Hai tháng sau, Quan Lệ Dĩnh và Mã Húc Dương mới chính thức thông báo cho Chu Khải biết nhà bếp gần đây sẽ có đầu bếp mới. Lời nói rất khéo léo, không nói thẳng là tìm một đầu bếp trưởng mới tới thay thế, chỉ nói nhiều người sẽ bớt áp lực cho nhà bếp, hi vọng Chu Khải chỉ dẫn người mới. Nhưng dựa theo tin tức lão Triệu bên kia, vị tìm được kia chính là quản bếp (executive chef) của một chuỗi nhà hàng không nhỏ trong nước. Có thể kéo đến nhân vật như vậy, ngoại trừ tầng tầng quan hệ của lão Chúc, nhất định Tào Kiến Quốc cũng đã đưa ra một con số khiến người động lòng.

Công tác chuẩn bị rồi xin visa ở trong nước làm càng ngày càng chặt, ai cũng không ngờ vị đầu bếp kia lại có thể đến nhanh như thế. Sau khi biết được vị đầu bếp họ dương này hai tuần sau sẽ ngồi 2 chuyến máy bay đến đây, Chúc Vân Tường còn kinh ngạc hơn cả Chu Khải.

“… Không, không phải nói ít nhất ba tháng nữa à?” Hắn đưa điểu thuốc cho Mã Húc Dương, hai người ghé vào góc hút thuốc.

“Tào tổng thúc giục suốt, hi vọng đó có thể qua đây sớm một chút, nhưng không nghĩ tới thủ tục lần này lại thuận lợi như thế.”

“…” Nguyên bản còn nghĩ khi có đầu bếp mới đến, thì Chu Khải cũng chuẩn bị đi rồi, cả cái nhà bếp đương nhiên cũng do mình đến quản lý.

Nhìn hắn không thốt ra tiếng, Mã Húc Dương ngậm thuốc vỗ vỗ, “Nếu người đã đến sớm, chuyện giao tiếp này vẫn là để Chu Khải làm. Yên tâm, chờ hắn đi, thực đơn mới là cậu quản, sẽ không thiếu đâu.”

Chúc Vân Tường cúi đầu, có điểm lúng túng nhả ra điếu thuốc.

Hắn từng cho rằng khi nghe Mã Húc Dương nói đến tên Chu Khải, chính mình sẽ có áy náy, nhưng trên thực tế không có.

Từ khi cưới về một nữ nhân không có nghiêm chỉnh làm việc, cả ngày chỉ biết chơi mạt chược đánh bạc, sinh hoạt của hắn cũng bắt đầu lệch hướng. Tình trạng cơ thể của mẹ mỗi ngày một đi xuống, con trai từ nhỏ có thiên phú chơi bóng hàng năm tiền học phí cần đáng kể, điều duy nhất hắn muốn làm chính là thừa dịp này trong mấy năm kiếm đủ tiền sau đó về nước.

Từ năm trước lão Triệu về nước, cái phòng kia liền trống không.

Ngoại trừ phòng Mã Húc Dương, đó là căn phòng lớn nhất trên tầng, theo lý thuyết Chu Khải làm đầu bếp trưởng thì nên chuyển qua đó, nhưng hắn lại từ chối nói mình đã sống quen ở đây, lười chuyển. Nhưng cả cái nhà bếp ngay học sinh công cũng biết là hắn trọng tình nghĩa, giống như mỗi ngày ăn cơm, cái vị trí ở chủ tọa luôn luôn không có ai ngồi.

Đầu bếp đến mấy hôm trước, Chu Khải nghe gian phòng sát vách một lần nữa dọn dẹp và chuẩn bị đồ đạc, Mã Húc Dương đứng ở lối đi nhỏ thượng chỉ huy mấy học sinh lắp đặt tủ bát mới, cái âm thanh thì thầm này khiến người nghe liền phiền.

Dương trù mới đến này hình như gọi là Dương Ngang, tóm lại là cái tên khó đọc, thế cho nên Chu Khải lần đầu tiên nghe thành dương hai, tâm lý còn nói thầm không phải có một nghệ nhân dân tộc thiểu số cũng như thế?

Lần đầu tiên nói chuyện bắt tay, Chu Khải liền rõ ràng cảm giác được vết chai ở bàn tay cũng đã nhạt đi nhiều rồi. Cũng là, ở trong nước làm hành chính nhiều năm, có bao nhiêu năm không có sờ qua nồi rồi.

“Nghe nói anh làm món cay Tứ Xuyên?” Chu Khải đưa cho hắn điếu thuốc.

Dương Ngang đáp một tiếng tay lại đẩy ra: “Không không, tôi không hút thuốc lá.”

Chu Khải dẫn hắn đến nhà bếp giới thiệu một vòng, mơ hồ nói nói tình huống đại khái ở nhà ăn, lại giới thiệu hắn với nhân viên ở đây. Lúc giới thiệu đến lão Chúc, nam nhân liều lĩnh nói một câu: “A Chúc trù, ngưỡng mộ đã lâu!” Làm cho Chúc Vân Tường một phát tái mặt.

Buổi tối mời hắn ở nhà bếp ăn cơm, Chu Khải cố ý để lão Chúc làm thêm vài món ăn, một đám người với một bình rượu đế mỗi người uống mấy chén rượu, không nghĩ tới họ Dương lại cười nói mình chưa bao giờ phải uống rượu.

Chu Khải cảm thấy rất tốt, buổi tối vắt chân tựa ở đầu giường cùng Dư Dương nói đùa: “Ngươi nói hắn một đại nam nhân, thuốc không hút rượu không uống, mấy năm làm hành chính khiến cả người ngu đần đi, hỏi gì không biết cũng cười, ngớ ngẩn!”

Dư Dương hôm nay cả ngày đều ở trường học, tự nhiên không biết đầu bếp mới đã đến rồi. Hiện tại nghe Chu Khải nói như vậy, cả người ghé vào trên ghế, mặt ủ mày chau nhìn nam nhân.

Cậu cũng không ngờ đầu bếp lại tới nhanh như thế, đối chuyện cười Chu Khải nói một chút cũng không hứng thú.

Chu Khải nhìn cậu không phản ứng, chép miệng vỗ vỗ vị trí bên giường, “Làm gì đó, qua đây ngồi.”

Người đang ghé vào ghế ủ rũ, giống quả bóng bị xì hơi, không khách khí đáp lời: “Đừng có nghĩ em là thú cưng của anh!”

“Ai nói em là thú cưng của anh,” Chu Khải ánh mắt cười cong cong, tiếp tục vỗ vỗ vị trí trống không bên cạnh, “Nghe lời, qua đây a, anh có lời muốn nói với em.”

Dư Dương phụng phịu ném cho ánh mắt xem thường Chu Khải, lười cùng hắn so đo, “Em đi tắm rửa.”

Tâm tư của cậu, Chu Khải sao không hiểu.

Từ khi biết hợp đồng của mình cũng chẳng còn lại bao lâu nữa, Dư Dương liền bắt đầu lo lắng sau đó phải làm thế nào. Cậu rất sợ hãi chia ly, không bao giờ muốn tưởng tượng đến cảm giác xa cách đấy nữa.

Tuy rằng Chu Khải luôn có thói quen hưởng thụ hiện tại, ít khi suy nghĩ tương lai, nhưng trời biết khi Dư Dương một khuôn mặt không vui nói không hy vọng hắn đi, hắn vui đến mức tim cũng muốn nhảy ra ngoài.

Cảm giác cửa phòng tắm bị kéo ra, người đứng ở phía dưới vòi hoa sen ngửa đầu rửa mặt hỏi: “Làm gì?” Trong giọng nói còn mang theo một tia người sống đừng lại gần.

“Em lại quên không cầm quần áo vào.”

Dư Dương dùng sức lau nước trên mặt, mở mắt, “Anh cút ra! Ai không mang…”

Không biết lúc nào nam nhân đã cởi sạch đồ, không giải thích mà chen vào chung dưới vòi sen, Dư Dương cho dù cử động rất nhẹ cũng có thể chạm vào cơ thể quen thuộc phía sau

“Ra ngoài ra ngoài, ngươi không ghét chen chúc à?”

Con cừu này gần đây nóng tính đến lợi hại.

“Em không phải đang mặc áo bảo dùng nước tiết kiệm sao?”

… Mặt trên viết: SAVE WATER——shower with your girlfriend. (tiết kiệm nước – hãy tắm với người yêu bạn)

Chu Khải cười hai tiếng, từ phía sau ôm lấy Dư Dương. Luồn dưới nách cậu lấy chai dầu gội bóp ra một ít. Dư Dương lúc đầu còn vùng vẫy, cuối cùng buông tha. Cậu đứng dưới vòi hoa sen không nhúc nhích, kệ Chu Khải giúp mình gội đầu. Tâm lý không biết lại nghĩ ngợi cái gì, nhưng dáng dấp cúi đầu thật ngoan ngoãn giống như đứa nhỏ đang nhận sai.

“Em nha, không muốn tha cho anh như thế sao?”

Nghe được người đang giúp mình massage đầu dùng ngữ khí tùy tiện nói ra lời tình cảm, người bị nói trúng chuyện trong lòng vô thức cắn cắn môi.

… Đúng vậy, chính là mình chậm chạp như thế này, mới luôn dễ dàng rơi vào trong vòng xoáy tình yêu của người khác!

Chu Khải không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, giúp Dư Dương gội sạch tóc, đem người xoay qua đây, mới nhìn thấy biểu tình nghiến răng nghiến lợi không cam lòng.

“Đừng làm như là ngày mai anh đã đi vậy chứ?” Dù cho mấy tháng sau không làm ở nhà ăn, thì vẫn còn dư 6 tháng cơ mà

Nhưng Chu Khải xoa xoa mái tóc ướt của cậu, thình lình nhẹ dạ, “Ai, nếu như đến lúc đó bị đuổi không còn nơi nào để đi, em phải thu lưu anh nha.”

Người còn cúi đầu không biết còn đang phân vân gì, Chu Khải nghiêng đầu xem, ngoài ý muốn bị Dư Dương lấp kín đôi môi.

Ánh mắt không kịp nhắm lại vì cậu chân thực hiện lên một màn: trong ấn tượng đây là lần đầu tiên cậu chủ động hôn hắn, bởi vì hơi nước mà khuôn mặt hồng lên, nhìn trăm lần cũng không ngại, lông mi nghiêm túc lại động tình che lại hai mắt đang nhắm chặt.

Lúc đầu hôn đơn giản bởi vì Chu Khải cố ý khiêu khích mà trở nên kiều diễm vô cùng, thẳng đến hai người đều thở hồng hộc mới tách ra.

“Em còn chưa đồng ý với anh, ” Chu Khải đi cắn cắn lỗ tai cậu, “… Anh thì lại trông cậy hết vào em.”

“… Biết rồi biết rồi, phiền toái!” Dư Dương chịu không nổi Chu Khải nghịch lỗ tai mình, chân suýt nữa bị trượt, sau khi được hắn kéo lên liền lôi ra ngoài, “Nhưng nóng chết mất, em muốn ra ngoài!”