Rớt đũa, sợ điều gì sẽ gặp điều đó? Lão nhân gia ta khóc không ra nước mắt, lại nhìn Cách Ngạo Sinh, nửa ý cự tuyệt cũng không có, lão nhân gia ta trong lòng lộp bộp, thầm nghĩ Cách Ngạo Sinh thật sự cứ như vậy ném ta qua tường sao? Vậy sao được, một chưởng đập lên bàn, khiến người bên cạnh nhảy dựng.

“Ngươi làm gì vậy?” Lâu Tâm Duyệt hung hăng trừng, lập tức lại dời ánh mắt vào trong sảnh, khăn trong tay vặn đến không thành hình thù, mắt thấy Cách Khâu dẫn Tứ tiểu thư Đông Phương gia, Đông Phương Mẫn đi ra, không khỏi đỏ tròng mắt, nàng vốn có ý với Cách Ngạo Sinh, lúc này thấy nam tử trong tâm muốn đính ước cùng nữ tử khác, sao có thể không rơi lệ.

“Tiểu nữ liền nhờ hiền chất”

“Bá phụ xin yên tâm” Cách Ngạo Sinh cung kính cúi người thi lễ, trong lòng chua sót khó nói nên lời.

Đông Phương Thanh cười vê râu, gật đầu, có thể thấy lão cực kỳ vừa lòng với hôn sự này, rể hiền như vậy không phải tùy tiện liền có thể gặp được.

“Đông Phương huynh, không bằng thừa dịp này, trao đổi tín vật, tiện thể định ngày lành.” Cách Khâu cũng cười hợp không khép miệng.

Đối với đề nghị của Cách Khâu, Đông Phương Thanh tự nhiên lập tức đáp ứng, mắt thấy mấy người bưng khay lên, ta làm sao có thể ngồi yên, muốn nhào lên, rồi lại đắn đo về Cách Ngạo Sinh, đang quẫn trí, đột nhiên nhìn qua Lâu Tâm Duyệt bên cạnh không khỏi nảy ra ý hay.

Trốn khỏi đại đường, vòng ra hậu viện, trảo cái quần sam cũng bất chấp có hợp thân không, có đẹp hay không, niệm khẩu quyết Súc Cốt Thần Công, làm thân thể thu nhỏ như nữ tử thông thường, tuy rằng khung xương còn hơi lớn, nhưng dưới tầng tầng y phục cũng không quá lộ, chỉ cảm thấy khỏe mạnh hơn nữ tử bình thường mà thôi, nữ tử luyện võ trong giang hồ, mạnh khoẻ một ít cũng có thể hiểu.

Cầm lấy son trên giá gương, lão nhân gia ta bất đắc dĩ thở dài, Cách Ngạo Sinh a Cách Ngạo Sinh, hôm nay ta vì ngươi mà cài thoa, ngươi chớ phụ ta đó.

Lúc này, trong đại sảnh vô cùng náo nhiệt, chưa nói đại đệ tử Minh chủ võ lâm có hôn nhân mỹ mãn, giờ đến Cách thiếu minh chủ cùng Tứ tiểu thư Đông Phương gia đính ước, sao lại không sôi nổi.

Chúc mừng có, ồn ào có, một mảnh không khí vui mừng, có lời tạp loạn, nhưng không ai đi để ý, dù sao khó có được thời gian náo nhiệt như vậy.

“Sinh Nhi, Bạch mi lão tiền bối khi nào thì đến?”

“Sư tôn nói là hôm nay, hẳn là trên đường chậm trễ.”

“Như vậy ——” Cách Khâu nhíu mi ông vốn cố ý để Bạch mi lão nhân sư phụ Cách Ngạo Sinh làm chứng, dù sao cũng là hôn sự của đồ đệ.

“Chẳng lẽ hôm nay Bạch mi lão nhân sẽ tới?” Đông Phương Thanh kinh hỉ vạn phần “Vậy thật sự là quá tốt.” Nói xong vuốt râu mà thán, dù sao có thể được Bạch mi lão nhân làm chứng, đó là cầu cũng cầu không được.

Bên cạnh mọi người nghe vậy cũng không khỏi kinh hỉ, dù sao có thể thấy nhân vật trong truyền thuyết, là chuyện khả ngộ bất khả cầu.

“Vậy chúng ta hãy đợi thêm một lát” Võ Đang chưởng môn cũng không khỏi đặt chén trà xuống, luận thứ bậc Bạch mi lão tẩu cùng sư tổ y ngang hàng, còn hơn mấy vị tiền bối võ lâm ở đây, Võ Đang chưởng môn y sợ cũng chỉ đáng là nhân tài mới xuất hiện mà thôi.

“Bạch mi lão nhân đến tột cùng là ai?”

“Ngươi từng nghe qua Bạch mi lão Thanh Khâu Sơn?”

“Chẳng lẽ là —— “

“Không sai, mà nhi tử độc nhất của Cách Minh chủ chính là đệ tử Bạch mi lão nhân.”

“Đây chẳng phải là ——” Nhân vật trong truyền thuyết.

“Bạch mi lão nhân ẩn cư đã ba mươi năm không hỏi đến thế sự, lần này có thể ở đây nhìn thấy lão nhân gia, chết cũng nhắm mắt”

“Không phải nói”

Đang lúc mọi người chờ đợi Bạch mi lão, một thân ảnh hoàng y đột nhiên xông vào “Cách Ngạo Sinh ngươi thật sự muốn thành thân cùng nữ tử khác?”

Thấy nàng trong nháy nháy mắt, ngụm trà Hán Nghiêu Sinh từ miệng ‘phụt’ ra, ho khan kịch liệt.

“Hán huynh?” Vương Bốc Chi đang kinh ngạc vì hoàng y nữ tử xuất hiện, lại thấy Hán Nghiêu Sinh ôn văn nho nhã giáo dưỡng phi phàm đột nhiên phun nước miếng, không khỏi giật mình, không thể tin vào mắt, lão nghĩ người này thái sơn có sụp đổ trước mắt mặt cũng không đổi sắc, thế nào đột nhiên lại mất hình tượng như vậy?

Hán Nghiêu Sinh lấy khăn lau khóe miệng, cười khổ nhìn hoàng y nữ tử đột nhiên xông tới, trên đời này có thể làm hắn thất thố như thế trừ người này e chẳng có người thứ hai, nghĩ đến đây, ánh mắt không khỏi lộ chút si mê, càng nhiều hơn là chua sót, vì Cách Ngạo Sinh kia người này lại làm đến như vậy, khiến hắn ghen tị cũng không nổi hâm mộ cũng không xong, khóc không được cười không được thật khó chịu.

Mọi người cũng đều kinh ngạc khi thấy nữ tử hoàng sam đột nhiên xuất hiện, nhưng thấy vẻ mặt nữ tử hoàng sam thống khổ, ánh mắt nhìn thẳng Cách Ngạo Sinh thấy thế nào cũng không bình thường, mọi người cảm thấy nghi ngờ, không khỏi đều nhìn lại Cách Ngạo Sinh cùng Đông Phương Mẫn, ngày đại hỉ, lại chưa kịp định ước đã có người chen ngang, không thể là vận may.

Bất quá, xem Cách thiếu minh chủ đoan chính như vậy, không thể tưởng được cũng là loại phong lưu, chọc đến hoa đào này, coi như là diễm phúc sâu.

Đông Phương Thanh cùng Cách Khâu nhìn nhìn, ai cũng không dự đoán được sẽ có chuyện như vậy, Cách Khâu nhìn nữ tử đột nhiên xông vào, mặt mày đoan chính lại thanh tú, một thân hoàng y tuy sạch sẽ cũng mộc mạc, nhưng có chỗ nào tựa hồ không đúng lắm, cụ thể là ở đâu lại không thể nói rõ.

“Sinh Nhi, vị cô nương này con nhận thức?”

Cách Ngạo Sinh từ khi hoàng sam nữ tử xuất hiện, đã cương cứng tại chỗ, vẻ mặt quái dị, nói không ra là diễn cảm gì, lúc này Cách Khâu hỏi, mới hồi phục lại tinh thần, nhưng vẫn không biết đáp cái gì, cười khổ nhìn phụ thân, lại đem ánh mắt dời qua hoàng sam nữ tử, cả người si ngốc, nói không ra là hỉ hay bi, thần sắc cực kỳ phức tạp.

Nếu lúc này còn có người nói giữa hai người không có gì, ngay cả Cách Khâu cũng không tin.

“Ngươi là ai?” Đông Phương Mẫn mắt thấy Cách Ngạo Sinh tâm hồn đều chạy tới bên người nữ nhân khác, làm sao chịu được, nàng tuy là tiểu thư thế gia, nhưng cũng là nữ nhân giang hồ, sao chấp nhận để người lấn lên đầu.

“Còn ngươi sao lại xuất hiện ở đây?”

“Ngươi ——” Đông Phương Mẫn chưa thấy qua kẻ không giáo dưỡng như vậy, lập tức nói không ra lời.

“Cách đại ca” Đông Phương Mẫn vừa ủy khuất vừa ghen tị, giật tay áo Cách Ngạo Sinh “Nàng là ai?”

Nhìn chằm chằm cánh tay Đông Phương Mẫn đặt trên tay Cách Ngạo Sinh, lão nhân gia ta đố kị tận trời, trước mặt bao người kéo cái gì mà kéo, người của lão nhân gia ta ngươi cũng dám động, tiến lên gạt cánh tay chướng mắt kia ra.

Đông Phương Mẫn kinh kêu một tiếng, ngã xuống đất, ta vốn muốn nhân cơ hội giữ lấy tay Cách Ngạo Sinh, không ngờ lại bị hắn tránh né.

Đông Phương Thanh thấy ái nữ bị khi dễ, làm sao có thể ngồi yên, đứng bật dậy “Nữ tử dã man từ đâu đến.” Chộp cánh tay, muốn chế trụ ta.

Quả thực không biết tự lượng sức mình ——

Cũng không lập tức phản kích Đông Phương Thanh, khi ta vận khởi Cửu Hỏa muốn đánh văng y, lại bị Cách Ngạo Sinh ngăn trở.

.

.

.