rét mà run.

Tần Chính không còn né tránh mà chủ động tiến tới, Cự Long Kiếm vẫn không thể dùng được. Cái chính là dùng tay, liên tục nhằm vào nách, lưng áo, xương sườn... của đối thủ, tóm lại hắn cảm thấy nơi nào có thể liền hướng đến mà sờ. Nhịn cười chốc lát, kiếm pháp Ân Phàm bắt đầu khởi loạn. Mọi người phía dưới đều ồ lên, người nào cũng tỏ ra nghi hoặc khó hiểu, không biết tại sao đột nhiên Minh chủ phản thủ vi công, chiêu thức lợi hại gì lại đánh gần như vậy.

“Xem ra chúng ta quá lo lắng, Tần lão gia quả thực không sao.” Kỳ Nhi nhẹ nhàng thổi đi lá trà hớp một ngụm.

“Ân.” A Kiệt gật đầu.

———-

“Tiểu Bính Tử, mang tách trà khác cho Thất chủ tử!”

“Vâng…”

Tiểu Bính Tử cẩn thận thu hồi mảnh vỡ tách trà lúc nãy bị A Kiệt bóp nát, chạy nhanh tới một góc an toàn. Lão gia ngài nên thân đi, bằng không tiểu nhân ngày nào cũng khổ sở.

“Minh chủ, Ân Phàm nhận thua.”

“Thừa nhận.” Tần Chính ngoài mặt thong dong bình tĩnh trong lòng lại vui ngất trời, hắn quả nhiên là rất sợ dương, ha hả......

“Kỳ Nhi, ta thắng.”

“Chúc mừng! Bắt đầu trận tỉ thí tiếp theo.”

“Trận tiếp theo?” Tần Chính lúc này mới chú ý tới Kỳ Nhi thanh âm ôn nhu, A Kiệt một bên âm trầm nắm tay nắm chặt, lại còn có Tiểu Bính Tử không ngừng nháy mắt với hắn.

Làm sao vậy? Hắn không phải đã thắng rồi à?

“Vậy thỉnh Minh chủ chuẩn bị trận tỉ thí thứ hai.” Ân Hồng Thiên phất tay áo thở phào may mắn cho đứa con không đánh thắng được.

“Kỳ Nhi...... A Kiệt......” Không ai để ý hắn gọi.

Nhìn thấy Tần Chính lại đi lên lôi đàn, A Kiệt rốt cuộc không nhịn được hỏi, “Ngươi đã an bài chu toàn?”

“Không phải đã nói rồi sao, chuyện của Tần lão gia, sớm đã an bài ổn thỏa rồi!” Kỳ Nhi vẫn tỏ dáng vẻ mình-không-liên-quan.

“Trận đấu tiếp theo là đấu khí, hắn dĩ nhiên không chống đỡ nổi.” A Kiệt đang muốn đứng dậy đã bị Kỳ Nhi ấn hạ, “Có nghe gì không?”

“Nghe được cái…” Cẩn thận nghe lại, là tiếng bước chân, mấy ngàn người, không, là hàng vạn người.

Tường Thiên Đàn các võ lâm cao thủ ở xa nửa dặm đã có thể nghe được động tĩnh, huống chi tiếng động này quả thực mênh mông cuồn cuộn.

Cuộc luận võ tạm dừng, mọi người lẳng lặng cùng đợi. Sau nửa nén hương cửa chính Thiên Đàn mở ra, tiến vào chính là...... Thị vệ? Hoàng thành cấm quân?!

“Ngũ chủ tử!” Tiểu Bính Tử thất thanh kêu to.

Phi Ưng Bảo Chủ Ân Hồng Thiên lập tức nghênh tiếp thượng khách: “Tiểu Hầu Gia giá lâm, đón tiếp chậm trễ.”

Đã nhìn thấy rõ người vừa tới, mọi người trong lòng khóc thét không thôi, làm thế nào lại gặp hắn???

“Đâu có, xin gọi ta là Tần Ngũ chủ tử!” Triệu Duy Nhất mở quạt, thái độ thập phần ngạo mạn.

“Lại còn đùa giỡn.” Kỳ Nhi ánh mắt trắng dã thầm mắng, một tên ngốc tử ở đây còn chưa đủ, bây giờ vừa vặn một đôi.

“Bây giờ ta cũng không phải là Tiểu Hầu Gia. Tháng trước cha ta đã đi bán trứng muối.”

“Hả?” Ân Hồng Thiên suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được, liền cung tay thành kính, “Xin ngài nén bi thương!” Thì ra Lão Hầu Gia đã đi về cõi tiên.

“Cho nên hiện tại ta chính là Tịnh Khang Hầu Gia.” Gấp quạt, mười phần uy nghiêm.

“Lão phu thất lễ, tham kiến Hầu Gia!” Ân Hồng Thiên vội vàng chắp tay hành lễ.

“Hôm nay vừa vặn phụng chỉ Hoàng Thượng áp giải quân lương đi ngang qua, nghe nói Lão gia cũng ở đây nên ghé lại nhìn một cái.”

“Duy Nhất!” Tần Chính kêu lên một tiếng vô cùng thân thích.

“Tham kiến Lão gia!” Tịnh Khang Hầu Gia lúc nãy cao cao tại thượng lập tức quy củ hành lễ.

“Miễn lễ, miễn lễ!” Thật tốt quá, rốt cuộc đã tới.

“Lão gia đang làm gì vậy?”

“Đã nói cho ngươi là Võ Lâm Đại Hội nên mới…” Chưa nói hết câu một tia sáng lóe lên, Duy Nhất mở quạt bắn ra ngân châm ngay sát tai Tần Chính, khiến hắn lập tức im miệng.

“Võ lâm đại hội?” Triệu Duy Nhất làm bộ tỏ ra hoảng sợ “Lão gia trước đó vài ngày không phải nhiễm thượng phong hàn sao, như thế nào còn tham gia Võ Lâm Đại Hội? Hay là chúng ta về trước tịnh dưỡng, khỏi bệnh lại đến!” Triệu Duy Nhất ở giữa Võ Lâm Đại Hội chí tôn lại mở miệng giống như trò đùa bình thường.

“Quả thực hồ nháo! Các ngươi xem nơi này là đâu?” Võ lâm quần hùng xôn xao tức giận. Không hổ là Triệu Duy Nhất, dễ dàng khiến cho các vị đại hiệp đỉnh đỉnh đại danh mắng mỏ không thôi.

“A! Các ngươi với Lão gia nhà ta có gì vui như vậy? Nếu các vị đang có hứng thú, ở ngoài Phi Ưng Bảo một vạn tướng sĩ cam đoan sẽ cùng các ngươi vui hưởng.”

Lời này vừa nói ra cả Thiên Đàn náo nhiệt lập tức im lặng. Một vạn người? Nơi này đều là nhân sĩ võ công cao cường, không phải là không đánh thắng một vạn người, chỉ e là lưỡng bại câu thương.

Tần Chính biết rõ sự tình nếu còn loạn sẽ khó vãn hồi, suy tư trong chốc lát liền một lần nữa đi lên lôi đàn lớn tiếng nói: “Tần mỗ hôm nay đắc tội các vị, mười tám tháng năm năm sau ở nơi đây nhất định sẽ cho các vị lập lại công đạo.”

Tuy là lời nói thản nhiên lại làm cho người khác cảm thấy áp bách, mắt sáng như đuốc có thể khiến người khác kinh hoàng sợ hãi.

“Lão phu cáo từ!” Ngọa Long Cốc Chủ Sở Vân Tiêu cùng con trai Sở Ngự Cửu vội vàng ra khỏi Thiên Đàn. Những người khác tuy không cam tâm cũng chỉ còn cách rời đi.

“Lão gia thật là uy phong!” Duy Nhất hưng phấn hô.

“Ha hả, có là gì.”

Ảo giác…Kỳ Nhi nghĩ thầm, hắn như thế nào lại nhìn ra Tần Chính vừa rồi chính là Ngụy Vô Song trước kia…

“Đi thôi!” Kỳ Nhi đi ra hai bước quay đầu lại nói, “Hầu Gia......”

“Đại…Đại chủ tử đừng khách khí như thế…” Triệu Duy Nhất nhìn thấy Kỳ Nhi liền quên mất mình là Hầu Gia cao cao tại thượng.

“Áp giải quân lương lại có thể dễ dàng cho người ta biết?”

“A! Ta…quên mất!” Hắn lại còn trước mặt nhiều người nói ra như vậy, dĩ nhiên sẽ kéo tới không ít thổ phỉ cường đạo.

“Tự giải quyết cho tốt!” Thấy Tần Chính còn đợi không đi, Kỳ Nhi cười nói, “Lão gia muốn cùng Lão Ngũ áp giải quân lương sao?”

“Tốt tốt.” Duy Nhất vỗ tay nói.

“Không cần!” Tần Chính thực không nghĩa khí bỏ lại ân nhân cứu mạng, vội vã đi theo Kỳ Nhi.

———

Cánh rừng ngoài Phi Ưng Bảo.

“Thế nào?”

“Hừ, như một lũ khỉ đang đùa giỡn.”

Tử y nam tử chớp mắt trờ nên thô bạo, một chưởng đánh về phía tên người hầu bên cạnh, máu đen văng khắp nơi.

Hắn không thể chấp nhận người đã đánh bại hắn hiện tại lại hoàn toàn là một ngốc tử.