Đêm nay thật dài, cuối cùng Kiều Uyển Lâm cũng cạn kiệt sức lực mà thiếp đi, làn da ngâm trong nước mắt đỏ ửng tơ máu, đột nhiên cậu nói mê, giật mình giãy dụa trong vòng tay của Lương Thừa.

Khi trời tờ mờ sáng cậu mới ngủ sâu hơn một tẹo, ánh nắng ban mai lan trên cửa kính, đợi cậu thức dậy thì Lương Thừa đã mặc đồ xong xuôi ngồi ở đầu giường rồi.

Khóe mắt bị dụi nhiều quá nên rách cả da, hơi đau, Kiều Uyển Lâm lim dim, hỏi: “Anh ơi, mấy giờ rồi?”

“Gần tám giờ rồi.” Lương Thừa vén tóc mai cậu, “Anh xin cho em ở nhà nghỉ ngơi một ngày nhé?”

Kiều Uyển Lâm ngẫm nghĩ chốc lát, không từ chối: “Lát nữa em tự xin, anh đi làm đi kẻo muộn.”

Buổi chiều Lương Thừa có một ca phẫu thuật quan trọng, không vắng mặt được, nhưng anh không yên tâm lắm, cứ nhìn Kiều Uyển Lâm chằm chằm không chịu nhúc nhích.

“Em không sao thật mà.” Kiều Uyển Lâm khàn giọng, “Khóc xong là hả giận rồi, có chuyện gì em sẽ báo ngay cho anh.”

Trước khi đi, Lương Thừa gọi điện về nhà trước, đúng lúc Hạ Tiệp được nghỉ, anh dặn dò Kiều Uyển Lâm không được ở một mình mà phải về nhà nghỉ ngơi.

Kiều Uyển Lâm nằm ngửa trên gối nghe tiếng cửa đóng lại, chuyện đến nước này cậu đã hiểu hết từ nguyên nhân đến kết quả, vô vàn cảm xúc rối bời đã lắng đọng, cậu bình tĩnh trở lại rồi.

Điện thoại tắt máy một đêm vừa mở ra đã réo liên tục, có hơn ba mươi cuộc gọi lỡ và mười mấy tin nhắn chưa đọc từ Lâm Thành Bích, Kiều Uyển Lâm vừa đọc vừa cười mếu máo, lớn đến từng này, Lâm Thành Bích rất hiếm khi lo lắng về cậu như thế.

Hoảng hốt, sợ hãi, và có lẽ còn có một chút phẫn nộ nữa phải không?

Kiều Uyển Lâm lười nghĩ nhiều, cậu gắng gượng tinh thần bò dậy, không dám soi gương, nhanh chóng thu dọn ổn thỏa. Trên bàn trà có thuốc và nước Lương Thừa chuẩn bị, cậu uống hết nước, rồi bỏ thuốc còn nguyên lại vào hộp.

Cậu rời khỏi chung cư đến đài truyền hình, đi muộn hơn bình thường nửa tiếng đồng hồ. Cả văn phòng lớn của bộ phận phỏng vấn trống trơn, các tổ đang họp với nhau rồi.

Kiều Uyển Lâm nghênh ngang lướt qua phòng hội nghị, các đồng nghiệp nhìn cậu qua bức tường kính, tổ trưởng thấy thế liền ngoắc tay với cậu.

Cậu không thèm dời tầm mắt, đeo cặp đi vào văn phòng chủ nhiệm dưới ánh mắt sửng sốt của mọi người.

Tất cả đều hết hồn, “soạt” một phát nhìn về phía vị chủ nhiệm tôn kính đang ngồi ở đầu bàn —— Tôn Trác điềm tĩnh đẩy tài liệu ra, bảo mọi người tự thảo luận trước đi.

Tôn Trác tạm thời rời bàn, tới trước cửa văn phòng thì dừng lại, trong lòng hơi lo lắng. Ông vặn mở cửa ra, Kiều Uyển Lâm khoanh tay dựa trước cửa sổ, đúng là đang đợi ông.

Vào phòng đóng cửa, bỗng nhiên thấy nghẹn lời, ông đã giả thiết ra rất nhiều tình huống, có cái như mong đợi, có cái không như ý nguyện, nhưng không ngờ ngay ngày hôm sau Kiều Uyển Lâm đã có thể điềm nhiên như không, dường như đã có chuẩn bị rồi.

Ông đoán Kiều Uyển Lâm tới không phải để đi làm: “Tôi tưởng hôm nay cậu sẽ không tới.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Cháu ngủ không ngon nên dậy muộn.”

Gương mặt kia vẫn chưa hết đỏ, những vết tích gào khóc thảm thương điểm xuyết trên mí mắt và chóp mũi cậu. Tôn Trác thừa nhận cách làm của mình có phần hơi tàn nhẫn, nhưng ông không hối hận, cũng không muốn an ủi giả tạo gì.

Nếu Kiều Uyển Lâm đã tới tìm ông thì ông hỏi thẳng luôn: “Tôi có thể giúp gì cho cậu không?”

Kiều Uyển Lâm trả lời: “Cháu cần bản thảo liên quan đến Lương Thừa kia. Còn có phỏng vấn của Triệu Kiến Triết, mong chú dùng quyền hạn của mình để lấy ra từ phòng tư liệu.”

Tôn Trác vòng ra sau bàn, mở laptop lên. Kiều Uyển Lâm nhìn xuống cửa phòng tư liệu, nói: “Từ lúc cháu vào đài truyền hình thì chú đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay rồi phải không?”

Tôn Trác trả lời: “Không ai nắm rõ được tương lai cả, ngày hôm nay có xảy ra hay không, quyền quyết định không nằm ở chỗ tôi, mà là ở chỗ cậu.”

Bởi vì Kiều Uyển Lâm đã vượt qua mấy đợt thử thách của ông, cho nên mới có thể từ từ chạm đến bí mật của mẹ mình.

“Tiểu Kiều, cậu có oán trách tôi không?” Tôn Trác hỏi.

Kiều Uyển Lâm trả lời thật lòng: “Không ạ, cám ơn chú đã cho cháu nhìn thấy, cũng cảm ơn chú đã thử thách cháu. Nếu không thì thật sự cháu sẽ hoài nghi bản thân mình là người như thế nào, có chịu ảnh hưởng của mẹ mà trở thành một Lâm Thành Bích thứ hai hay không.”

Tôn Trác khẳng định: “Cậu khác với mẹ cậu.”

Ánh nắng chói chang, Kiều Uyển Lâm kéo rèm chớp xuống, đứng trong bóng râm nở nụ cười, lúc nhỏ cậu ước mơ được làm một phóng viên xuất sắc như Lâm Thành Bích, nhưng kết quả lại nực cười thế này.

Đã lấy hết tư liệu, cậu xin nghỉ ba ngày, sắp đi khỏi thì bị Tôn Trác gọi lại, hỏi cậu muốn làm thế nào.

Cậu không đáp, trầm ngâm một lúc rồi hỏi ngược lại: “Ban đầu mẹ cháu thuyên chuyển tới thành phố lân cận, tổng cộng đã tốn bao nhiêu thời gian chuẩn bị?”

Điều lệ của trung tâm tin tức khá phức tạp, điều động nhân sự không thể nói một câu là xong, đặc biệt là động đến việc chuyển nơi công tác, Tôn Trác nhớ lại: “Ít nhất phải chuẩn bị trước đó một năm.”

Kiều Uyển Lâm gật gù, trong lòng có sẵn kế hoạch.

Thời tiết trong xanh, Kiều Uyển Lâm ra khỏi đài truyền hình chưa muốn về nhà, cậu đi tới trạm xe buýt, lên đại một chuyến ít khách.

Đi suốt mười mấy trạm, tắc đường một lúc ở ngã tư khu vực thương mại, bên đường là tòa nhà khu chung cư Bác Ngự Viên.

Tuy đã trở thành khu dân cư cũ nhưng do gần trường học nên vẫn được săn đón, trước cổng tiểu khu dán biển quảng cáo của bốn, năm công ty môi giới bất động sản. Ngày đầu tiên Kiều Uyển Lâm vào lớp Một thì cả nhà đã chuyển vào ở, hôm đó Kiều Văn Uyên và Lâm Thành Bích rất vui, cho nên cậu vẫn nhớ rất rõ.

Chị hàng xóm học rất giỏi, chưa bao giờ rớt khỏi tốp ba, Lâm Thành Bích cổ vũ cậu, nói cậu cũng có thể làm được. Mà đúng là cậu làm được thật, từ đó mở ra kiếp học hành gian lao vất vả.

Sức khỏe của cậu kém hơn những đứa trẻ khác, không được học quá khuya, có hôm đợi Lâm Thành Bích về nhà, để không ngủ quên nên cậu lấy khăn tay nhỏ ra lau máy ảnh.

Cậu từng làm hư bút ghi âm, sợ bị mắng, đã chuẩn bị sẵn đền bù cho mẹ bằng tiền mừng tuổi, nhưng Lâm Thành Bích nói không sao, phóng viên nào cũng làm hư cái này cả, thế là cậu hoàn thành bài học nhập môn phóng viên một cách thuận lợi.

Từ tiếng Anh đầu tiên cậu được học là từ “quả táo” trên thẻ từ vựng cho trẻ em, sau đó là từ “phóng viên”, từ “sự thật”, và từ “phỏng vấn” khó như sách trời. Cậu chép lại xiêu xiêu vẹo vẹo đằng sau tấm thẻ, cứ rảnh rỗi là đọc lẩm nhẩm, cô giáo mầm non tưởng gặp phải thần đồng.

Lâm Thành Bích không có thời gian đi họp phụ huynh cho cậu, cậu kiêu ngạo nói với các bạn: “Bởi vì mẹ tớ đang bận giải quyết khó khăn cho mọi người, mẹ tớ siêu lắm.”

Cậu yêu thương Lâm Thành Bích không chỉ vì Lâm Thành Bích là mẹ mình, mà còn vì sự ngưỡng vọng và mưu cầu đối với bà. Chí hướng, ước mơ, mục tiêu phấn đấu của cậu không cái nào không chịu ảnh hưởng từ Lâm Thành Bích, cậu cố gắng chạy lên đỉnh núi để ngắm những tầng mây, nhưng đáng tiếc đến giữa đường lại nhìn thấy vực thẳm.

Đến trạm cuối, Kiều Uyển Lâm xuống xe đổi sang chuyến khác. Cậu ngồi thẫn thờ ở hàng ghế cuối, tiếng thông báo vào trạm chui từ tai trái qua tai phải, hành khách bên cạnh cứ đổi hết người này sang người khác.

Đi rất lâu, cảnh sắc ngoài cửa sổ bỗng trở nên quen thuộc, là công viên Cát Tường.

Kiều Uyển Lâm xuống xe đi dọc theo lối đi bộ, chợ đêm đã thu dọn quầy hàng, đường Cát Tường tiêu điều ngập trong ánh nắng. Đi tới bên hồ, những cái bạt giăng ở quán nhậu đã được khóa lại, những dải đèn màu quấn trên gốc cây to.

Lần cuối đến đây là để ăn mừng vụ án viagra, mấy cậu thanh niên say xỉn gây chuyện bị Lương Thừa quật ngã hết.

Trong đầu Kiều Uyển Lâm hiện lên bóng dáng xinh đẹp của Ứng Tiểu Ngọc, dù đã làm bà chủ nhưng vẫn không thoát khỏi cảnh bị xúc phạm, năm xưa một mình dùng hai bàn tay trắng dựng nên sự nghiệp, chắc đã bươn chải bao nhiêu là gian khổ rồi.

Chị gái chịu đủ mọi tra tấn, em trai giết người vào tù, còn bị vu khống, hai người đã trả những cái giá quá đắt như thế, phải vượt qua làm sao? Nỗi oan ức tột bậc đó, họ làm thế nào mà gánh vác nổi?

Kiều Uyển Lâm vịn lan can, móng tay ghì đến trắng bệch, cào ra một vệt bột mịn.

Quen biết bao nhiêu lâu nay, Ứng Tiểu Quỳnh không nhắc một chữ nào, mỗi lần gặp mặt đều đùa giỡn cậu, cười với cậu, lấy cậu và Lương Thừa ra làm niềm vui, thật sự xem cậu là em trai rồi.

Mười một năm trước Ứng Tiểu Quỳnh đã biết Lâm Thành Bích có chứng cứ nhưng chẳng làm được gì, đành phải đeo cái tội danh và tiền án đó ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Mãn hạn tù, được phóng thích, bắt đầu một cuộc sống mới, đi đến được bây giờ. Cuối cùng lại vì cậu, con trai của Lâm Thành Bích, mà chủ động nói mình đã buông xuôi, đã chấp nhận số phận rồi.

Nhưng cậu không thể chấp nhận, cậu không thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra được.

Ứng Tiểu Quỳnh nói cậu có tiềm năng trở thành một phóng viên tốt, vậy thì cậu nhất định phải làm sao cho xứng với lời khen này.

Bên hồ gió lạnh thấu xương, ánh nắng ấm áp, Kiều Uyển Lâm chỉ cảm thấy cả nóng và lạnh đả kích cùng một lúc. Không biết cậu đứng đó bao lâu, bảo vệ công viên nhiều lần đi tuần tra, chắc đang lo cậu sẽ quyên sinh.

Cậu lượn ngoài đường hơn nửa ngày trời, về lại hoa viên Minh Hồ, cửa sân để mở, Hạ Tiệp ra ngoài vứt rác.

Cậu bất giác dừng lại cách đó hai, ba mét.

Hạ Tiệp nhìn thấy cậu liền nói: “Ngẩn ngơ ở đó làm gì, lại đây.”

Kiều Uyển Lâm không nhúc nhích nổi, Hạ Tiệp đi tới quàng cánh tay cậu, nói: “Lương Thừa nói hôm nay con xin nghỉ, thấy khó chịu hả? Đi thôi, về nhà nào.”

Trong nhà rất ấm áp, Kiều Uyển Lâm được Hạ Tiệp ấn ngồi lên ghế sô pha, đắp chăn, mang cho cậu một ly nước nóng, rồi đo nhiệt độ cho cậu.

Hạ Tiệp cười nói: “Không sốt, có phải bị mệt không?”

“Con không sao.” Kiều Uyển Lâm nắm lấy tay Hạ Tiệp, “Dì ngồi xuống đây đi.”

Hạ Tiệp ngồi bên cạnh cậu: “Ăn trưa chưa?”

Kiều Uyển Lâm gật đầu cho qua, ấp ủ nửa phút rồi hỏi: “Dì ơi, dì có biết mẹ con là ai không?”

Hạ Tiệp hơi giật mình: “Biết, mẹ con họ Lâm.”

“Mẹ con…” Kiều Uyển Lâm khó mà cất lời được, “Mẹ con và người đó… là bạn đại học.”

Hạ Tiệp hiểu cậu đang chỉ ai, bà kiên nhẫn giải thích: “Mới đầu dì không biết mẹ con là chị ấy. Bởi vì dì và ba con đều đã trải qua một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, đặc biệt là dì, nên dì và ba con không nhắc lại cuộc sống trong quá khứ. Đến khi dì biết thì dì với ba con cũng đã xây dựng được tình cảm và lòng tin rồi, đến tuổi này mà còn gặp được người thích hợp với mình dì rất trân trọng, cho nên không muốn buông tay.”

Bà ghém góc chăn đắp kín chân cho Kiều Uyển Lâm, nói: “Rất may là dì đã lựa chọn như thế.”

“Cảm ơn dì đã trở thành người nhà của con.” Kiều Uyển Lâm dang tay ra, do dự ôm lấy Hạ Tiệp, “Dì ơi, dì được hạnh phúc con thật sự rất vui.”

Hạ Tiệp khẽ thở dài: “Con ngoan thế này, có thể dì sẽ không kìm được lòng tham đâu.”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Lòng tham gì cơ?”

Hạ Tiệp từng nói bà không thể thay thế vị trí của một người mẹ được, nhưng từ khi bắt đầu ở chung tới nay bà đã hơi dao động, bà cười ngại ngùng: “Thì là những suy nghĩ không biết tự lượng sức, muốn làm một người mẹ chân chính của con và Lương Thừa.”

Kiều Uyển Lâm chợt cảm thấy ông trời thật sự không đối xử bạc bẽo với cậu chút nào.

Chập tối, một ca phẫu thuật tiêu hao rất nhiều sức lực, Lương Thừa làm một “thánh nhân” mấy tháng liền không nhận khiếu nại, hôm nay khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, ca phẫu thuật vừa kết thúc là chạy biến đi ngay, quẳng tất cả những người đang mỏi mệt ở sau lưng.

Anh nhớ nhà quá, tan làm xong không thể chờ đợi được nữa, lần đầu tiên làm người đầu tiên rời khỏi phòng khám.

Trên đường anh phóng xe như bay, nếu không phải anh biến mất nhanh quá thì những tài xế khác đã hạ cửa kính xuống mắng anh rồi.

Về đến nơi, Lương Thừa điều hòa hơi thở xong mới vào nhà. Trong phòng khách đang mở tivi, trong phòng ăn bày thịt băm trên thớt, Hạ Tiệp đang gói sủi cảo, Kiều Văn Uyên cũng mới vừa về, rửa tay xong tới phụ cán vỏ bánh.

Hai người đồng loạt nhìn tới, giống như mỗi một buổi tối bình thường khác. Lương Thừa cất tiếng chào, vào nhà đi tìm một vòng rồi quay lại hỏi: “Kiều Uyển Lâm đâu, hai người để em ấy ra ngoài một mình sao?”

Kiều Văn Uyên nghe mà ngạc nhiên: “Nó lớn tồng ngồng rồi chẳng lẽ còn cần người đi theo à?”

Lương Thừa không thèm giải thích đã lập tức gọi cho Kiều Uyển Lâm, chuẩn bị ra ngoài tìm.

Hạ Tiệp nói: “Hấp tấp thế, em nó có bị thất lạc đâu, đang ở trong bếp bóc tỏi kìa!”

Lương Thừa rảo bước vào bếp, Kiều Uyển Lâm đang mặc một bộ đồ ở nhà màu kem đứng trước bàn, đeo thêm một cái tạp dề, chăm chú khẩy một củ tỏi to.

Lương Thừa thở phào, lại gần nhéo gáy cậu, kéo cậu quay đầu lại, bắt đầu khởi binh vấn tội: “Em thật lòng muốn dọa anh sợ đó hả?”

“Là anh quan tâm quá hóa cuồng.” Kiều Uyển Lâm liếc ra ngoài qua vai Lương Thừa, đế dép lê quá thấp, cậu đành kiễng chân hôn lên môi anh.

Một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng Lương Thừa đã giữ gáy cậu chặn lại, mút lấy đầu lưỡi cậu.

“Ưm.” Kiều Uyển Lâm đẩy ra, “Không được.”

Chóp mũi Lương Thừa lướt trên mặt cậu, mập mờ như đang ve vãn: “Không được cái gì?”

Kiều Uyển Lâm đè thấp âm lượng, luống cuống nói bậy: “Không… ăn giấm chua được, thì em rót xì dầu cho anh.”

“Định cho anh ăn mặn à?” Lương Thừa vỗ một cái lên mông cậu, lại cố ý kéo viền ren tạp dề, “Làm việc cho đàng hoàng đấy, nàng đầu bếp.”

Điện thoại rung lên, tay Kiều Uyển Lâm dính vỏ tỏi nên cậu bảo Lương Thừa lấy ra giúp cậu.

Im lìm cả ngày, Lâm Thành Bích gọi tới lần nữa.

Lương Thừa nhìn màn hình, hỏi: “Nghe không?”

“Nghe đi.”

Bấm nút nghe xong, Lương Thừa áp điện thoại bên tai Kiều Uyển Lâm, khoảng cách rất gần nên anh có thể nghe được những gì Lâm Thành Bích nói bên trong: “Cuối cùng con cũng chịu nghe điện thoại của mẹ rồi.”

Kiều Uyển Lâm không lên tiếng, đợi câu tiếp theo.

“Con trai à.” Giọng điệu Lâm Thành Bích nghe rất mệt mỏi, “Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi, được không con?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Ngày mai con không rảnh, ngày mốt con sẽ tới tìm mẹ.”

Lâm Thành Bích muốn giải quyết mọi việc mau chóng, nhưng đồng thời cũng mâu thuẫn: “Những lời con nói hôm qua đều là thật sao? Có, có phải con nghe nói chuyện gì không?”

Kiều Uyển Lâm chỉ đáp một chữ: “Phải.”

Hiếm khi cách nói chuyện của Lâm Thành Bích lại lắp bắp như thế: “Uyển Lâm, con, con đừng ——”

“Con vẫn chưa làm gì hết…” Kiều Uyển Lâm ngắt lời bà, “Có phải bây giờ mẹ đang lo lắng lắm không?”

Có lẽ là vì thái độ lạnh nhạt của cậu, Lâm Thành Bích sửng sốt “ừm” một tiếng.

Sau đó, Kiều Uyển Lâm nhìn sang Lương Thừa, lặp lại câu hỏi mười một năm trước của anh, cậu nói: “Mẹ, mẹ có tin vào báo ứng không?”