“Bá phụ nguôi giận” Đông Phương Thanh thân là võ lâm danh túc, ra tay với một nữ nhân trước mặt bao người thì thật mất mặt, nhưng ái nữ trước mắt lão bị người khi dễ, lão sao có thể ngồi yên, đây chẳng phải làm người ta cho là Đông Phương gia dễ khi dễ sao.

“Cách hiền chất, ngươi tốt nhất giải thích rõ cho lão phu.” Đông Phương Thanh oán hận thu tay về, lúc này Đông Phương Mẫn đã được người nâng dậy, khe khẽ nức nở.

Cách Ngạo Sinh cũng không nói gì thêm, chỉ đem tầm mắt quay lại trên người ta, ánh mắt phức tạp, thật lâu sau cười khổ nói: “Ngươi còn tới làm gì?”

“Ta ——” đương nhiên là tìm ngươi về.

Nhưng ta còn chưa nói ra miệng, Cách Ngạo Sinh đã ngắt lời: “Ngươi đi đi.”

“Ngươi bảo ta đi?”

Cách Ngạo Sinh trầm mặc, lúc này thân là tân lang Lâm Minh Tiêu tiến tới.

“Cô nương, hôm nay là ngày đại hỉ, mong rằng cô nương không cần sinh sự.”

“Tránh ra” Cách Ngạo Sinh lại muốn ta đi, không biết lại đang khó chịu cái gì, vạn nhất hắn thật sự muốn chặt đứt quan hệ, lão nhân gia ta chẳng phải tổn thất nặng nề? Mất nhiều hơn được?

“Cô nương” Lâm Minh Tiêu nhíu mi, “Nơi này không phải nơi có thể giương oai, mong cô nương thận trọng từ lời nói đến việc làm.”

Lão nhân gia ta làm gì đến phiên một tiểu bối giáo huấn, nâng tay đẩy qua một bên, đáng thương Lâm Minh Tiêu tập võ mười mấy năm, trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, lúc này lại bị một nữ nhân dễ dàng đẩy qua một bên, nhất thời mặt đỏ tai hồng.

Những người ngồi đây, đầu tiên thấy ta dễ dàng đánh khai Đông Phương Mẫn, đã đoán được ta có võ công, nhưng lúc này thấy ta một chiêu đẩy Lâm Minh Tiêu ra, không khỏi kinh hô.

Lâm Minh Tiêu sửng sốt một chút, hồi thần, vẻ mặt không thể tin, không nói trước hắn là đệ tử chân truyền của Minh chủ võ lâm Cách Khâu, đến Đông Phương Thanh sợ cũng không thể một chiêu đẩy được hắn, nữ tử trước mắt bất quá chỉ có hai mươi, thế nào làm được?

Hóa chỉ thành chưởng, xuất sử ba mươi sáu lộ Khai Sơn chưởng pháp, ba mươi sáu lộ chưởng pháp biến hóa vô cùng, Cách Khâu thiếu niên thành danh, không thể không nói cũng nhờ bộ chưởng pháp này, mà Lâm Minh Tiêu thân được Cách Khâu chân truyền, lúc này so với Cách Khâu khi còn trẻ chỉ sợ chỉ có hơn chớ không kém.

Võ Đang đạo trưởng cùng Cách Khâu thấy cảnh này, nghĩ thấy không ổn, hoàng sam nữ tử kia dù sao chỉ là một cô nương, động thủ như thế chỉ sợ tổn hại danh dự, truyền ra ngoài cũng không tốt, đang muốn quát bảo ngưng lại, đã thấy thân ảnh hoàng sam nữ tử vừa động, không biết dùng thân pháp gì lại tránh hết mọi công kích của Lâm Minh Tiêu, nháy mắt tới cạnh Cách Ngạo Sinh, đừng nói Lâm Minh Tiêu không thấy rõ động tác của nàng, tất cả những người ngồi đây cũng không có mấy người thấy rõ ràng.

Chỉ thấy nàng kia bổ nhào tới Cách Ngạo Sinh, còn bám dính trên người, không có một tia ngại ngùng, Đông Phương Mẫn ở bên cạnh tức khắc liền đỏ mặt, nữ tử kia lại còn hôn một cái thật to trên mặt Cách Ngạo Sinh, coi bộ giống như cảm thấy không đủ, lại động tay động chân.

“Phụ thân” Đông Phương Mẫn cũng không biết là tức giận hay xấu hổ, oán hận dậm chân, cũng không dám nhìn nữa, người này sao lại mặt dày như thế.

Đông Phương Thanh ho khan một tiếng, xấu hổ quay mặt qua chỗ khác, lão thật sự không rõ, Cách Ngạo Sinh võ công cao cường, nhân phẩm đoan chính, thế nào lại dính vào nữ tử không biết xấu hổ này, còn Cách Khâu lại muốn tức điên, tiệc mừng bị trộn thành như vậy, đương nhiên không ai có thể cao hứng, nhưng ông còn chưa kịp trách mắng con mình đuổi nữ tử yêu dã kia ra, lại thấy đôi ngọc kiếm trong lòng nàng làm kinh hãi.

Kia vốn là chi vật của vong thê, ông sao lại không nhận ra, chỉ không ngờ nhi tử lại đem ngọc kiếm tặng người, còn là, còn là người như vậy ——

Cách Khâu thở dài “Sinh Nhi, con mang vị cô nương này tới hậu đường chờ.”

“Chư vị, hôm nay vốn là ngày vui của tiểu đồ, các vị cứ tận tình hưởng dụng, Tiêu Nhi còn không đi mời rượu.”

Cách Khâu vốn định vào hậu đường giải quyết, nhưng Lâm Minh Tiêu nghe thế vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nhìn thẳng ngọc kiếm dưới đất, ngọc kiếm kia là kim cương ngọc sở chế, đừng nói là quăng không vỡ, dù dùng lợi kiếm chém cũng không mảy may sứt mẻ, lúc này rơi trên thảm đỏ, lục sắc chói mắt, rực rỡ đến vừa nhìn cũng biết không phải giả.

“Ngươi, ngươi ——” Lâm Minh Tiêu chỉ ngọc kiếm trên đất, ‘ngươi’ nửa ngày.

Cách Ngạo Sinh cũng nhìn ngọc kiếm vẻ mặt quái dị, vừa rồi bị người nọ động vào thần hoảng, lại không ngờ lúc giãy dụa ngọc kiếm lại rơi ra, không tự chủ được nhìn Lâm Minh Tiêu, thấy đối phương cũng một bộ như gặp quỷ, điện quang hỏa thạch lập tức hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, sắc mặt không khỏi càng thêm quái dị, nhìn lại kẻ vẻ mặt xấu hổ bám dính trên người mình, Cách Ngạo Sinh hít sâu một hơi.

“Ngươi, ngươi trộm được lúc nào?” Lâm Minh Tiêu nhảy bật lên, trợn trừng mắt, nghĩ hắn cẩn cẩn dực dực cất giữ ngọc kiếm, chỉ sợ có sơ xuất, lại không ngờ vẫn bị người trộm đi, chưa nói đến hàm ý của ngọc kiếm, chỉ tính tình nghĩa khi Cách Ngạo Sinh tặng hắn, lúc này bị người trộm mất, mà hắn lại hoàn toàn không biết gì, hắn làm sao dám nhìn mặt Cách Ngạo Sinh, lại ăn nói thế nào với sư mẫu đã khuất cùng sư phụ.

Cách Khâu nghe vậy sửng sốt “Tiêu Nhi ngọc kiếm này —— “

“Khởi bẩm sư phó, vài ngày trước, sư đệ đem ngọc kiếm này làm quà mừng tặng đệ tử, lại không ngờ bị người trộm mất.” Nói tới đây trừng mắt ta một trận nghiến răng nghiến lợi.

Cách Khâu trầm mặt, ngọc kiếm kia với ông mà nói vô cùng quan trọng, vốn nghĩ nhi tử mang tặng, không ngờ là bị trộm, một chưởng đập lên bàn, tạo thành cái dấu thật sâu.

“Người đâu, đem tiểu tặc này bắt lại cho ta” Cúi người nhặt di vật của vong thê, cẩn thận chà lau sạch sẽ, đưa cho Lâm Minh Tiêu “Sinh Nhi đã tặng ngươi, ngươi phải bảo quản mới đúng.”

Lâm Minh Tiêu quỳ xuống tiếp nhận ngọc kiếm, trong mắt nổi lên nước mắt, Cách Khâu đối hắn như thân tử, Cách Khâu không phải phụ thân hắn, nhưng nhiều năm như vậy, tình nghĩa chỉ sợ còn thân hơn phụ tử.

“Đồ đệ sẽ cẩn thận bảo quản.” Mới nói, nàng kia đã đánh tới, muốn đoạt ngọc kiếm, Cách Khâu tức giận, một chưởng đánh ra.

Cách Ngạo Sinh không khỏi kinh hãi, mới muốn cứu người, đã thấy người nọ khinh phiêu tránh ra, đừng nói là bị thương, đến sợi tóc cũng không chạm nổi, cảm thấy cười khổ, hắn lại quên mất thân phận người này, phóng nhãn giang hồ nào có ai có thể tổn thương đến người này, nhớ tới thân ảnh nho nhỏ trước kia, trên mặt không khỏi dâng lên vẻ đau khổ, đưa tay ngăn hộ vệ trong nhà, Cách Ngạo Sinh đi ra trước, nhìn trực diện, lại cách xa ba bước.

“Ngươi đi đi” Cách Ngạo Sinh thở dài, cười khổ nói.

“Ngươi còn không đi?” Thấy ta không động, Cách Ngạo Sinh không khỏi có chút phiền não.

“Ngươi lưu lại làm gì?” Một tiếng này giống như truy hỏi lại như đau khổ rồi lại như thở dài, khiến ta nhất thời hoảng tay chân.

Gấp lập tức nói: “Ta đi rồi làm sao ngươi xử trí?”

Cách Ngạo Sinh chỉ cảm thấy buồn cười “Ta không thiếu tay chân, cũng bị si ngốc, ngươi không cần lo lắng.” Thiếu ngươi chẳng lẽ ta sẽ sống không nổi? Trong lòng toan khổ, yết hầu chua sót.

Ta luống cuống, không khỏi nghĩ, ta quả thật đối Cách Ngạo Sinh không có nửa điểm tác dụng, kể cả trước kia, đều là Cách Ngạo Sinh chiếu cố ta, nói không chừng xa ta, hắn càng bớt lo.

Nhưng, nhưng vấn đề là, xa hắn ta không sống được a, nghĩ ta đã lớn tuổi như vậy, hắn cũng không thương tiếc lão nhân gia ta sao.

“Ở Lạc thành ngươi từng nói sẽ chiếu cố ta, ngươi muốn đổi ý sao?” Ta nghĩ qua, Cách Ngạo Sinh từng nói muốn chiếu cố ta, nam tử hán đại trượng phu, lời nói ra, sao có thể để hắn đổi ý.

Cách Ngạo Sinh cười khổ một tiếng, khi đó hắn cho rằng đối phương là một oa nhi bơ vơ không nơi nương tựa, mới không biết tự lượng sức mình nói ra lời kia, hiện hắn thân là giáo chủ U Minh giáo, võ công xuất thần nhập hóa muốn quét ngang giang hồ đều đơn giản, sao còn cần kẻ vô danh tiểu tốt này quản, chỉ sợ đến lúc đó còn ngại hắn dài dòng phiền toái.

Thấy Cách Ngạo Sinh không đáp, ta nhanh chóng giơ chân, sợ con vịt đến miệng cứ như vậy bay đi “Cách Ngạo Sinh, quan hệ chúng ta đã đến mức này, ngươi chẳng lẽ muốn ném ta qua tường, ta cho ngươi biết, ta không phải loại ngươi nói cần thì đến, nói không cần là vứt bỏ.”

Nói cứng xong, nhanh chóng hạ mềm “Ta ngày ngày đêm đêm nhớ ngươi, vì thương thế của ngươi cũng không để ý liền chạy xuống núi, ngươi nhẫn tâm đuổi ta đi?” Chuyện ngươi đính ước lão nhân gia ta còn chưa quên, ngươi còn muốn đuổi lão nhân gia ta đi, si nhân nằm mơ, hừ, xem ở đây có người nào đánh thắng được lão nhân gia ta.

“Sinh Nhi, mang vị cô nương này tới hậu đường.” Cách Khâu nhíu mi, cả sảnh toàn khách, cứ như vậy còn không phải làm trò cười cho thiên hạ.

Cách Ngạo Sinh mím môi “Ngươi đi đi, chúng ta không có gì để nói” Nói xong quay lưng đi, cũng không nhìn ta.

Ta trừng mắt nhìn tấm lưng kia, cũng không có biện pháp, ánh mắt dời qua Cách Khâu, liếc mắt tính toán, nhất thời kéo tay áo che mặt khóc lớn “Cách Ngạo Sinh, ta vì ngươi chịu nhiều đau khổ, ngươi lại thay lòng đổi dạ, ta còn mặt mũi nào sống trên đời, ta vì ngươi bỏ nhà, không tiếc làm trái ý phụ thân, trốn xuống núi đi theo ngươi, ngươi, ngươi —— ô ô ô ô, ngươi muốn ta làm sao bây giờ, hài tử trong bụng ta làm sao bây giờ —— “

.

.

.