Kiều Uyển Lâm bóc tỏi thôi cũng mệt cho được, cuối cùng cậu chọn ngồi bên bàn ăn đợi cơm, sủi cảo nóng hổi ra lò, không hiểu sao cậu cảm giác có chút hương vị Tết.

Một nhà đông đủ cả rồi, Kiều Văn Uyên nhớ ra liền hỏi: “Này Uyển Lâm, sao hôm nay con không đi làm?”

Kiều Uyển Lâm xuýt xoa vì vỏ sủi cảo nóng, cậu nói: “Con xin nghỉ, ngày mai cũng không đi làm.”

Hai vị phụ huynh cùng nhìn sang với ánh mắt tò mò, hai người biết cậu không phải kiểu người ham ăn biếng làm, Kiều Văn Uyên nói: “Tại sao, có chuyện gì xảy ra?”

Kiều Uyển Lâm trả lời: “Ngày mai con định đi kiểm tra.”

“Thằng nhóc này.” Kiều Văn Uyên trừng mắt với cậu, “Lúc trước bảo con đi thì con cứ dây dưa, quyết định muốn đi lại không nói với ba tiếng nào.”

Kiều Uyển Lâm cắn một cái sủi cảo, nói: “Ba ơi, con muốn làm kiểm tra ở Nhược Đàm.”

Không ai trên bàn ăn có thể theo kịp tiết tấu của cậu, Lương Thừa cũng ngẩng đầu lên với vẻ mặt không biết gì: “Em chắc chứ?”

Kiều Văn Uyên nêu ý kiến: “Đã nói là đi bệnh viện tuyến ba mà, từ nhỏ đã kiểm tra ở đó rồi, cứ phải kiếm thêm chuyện làm gì.”

Kiều Uyển Lâm gắp một miếng thịt bò kho bỏ vào đĩa Kiều Văn Uyên, cười híp mắt gọi một tiếng “Ba” lấy lòng. Lương Thừa thấy thế cũng gắp một đũa măng trộn cho Kiều Văn Uyên, gọi “chú Kiều”.

Viện trưởng Kiều nhất thời không giở uy phong ra được, bị hai đứa con chèn ép, ông nhìn vợ mình xin ủng hộ, nhưng Hạ Tiệp cũng húp nước sủi cảo làm ngơ.

Ông bối rối hết mười mấy giây, giở giọng quan tìm thể diện cho mình: “Được thôi, vậy năm nay làm kiểm tra ở Nhược Đàm đi, thử xem có khác gì bệnh viện tuyến ba không.”

Lúc này Hạ Tiệp mới lên tiếng: “Đắt hơn bệnh viện của anh đó, đưa tiền cho con nó đi.”

Ba bữa ăn trong ngày gộp lại giải quyết trong bữa này, Kiều Uyển Lâm no căng bụng, ăn xong cậu kéo Lương Thừa ra ngoài đi bộ tiêu cơm. Gió nổi lên rồi, mấy bóng cây trong tiểu khu cứ rung rinh suốt.

Khăn choàng che nửa dưới khuôn mặt cậu, Lương Thừa đút tay vào túi, cả một đoạn đường chẳng ai mở miệng.

Gió đêm ẩm thấp liên tục phả vào mặt, Kiều Uyển Lâm hé răng hít vào một ít, phá vỡ bầu không khí trầm lặng: “Ngày mai có hạ nhiệt độ không anh nhỉ.”

Lương Thừa tiếp lời: “Có chứ, ngày mốt còn có tuyết nữa.”

Độ sáng của đèn đường rất thấp, người đi đường cũng trang bị kín mít, Kiều Uyển Lâm lén đưa tay ra ngoắc lấy khớp ngón tay Lương Thừa, sau đó cả bàn tay đều được anh bọc lại.

Cậu hỏi: “Ngày mốt anh có đi cùng em không?”

“Hỏi thừa.” Lương Thừa nói chuyện hung dữ, anh biết với tính cách của Kiều Uyển Lâm nhất định sẽ đi tìm Lâm Thành Bích, anh không khỏi lo lắng, “Lần này gặp mặt giải quyết cho xong luôn đi, đừng cứ cố chấp với nó nữa.”

Kiều Uyển Lâm: “Dạ.”

Lương Thừa kéo cậu dừng lại: “Không được trả lời qua loa, hứa với anh.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Quả thật trong lòng em đã có sẵn sách lược rồi, từ việc lên kế hoạch điều tra, thu thập manh mối, biết được toàn bộ chân tướng, bước cuối cùng là xử lý. Đó là những gì mẹ đã dạy cho em.”

Lương Thừa vẫn nhớ, nhóc con tám năm trước đã dùng sách lược này để đối phó với anh. Anh nói: “Chuyện này khác, những chứng cứ kia chắc chắn không còn tồn tại nữa, chỉ cần mẹ em không thừa nhận thì người bế tắc đau khổ sẽ là em.”

Kiều Uyển Lâm ngẩng cao đầu trong cơn gió bắc lạnh thấu xương: “Đến cuối cùng ai sẽ là người đau khổ, phải gặp mặt mới biết được.”

Lương Thừa thở ra một làn sương trắng.

Kiều Uyển Lâm được di truyền tính cách mạnh mẽ từ cha mẹ, nhưng hơn hết cậu còn là người biết co biết duỗi, mạnh miệng xong cậu liền dỗ ngọt anh: “Những chuyện khác em đều nghe anh hết.” Nhìn gương mặt anh tuấn bắt đầu thả lỏng, cậu lại nói, “Thật ra trước giờ em vẫn rất nghe lời mà phải không.”

Lương Thừa hừ một tiếng: “Em bướng bỉnh thì có.”

Cằm Kiều Uyển Lâm cọ vào khăn choàng: “Nếu không bướng bỉnh thì năm xưa sao mà tán đổ được Tay Đấm Cừ Khôi.”

Mấy cô dì chú bác đi bộ ngang qua dòm ngó bọn họ, Lương Thừa túm Kiều Uyển Lâm mau chóng rẽ sang lối khác, vừa đi vừa cảnh cáo: “Đừng có làm nũng ngoài đường.”

Sáng sớm hôm sau, Kiều Uyển Lâm thức dậy không ăn uống gì, mặc một bộ quần áo rộng rãi thoải mái, đeo tai nghe vào, trên đường đến bệnh viện nghe vài bài nhạc rock.

Tắc đường từ khi ra khỏi nhà đến tận phố Ninh Duyên, Kiều Uyển Lâm say xe luôn rồi, vất vả lắm mới xếp hàng vào được cổng bệnh viện, cậu xuống xe trước hóng gió.

Nhóm tài xế của đội cấp cứu đang trình bày cái gì đó, xếp thành một hàng, cậu lượn tới hóng hớt, đợi Lương Thừa đỗ xe xong quay lại rồi hai người cùng vào khoa khám bệnh.

Đến đây biết bao nhiêu lần thuộc hết cả rồi, Kiều Uyển Lâm nói: “Anh đi làm đi, một mình em kiểm tra là được rồi.”

Lương Thừa nói: “Lên khoa Ngoại tim mạch trước, anh làm phiếu kiểm tra cho em.”

Kiều Uyển Lâm cảm tưởng như mình đang đi theo lên bục hành hình vậy: “Em, em sẽ bắt đầu từ tầng một.”

Lương Thừa đẩy cậu đi thật dứt khoát, đến thang máy, anh nói: “Tầng một là khoa Phụ sản, xin hỏi em kiểm tra cái gì?”

Xung quanh toàn là người, Kiều Uyển Lâm thẹn quá hóa giận chui vào thang máy, nhìn lên bảng hướng dẫn tra cứu các tầng mới nhận ra: “Sao anh thất đức thế, khoa Phụ sản nằm ở trung tâm bà mẹ và trẻ em mà!”

Trứng không chọi lại đá, Lương Thừa áp giải Kiều Uyển Lâm bắt đầu kiểm tra chi tiết. Tối qua anh đã đánh tiếng trước rồi, biết rõ khoa nào bận lúc mấy giờ, vị bác sĩ nào kiên nhẫn vị nào nóng nảy, sắp xếp làm sao để tiết kiệm thời gian nhất.

Kiều Uyển Lâm cởi áo khoác treo trong phòng nghỉ khoa Ngoại tim mạch, dây giày để lỏng, tổng cộng đã phải nằm thẳng năm sáu lần rồi.

Cậu lấy máu xong đè miếng bông xuống, đi tới quầy bán nước tự động thì gặp được Dầu Cù Là, cứ như gặp phải đồng hương, cậu cất tiếng chào: “Tổ trưởng Vạn, lâu rồi không gặp.”

“Ấy, phóng viên Kiều, lâu rồi không gặp, có khỏe…” Tổ trưởng Vạn thấy cậu xắn tay áo, “Hình như là không khỏe rồi, sao phải lấy máu thế này?”

Kiều Uyển Lâm trả lời: “Em không sao, em đang làm kiểm tra.”

Vừa dứt lời thì Lương Thừa cầm một ly nước nóng xuất hiện, đưa cho cậu: “Được uống nước rồi đấy, uống xong lên tầng mười đo điện não đồ.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Não cũng phải kiểm tra hả.”

“Hồi trước không phải em cũng kiểm tra à.” Tôn chỉ của Lương Thừa là chỉ hơn chứ không kém, chứ không thì khó ăn nói với Kiều Văn Uyên lắm, “Còn viết tên anh lên báo cáo kiểm tra mà, có muốn viết lên cả điện tâm đồ không?”

Kiều Uyển Lâm lúng túng chuyển chủ đề: “Đến khi nào mới được ăn cơm vậy?”

Tổ trưởng Vạn nhiệt tình: “Anh mời cậu ăn căn tin, hôm nay có gà hầm chảo sắt đấy.”

“Tôi có thẻ cơm mà.” Lương Thừa nói, “Thấy anh rảnh rỗi như thế, hay là để tôi kiếm thêm khiếu nại về cho anh nhé?”

Kiều Uyển Lâm lại được nhìn thấy uy phong của bác sĩ Lương, những phần kiểm tra còn lại cậu rất nghe lời, kiểm tra xong vòng về khoa Ngoại tim mạch, mệt bở hơi tai ngồi lì trên ghế không muốn đi đâu.

Tuy mỗi năm kiểm tra hai lần đã thành thói quen, nhưng dù sao về tâm sinh lý cũng chẳng phải chuyện nhẹ nhàng gì, ngày nào vẫn chưa có kết quả kiểm tra thì ngày đó vẫn còn muộn phiền.

Lương Thừa ngồi cùng cậu trên hành lang, anh nói: “Có từng nghĩ đến chuyện phẫu thuật chưa?”

Kiều Uyển Lâm nhấc nhấc cổ áo, cảm thấy lồng ngực lọt gió, cậu ấp úng nói: “Anh hai ơi, có gì thì anh nói thẳng đi.”

“Anh chỉ hỏi thế thôi.” Lương Thừa dùng giọng điệu thong thả, “Nếu như chữa trị thì em không cần phải lo lắng gì hết, anh sẽ sắp xếp cho em.”

Anh cố gắng chọn lọc từ ngữ nhẹ nhàng để giảm bớt áp lực tâm lý cho bệnh nhân, nhưng mà Kiều Uyển Lâm bỗng nhiên chau mày, giống như đã rơi vào trạng thái lo âu.

Lương Thừa bổ sung: “Đừng sợ, trước mắt chỉ là kiểm tra thôi.”

“Anh biết thế là tốt.” Kiều Uyển Lâm nói, “Em chỉ đến để kiểm tra thôi, nếu như phẫu thuật thì đương nhiên phải dùng bảo hiểm y tế của bệnh viện tuyến ba rồi, em còn phải tiết kiệm tiền mua Mercedes nữa.”

Lương Thừa: “…”

Buổi tối về nhà, từ khi ba mẹ tái hôn đến nay, đây là lần đầu tiên cả nhà quây quần quanh bàn trà mở đại hội bàn tròn tán dóc đêm khuya.

Lương Thừa báo cáo tình hình kiểm tra cho Kiều Văn Uyên, Hạ Tiệp ngồi bên cạnh lắng nghe, ba người bắt đầu thảo luận về một vài mục kiểm tra đã có kết quả.

Kiều Uyển Lâm gập đầu gối ngồi trên ghế sô pha đơn, nghe ba vị bác sĩ nói những thứ cậu chẳng hiểu, bắt đầu thấy hơi chóng mặt rồi đó, suốt quá trình cậu không xen mồm được chữ nào.

Chóp mũi hơi ngứa, cậu hắt xì một cái thật kêu, mọi người cuối cùng cũng dừng buổi nghiên cứu y học để nhớ đến người bệnh là cậu đây.

Điện thoại vang lên, là bệnh viện gọi tới, chắc là để hỏi một vài vấn đề hậu phẫu, Lương Thừa đứng dậy ra ban công nói chuyện điện thoại.

Hạ Tiệp dời sang ngồi bên cạnh tay vịn, xoa tóc Kiều Uyển Lâm, quan tâm hỏi: “Hôm nay có mệt không?”

Bao nhiêu khó chịu trút hết lên bác sĩ Lương rồi, bây giờ Kiều Uyển Lâm hiểu chuyện lắm, cậu nói: “Vẫn ổn ạ.”

Kiều Văn Uyên thân là một người cha truyền thống, sau khi có thêm Hạ Tiệp và Lương Thừa vào cạnh tranh thì ông không thể không gồng mình, đứng dậy đi sang bên còn lại, ấn vai Kiều Uyển Lâm: “Không sao đâu, nên làm gì thì làm gì đó, cứ yên tâm đi làm đi.”

Kiều Uyển Lâm nói: “À phải rồi, ngày mai con cũng không đi làm.”

“Đến mức đó luôn à?” Kiều Văn Uyên nói, “Đừng lo lắng quá, có anh con rồi, có kết quả là nó sẽ báo cho con ngay.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Ngày mai anh con cũng không đi làm.”

Hai kẻ cuồng công việc nhất nhà đồng thời bãi công, Hạ Tiệp hỏi: “Hai đứa đã bàn bạc rồi à, có chuyện gì sao?”

Kiều Uyển Lâm hơi chần chừ, tuy rằng khó mà nói rõ trong đôi ba câu, nhưng chuyện liên quan đến vụ án năm xưa không phải là nhỏ, đối tượng lại là Lâm Thành Bích, thông báo cho phụ huynh biết một tiếng cũng là chuyện nên làm.

Lúc này Lương Thừa cúp điện thoại đi vào, không biết bọn họ đang nói tới đâu.

“Ba, dì Hạ.” Sắc mặt Kiều Uyển Lâm hết sức thành khẩn, “Thật ra, con với anh…”

Cậu vừa nói vừa nhìn về phía Lương Thừa đang lại gần, lỡ như nói ra rồi Kiều Văn Uyên có hỏi kĩ hay không, Hạ Tiệp có khó chịu hay không, cậu ấp a ấp úng dừng lại.

Lương Thừa nhìn ánh mắt cầu cứu của Kiều Uyển Lâm, giống như đang trưng cầu ý kiến của anh. Bước chân anh đóng đinh trên thảm, sững sờ mím chặt môi.

Kiều Uyển Lâm càng do dự hơn, hay là đợi gặp Lâm Thành Bích rồi nói sau.

Kiều Văn Uyên đang tò mò thì bị bỏ ngỏ: “Rốt cuộc hai đứa có chuyện gì không thể nói được?”

Hạ Tiệp cũng nói: “Dì sốt ruột chết mất.”

Lương Thừa siết chặt nắm đấm, không nhìn nổi bộ dạng lưỡng lự của Kiều Uyển Lâm nữa, đầu anh nóng lên, nếu như còn im lặng nữa thì chẳng khác nào kẻ nhát gan hèn hạ.

Anh mở miệng: “Để con nói cho.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Anh…”

Mặc dù hơi hấp tấp, nhưng Lâm Thành Bích đã biết chuyện của hai người rồi, cũng chẳng có gì có thể dao động được anh. Tết không còn xa, những người đón tết đều khá khoan dung.

Huống hồ, anh thật sự rất chờ đợi được thông báo niềm hạnh phúc khổ tận cam lai này.

Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp thấy bọn họ trịnh trọng quá nên cũng nghiêm túc chờ đợi.

Lương Thừa nuốt nước bọt, tuyên bố: “Thật ra… con và Uyển Lâm đang hẹn hò.”

Khoảnh khắc đó, mọi vật đều trở nên tĩnh mịch.

Kiều Văn Uyên đang tựa vào sô pha cũng hơi choáng váng, Hạ Tiệp giật mình đứng dậy, Kiều Uyển Lâm trợn tròn hai mắt, ba người đều mang sắc mặt hoảng hốt.

Lương Thừa cao to sừng sững, dù hơi luống cuống nhưng đã hứa thì phải thực hiện được, anh ho nhẹ một tiếng, bổ sung nốt câu tiếp theo ——

“Con yêu em ấy đến chết đi sống lại.”

Tác giả:

Tiểu Kiều: Chết tui rồi ông nội ơi

Bắc Nam có đăng weibo share 1 fanart Lương Thừa nhưng caption chị ấy ghi thì có liên quan đến đoạn này: “Có thời gian rảnh thì anh cũng đi đo điện não đồ đi.”