“… Đúng, nghỉ đông lần này, dù sao cũng không có nhiều thời gian, với lại…”

Sau một phen lăn qua lăn lại, phải đi tắm lần nữa. Chu Khải từ phòng bước ra, dùng khăn mặt lau tóc ướt, nghe Dư Dương tắm xong trước mình đang ngồi bên giường gọi điện thoại.

“Con biết, nhưng anh ấy muốn làm việc, lại không giống con…” Nghe được Chu Khải phía sau đang đến gần, Dư Dương đối với đầu dây bên kia lo lắng không thôi nói “Ai nha mọi người cũng không cần để tâm cái này, dù sao thì con rất tốt.”

Nhìn cậu cúp điện thoại, Chu Khải buông khăn mặt xuống, “Điện thoại trong nhà?”

Dư Dương gật đầu, “Em nói chuyện với mẹ, kì nghỉ đông lần này không về…”

Từ khi biết hợp đồng của mình rất nhanh sẽ hết hạn, đứa nhỏ này liền bắt đầu lo lắng này lo lắng kia, một lúc lại nói không muốn mình đi nhanh như vậy, một lúc lại cùng người trong nhà nói ngày nghỉ muốn ở lại đây.

Chu Khải dừng một chút, cũng ngồi vào bên giường, ra vẻ khí định thần nhàn hỏi một câu, “Nga, vi chuyện gì a?”

Dư Dương quay đầu thấy hắn một bộ không cảm kích, học hắn khẩu khí căm giận bất bình ban nãy: “Vừa rồi là ai một bộ dáng như cún con nói muốn em đến lúc đó thu lưu!?”

Chu Khải không nhịn cười, duỗi tay bắt cằm cậu xoay qua, “A?, Giờ phản em!”

Không ngờ sau khi chui vào chăn nằm cùng, Chu Khải một lần nhớ lại cuộc điện thoại ban nãy.

“Em nói với mẹ về anh?”

Người đang tựa ở trong lòng mình khẽ hừ nhẹ một tiếng, mắt nhắm mắt mở hỏi: “Thế nào? Chặn đường lui của anh nên sợ rồi?”

“Anh sợ cái gì cơ?” Chu Khải vừa nói chuyện, một bên dùng tay phỏng theo khuôn mặt an tĩnh của Dư Dương, vẽ theo đường nét từ trán xuống xương gò má, rồi xuống chóp mũi, dường như là đăm chiêu, “Chẳng qua mấy ngày hôm trước anh gọi điện cho mẹ chúng ta, bà bảo anh lại đưa ra mấy câu cũ rích không đáng tin, anh còn bảo người đáng tin là em ý.”

Dư Dương nghe được “mẹ chúng ta” đầu óc vòng vo nửa ngày mới phản ứng lại, hỗn loạn lôi kéo tay Chu Khải, “… Anh đừng đùa em!”

“Em nếu như dự định không đi về, thế chờ em được nghỉ mình cùng nhau ra ngoài chơi, dù sao thì anh vẫn chưa dùng hết ngày nghỉ phép.”

“Anh muốn đi chỗ nào?”

“Không biết,” Chu Khải đem người ôm chặt một chút, cằm để bên vai Dư Dương, “Đến Đức lâu như vậy, đều không cơ hội đi chơi tử tế, đến lúc đó cho em toàn quyền quyết định!”

Dư Dương lúc đầu còn tưởng là hắn nhất thời hưng khởi, nhưng không nghĩ cuối cùng hai người thật sự thừa dịp nghỉ đông đi Munich một chuyến.

Trên xe lửa, Dư Dương đem các loại vé đã đặt trước trên mạng để trong một cái kẹp tài liệu, mặc kệ là vé xe lửa hay là đơn của quán rượu, đều một cái một cái xếp theo ngày. Vì chuyến đi này mà sắp xếp chu đáo như thế, Chu Khải đem cà phê cùng bánh mì đưa cho cậu, cảm thán: người này thật đúng là làm cái gì cũng chăm chỉ nghiêm túc, đôi khi thậm chí còn hơi cố chấp.

Hai đại nam nhân nắm tay nhau đi du lịch người bên cạnh cảm giác có chút quái dị.

Đến khi vào trong khách sạn, đối mặt với hai chiếc giường đơn tiêu chuẩn, Chu Khải dừng ở cửa, “Uy, này là phòng của chúng ta sao?”

“Nói nhảm, đương nhiên rồi.”

“Làm gì cần hai giường?”

“…Anh, anh còn muốn đứng ở cửa tới khi nào a!”

Biết rõ lúc đặt phòng có lo lắng, hai nam nhân đặt phòng một giường lớn, mà da mặt mỏng thế này, nhất định không nói được cái gì. Chỉ như bây giờ cũng đã đỏ mặt, Chu Khải nhìn Dư Dương thế này, nhìn độ rộng giường đơn, “… Sẽ rất chật.”

“Sẽ không!” Dư Dương oán thầm, ai muốn ngủ với anh!?

Lộ trình hơn năm tiếng đồng hồ, thực sự quá đói. Hai người trong Munich tìm được một nhà ăn có bia không tồi. Ăn trưa xong đi bộ qua quảng trường Maryanne, lại tới đầu tây giáo đường đến, cuối cùng đến lúc đi bộ đến giáo đường Peter thì trời cũng tối, vừa lúc ngắm toàn bộ thành phố Munich. Chỗ ngồi này cao ngang ngửa tầng 14 của một tòa nhà, không có thang máy, phải đi đến giáo đường bằng chính sức của đôi bàn chân, từng bước từng bước leo bậc thang mà đi.

Munoch nằm ở phía nam của Bavaria, khí hậu lạnh hơn nhiều so với Nordrhein Westfalen. Dư Dương rõ ràng là khinh thường mùa đông nơi này, sáng sớm hôm sau trên đường ra hồ Königssee đã bị lạnh cóng.

Hồ Königssee nằm gần dãy Alps, cũng gần biên giới Đức và Áo, nhiệt độ so với trung tâm thành phố còn thấp hơn nữa. Xe lửa càng đi xa, đến khi tới trạm thì phát hiện bên ngoài tuyết bắt đầu rơi.

Dư Dương ngay từ đầu còn liều chết chống đỡ, ngồi du thuyền đi quanh hồ thăm thú phong cảnh, nhưng đến lúc du thuyền dừng ở đảo giữa hồ để đi bộ vào thăm giáo đường ở đó, mới cảm thấy hai chân chỉ mặc một cái quần đã bắt đầu run lên.

Có người nói nơi này tuyết rơi cả mùa đông không tan, đi lại lâu chỉ cảm thấy nước lạnh ngấm vào chân.

Chu Khải nhìn mũi cậu bị lạnh đến đỏ bừng, hai tay nhét trong túi áo khoác không đủ ấm, chẳng nói câu nào, lại đi rất nhanh, “Bảo em mặc thêm cái áo thì không nghe, giờ cho em cóng chết!”

Dùng bàn tay đã ủ ấm suốt dọc đường nắm lấy bàn tay lạnh cóng kia, Dư Dương nghiêng đầu nhìn xung quanh không thấy ai, cũng không giãy ra.

Không chịu nổi nơi này nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, mặc dù lúc đầu còn sĩ diện, nhưng khi mệt mỏi thì cũng phải lăn ra giường ngủ, buổi tối ngày thứ hai sau khi trở lại, Dư Dương vẫn là ôm gối chui vào trong ổ chăn với Chu Khải.

—— hai người, quả nhiên ấm áp hơn.

Dư Dương an tâm nhắm mắt lại, trong đầu đều nghĩ đồ ăn sáng mai, “Anh bảo sáng mai mình ăn gì?”

Chu Khải nhìn tình nhân gần trong gang tấc, dưới mái tóc đen chính là cái cổ trắng nõn, “… Không phải muốn ăn buffet ở khách sạn sao?”

“Này hôm nay không được ăn trứng chiên, ngày mai chắc có?”

Chu Khải tâm viên ý mãn lấy tay sờ sờ cái bụng bằng phẳng của Dư Dương, lại có xu thế tiếp tục đi xuống, “Sẽ có, không phải là…trứng sao.”

Đợi được Dư Dương ý thức được mưu đồ gây rối của người phía sau, Chu Khải đã xoay người một cái đem người áp chế, “Trong đầu em ngoại trừ ăn thì có thể nghĩ cái khác không?”

“…!”

“Phải thành thật!” Chu Khải thở dốc cười hai cái, lúc đi xuống dưới còn nói: “Ở đây nhỏ, em mà lăn qua lăn lại là sẽ đau người đấy.”

Dư Dương một phát không còn âm thanh, lời muốn nói toàn bộ bị Chu Khải chắn lại bằng một cái hôn. Cảm giác được thân nhiệt đối phương nóng rực cùng gắt gao ôm ấp, cậu mơ mơ màng màng cũng giơ tay ôm lấy Chu Khải, mặc hắn làm gì thì làm.

Dư Dương chưa ý thức được mùa đông này đến tột cùng lạnh như thế nào, thật giống chỉ cần có nam nhân này nói đùa nói muốn mình thu lưu, liền không cảm thấy lạnh. Sự tồn tại hơn một năm nay giống như lò sưởi lò vậy. Nhưng khí trời âm trầm cùng mùa mưa dài đằng đẵng ở Đức vẫn khiến người nhịn không được chờ đợi ánh nắng với thời tiết tốt hơn.

Nhưng mà, khi mùa đông dài này đi xa, Chu Khải quả thật mang theo một tháng tiền lương cuối cùng cùng với chỗ hành lý ít ỏi đứng ở cửa, Dư Dương lại khát vọng thời gian chậm một chút, dù cho qua tiếp một mùa đông cũng được.