Kỳ Nhi cũng không muốn hỏi lại.

Dù đói hay không đói cũng phải ăn, Tần Chính cầm lấy một cái màn thầu.

“A Kiệt đâu? Ta chưa gặp?” Sáng đến giờ không gặp qua hắn.

“Ta bảo hắn đi làm một chuyện…” Ngẩng đầu thấy Tần Chính lại ăn màn thầu, Kỳ Nhi dùng chiếc đũa cướp sạch màn thầu trong tay hắn, sau đó đưa cho hắn một cái bánh bao nhân thịt heo. Tần Chính bị Đại phu nhân ép ăn ba cái bánh bao liền. Đến khi hạ nhân dọn hết chén dĩa mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn vốn không thích ăn thịt heo.

“Tần Chính, ngươi thành thật nói cho ta biết.”

“Cái...... Cái gì?” Hắn lại không đúng chuyện gì?

“Ngươi đến tột cùng còn mấy thành công lực?”

Thì ra là chuyện này, Tần Chính vỗ ngực nói, “Cũng không mấy thành...... A!!”

Kỳ Nhi đột nhiên kéo tay Tần Chính dùng sức tung một chưởng, nội lực thật lớn khiến cho Tần Chính bị đánh ngã ngửa xuống đất.

“Tần Chính!” Kỳ Nhi hoảng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

“Không việc gì phải không, mau để ta xem!” Kỳ Nhi quỳ trên mặt đất vội vã bắt mạch Tần Chính, không để ý bộ dạng của mình chật vật tới mức nào.

“Không có việc gì, chỉ là kinh mạch tê liệt, sẽ khỏi ngay.” Tần Chính dùng đôi tay đang tê liệt của mình ôm Kỳ Nhi vào lòng trấn an.

Chỉ có Tần Chính mới biết kinh mạch của hắn rốt cuộc phải tê liệt trong bao lâu, Kỳ Nhi cũng không dám động đậy, ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn, bất tri bất giác để hắn nhẹ nhàng luồn tay vào trong áo.

“Sáng sớm cho ta một chút chân thành đi!” Kỳ Nhi nghiêng tai lắng nghe tiếng tim đập, bàn tay Tần Chính ở trên người hắn càng thêm làm càn.

“Buổi tối thì có thể phải không?” Làn da rất mịn màng, vuốt ve thật thoải mái. “Này chẳng là gì, thật ra nội thương đã càng ngày càng tốt rồi.” Tần Chính chỉnh đốn y phục đứng lên rời khỏi phòng, hắn lại bị tê liệt trong chốc lát.

———-

Ra cửa, Kỳ Nhi kinh ngạc nhìn bàn tay mình một lúc, trong lòng rất đau.

Còn không đến ba thành…

———-

Võ lâm đại hội: Phi Ưng Bảo chính điện.

Tần phủ đương gia Đại chủ tử Ngụy Kỳ Nhi xuất hiện tham gia làm cho hết thảy nhân sĩ đều cảm thấy kinh ngạc, lại thêm Thất chủ tử Nam Cung Kiệt, hai người vừa xuất hiện, cả đại điện huyên náo nhất thời im bặt.

Tần Chính bị buộc lên ngồi ngai vàng Minh chủ. Phi Ưng Bảo bố trí ghế riêng cho Kỳ Nhi cùng Nam Cung Kiệt ở hai bên, cả hai vẫn không ngồi xuống, một tả một hữu đứng thẳng hầu Minh chủ phía sau, uy quyền Tần Chính không cần nói cũng biết to lớn đến mức nào.

———-

Võ lâm minh chủ nhất định phải là văn thao võ lược, cho nên võ lâm đại hội phải luận cả võ cả văn, văn lại chia làm ý văn đẹp đẽ cùng mưu lược.

Loại này đối với Tần Chính như hổ vồ được mồi, căn bản hắn không để mắt đến, những người này dù lợi hại khủng bố thế nào vẫn không so sánh được với bảy người nhà hắn…không phải…là thất vị phu nhân nhà hắn.

Tần Chính nghĩ như thế, dáng vẻ nhàn nhã giống như nắm chắc thắng lợi, thực tế khiến cho các vị cao thủ không ít áp lực. Có người còn suy nghĩ rằng lời đồn đãi có thể không đúng, vị minh chủ này kì thật võ công thâm tàng bất lậu. Nhưng đã đến đây thì phải cố đánh, không thể để cơ hội trôi qua.

Người tham gia võ lâm đại hội đâu chỉ hàng trăm, nhưng cuối cùng chỉ có mười người được chọn ra cùng Minh Chủ đối chiến. Trận đầu này chính là để chọn ra mười người võ công cao nhất.

Trên cơ bản hôm nay Tần Chính không có hứng thú, hắn thà đi xem điểu còn hơn ở đây xem loại thấp kém tỉ thí trên lôi đài. Ở nhà các vị phu nhân đánh cho xem so với thế này đẹp hơn nhiều, bay lên bay xuống bay tới bay đi chiêu thức đủ loại, dáng vẻ không giống như những người này rống to kêu to đánh tới đánh lui cũng chỉ mấy chiêu.

——————–

Hai ngày sau trận tỉ thí đầu tiên chấm dứt, trừ đi loại cám bã còn lại đều là nhân sĩ thượng danh trên giang hồ. Những người này võ nghệ phần lớn đều là tuyệt đỉnh cao thâm, gồm có Ngọa Long Cốc Thiếu Chủ Sở Ngự  Cửu, Phi Ưng Bảo Thiếu Bảo Chủ Ân Phàm, Nam Cung Môn Nam Cung Đình, Việt Vương Kiếm Nhị Trang Chủ Tư Đồ Sĩ Nguyệt, Đào Hoa Ổ Chủ Nghiêm Thanh Nhẫm, còn có mấy người dù không phải xuất thân từ danh môn võ lâm nhưng cũng tài nghệ phi phàm.

Tần Chính lúc trước là nhờ quan hệ thông gia, được thừa hưởng ngôi vị Minh Chủ từ tiền minh chủ Triển Kính, võ lâm nghĩa sĩ sở dĩ không hề phản đối là do kiêng kị thế lực của Tần phủ, ở võ lâm đại hội không ai đám dùng thủ đoạn đùa giỡn. Nếu công bình tỉ thí chắc chắn mỗi người đều có thực tài, vô luận là ai Tần Chính đều khó có thể đối phó.

——————–

Võ lâm đại hội: Phi Ưng Bảo Tường Thiên Đàn.

“Lão gia, hai ngày nay luyện công thế nào?” Tiểu Bính Tử nhỏ giọng hỏi.

“Cái gì thế nào?”

“Luyện công ấy! Tiểu nhân nghe Đại chủ tử bảo phải do ngài tự mình ra trận, cũng phân phó Thất chủ tử không được âm thầm tương trợ.”

“Lắm miệng!” Tần Chính thấp giọng mắng.

Nghe được hai người nói chuyện, Kỳ Nhi không tránh khỏi cười lạnh. Âm thầm tương trợ? Mười người bọn họ toàn là cao thủ, nhất định phát hiện ra Tần Chính có người tương trợ, nhất là Tư Đồ Sĩ Nguyệt, Sở Ngự Cửu công lực đã tiến bộ không ít. Huống chi nội lực của Sở Ngự Cửu so với Nam Cung Kiệt đều như nhau không phân cao thấp.

“Lão gia có phải mưu lược văn trí vượt trội bọn họ đúng không?”

“Vượt trội thì sao?”

“Vượt trội…?” Tiểu Bính Tử đột ngột im tiếng, lão gia của y cũng có loại vẻ mặt tinh quang thế này sao? Hay là…

“Lão gia, ngài đã nghĩ được cách đánh thắng phải không?” Tiểu Bính Tử vẻ mặt chờ đợi nhìn Tần Chính.

“Tiểu Bính Tử, bây giờ là canh giờ gì?”

”Giờ Tỵ vừa xong.”

“Ân.”

“Như vậy vòng [Văn đấu] bắt đầu.”  Chủ trì cuộc tỉ thí Ân Hồng Thiên cao thanh tuyên bố.

“Chậm đã, Văn đấu hãy để sau.” Kỳ Nhi đột nhiên xen vào, “Lập tức bắt đầu luận võ.”

“Cái gì?” Tần Chính thiếu chút nữa ngã khỏi ghế Minh chủ.

“Có gì không tiện?” Lời Kỳ Nhi nói ra có vẻ là nói với Ân Hồng Thiên, kì thực là nói với tất cả mọi người, đương nhiên trong đó có cả Tần Chính, ai dám phản kháng.

“Không có không có!” Ân Hồng Thiên liên tục phụ họa. Cũng không có ai khác phản đối. [Văn đấu] chẳng qua cũng chỉ là phần phụ mà thôi.

“Nếu là ở Phi Ưng Bảo vậy mời Thiếu Bảo Chủ trước tiên.” Kỳ Nhi hướng về phía Ân Phàm.

“Cái này…” Ân Hồng Thiên nghe thấy tên con trai liền tỏ ra luống cuống. Võ công của Tần Chính ở đây không ai nắm rõ, nếu không yếu kém như lời đồn đãi, để cho Ân Phàm đối chiến trước tiên chỉ sợ là liều lĩnh tính mạng. Ngược lại nếu quả thật Minh chủ không chịu nổi một đả thì lại càng khó ứng đối, vạn nhất làm hắn bị thương... Tần phủ Thất vị chủ tử trăm vạn lần không thể đắc tội.

“Phàm nhi, vậy thỉnh Minh chủ chỉ giáo mấy chiêu, cũng thỉnh Minh chủ nương tay!” Kì thực là cảnh cáo đứa con nếu có thắng cũng không thể làm tổn thương Tần Chính.

“Đúng vậy, cả hai đều không thể tổn hại tính mạng.” Kỳ Nhi đi tới trước mặt Ân Phàm phất nhẹ tay áo, lơ đãng đụng một cái vào cổ tay áo bằng thiết của hắn, Ân Phàm liền cảm thấy cánh tay nhẹ hẫng, cổ tay bằng thiết nứt ra làm hai. “Làm hắn bị thương một cọng tóc ta sẽ cho cha ngươi đưa ma.” Thanh âm không lớn vừa đủ Ân Phàm có thể nghe được.

Tần Chính dạo bước lên lôi đàn, khí thế hừng hừng. Hắn vốn không tham chức Minh Chủ, thua sẽ nhường vị ngay, dù sao Ân Phàm cũng không dám phạm vào tính mạng của hắn.

“Thua thì đừng về lại Tần phủ!” Kỳ Nhi nhìn thoáng qua Tần Chính lên tiếng.

——————-

“Ngươi đúng là vô tâm!” A Kiệt nắm chặt nắm tay, tức giận không thể phát tiết ra được.

“Dù sao cũng cần để cho người ta biết hắn còn chút công phu.” Kỳ Nhi nhìn chằm chằm lôi đàn không chớp mắt. Lời nói mới rồi chắc chắn làm ảnh hưởng Ân Phàm, huống chi sáng nay hắn đã giáo huấn Tần Chính, trong mười người thì Ân Phàm võ công yếu kém nhất chắc cũng không khó đối phó.

“Công tử xin đừng khẩn trương, thư thả.” Tần Chính thực muốn trấn an Ân Phàm, hoàn toàn xuất từ thiện tâm không có ý khác, lại làm cho Ân Phàm suýt nữa rơi mất kiếm.