Chỉ thấy Biến Dị Tương Tư Thụ vốn đang màu xanh lục, nhanh chóng biến thành màu xanh sẫm.

Lúc sau, trên Biến Dị Tương Tư Thụ bao phủ một tầng sương mù dày đặc, giống như một tầng kén, thật dày, làm người nhìn không thấy tình hình bên trong. Chỉ cảm thấy linh khí trời đất điên cuồng ập vào trong lớp sương mù dày đặc.

Dần dần, sương mù dày đặc tan đi. 

Tất cả lại nhìn lên, không khỏi chấn động.

Biến Dị Tương Tư Thụ từ màu xanh lá cây sẫm, lúc này đã biến thành màu vàng kim, dần tỏa ra ánh sáng lóa mắt.

Lúc này nó không ngừng biến đổi. 

Những cành cây cứng chắc hướng về bốn phía như vô tận, tựa như không có điểm dừng.

“Cảm giác thật mạnh mẽ!” Tử Nghiên kinh hô một tiếng.

Nàng có thể cảm giác được rằng, trên người Biến Dị Tương Tư Thụ phát ra linh khí vô cùng tươi mát. 

Bỗng nhiên, đôi mắt Lạc Hạo Thần đột nhiên sáng ngời!

“Tụ Linh Thụ!” Lạc Hạo Thần hét lớn: “Đây là Tụ Linh Thụ!!!”

Tụ Linh Thụ là cái gì? Tô Lạc cảm thấy vô cùng khó hiểu. 

Nàng chưa hề nghe nói qua bao giờ.

Nhưng mà những người còn lại trong bọn thì ánh mắt đều sáng lên, như ánh mặt trời nóng cực độ.

Tô Lạc bị bọn họ nhìn tới mức trong lòng nhộn nhạo. 

“Các ngươi đang làm gì vậy hả?” Tô Lạc thấy cặp mắt của Bắc Thần Ảnh không khác nào sói đói, nghi ngờ hỏi.

“Tẩu tử! Tụ Linh Thụ đó! Chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói qua Tụ Linh Thụ sao?!” Bắc Thần Ảnh hận không thể nắm lấy vai nàng mà lắc cho vài cái.

Tụ Linh Thụ, đó chính là Tụ Linh Thụ! 

Có gia tộc nào, thế lực lớn nào lại không muốn có được một gốc cây Tụ Linh Thụ chứ? Có được Tụ Linh Thụ, chẳng khác nào có được tương lai sáng lạn.

Ánh mắt hồ nghi của Tô Lạc chuyển hướng sang Nam Cung Lưu Vân, hắn đành cười khổ.

Đúng vậy, Tô Lạc chính xác là đã thành công, vận khí ngút trời của nàng đã làm Biến Dị Tương Tư Thụ lần thứ hai dị biến. 

Nhưng mà vận khí của nàng thật sự là tốt đến mức quá đáng rồi!

Nàng không phải chỉ làm Biến Dị Tương Tư Thụ lần thứ hai dị biến, nàng làm nó xảy ra lần thứ ba dị biến!

Thực vật linh sủng dị biến lần ba, dù có tìm kiếm trên khắp cõi này, chắc cũng không thể tìm được chuyện nào giống vậy. 

“Ngươi…”

“Ngươi…”

Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc đồng thời mở miệng. 

Tô Lạc muốn hỏi, lại không biết nên hỏi như thế nào.

Nam Cung Lưu Vân định giải thích, lại không biết nên giải thích như thế nào.

Biến Dị Tương Tư Thụ biến thành Tụ Linh Thụ, thật sự là hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Nam Cung Lưu Vân. 

Nếu hắn biết trước được kết quả sẽ như vậy, chắc chắn sẽ dẫn Tô Lạc đến chỗ nào khác lén lút làm Tương Tư Thụ biến dị, chứ không phải trước mắt bao người như thế này, làm bại lộ bảo vật.

Nam Cung Lưu Vân cười khổ sờ sờ mũi: “Lạc Nhi, cái tên Tụ Linh Thụ có nghĩa như mặt chữ đấy.”

Có nghĩa như mặt chữ? Chẳng lẽ Tương Tư Thụ của nàng còn có thể tụ tập linh khí? 

“Nghĩa là Tụ Linh Thụ có thể hấp thu khí của trời đất trong phạm vi nhất định, sau đó chuyển hóa thành linh khí xuất ra ngoài.” Nam Cung Lưu Vân chậm rãi, gằn từng chữ một mà nói: “Nói cách khác, ngồi dưới tàng cây Tụ Linh Thụ mà tu luyện, tốc độ sẽ nhanh lên một chút.”

Nhanh lên một chút là đã có ý nói gia nói giảm lại.

Trên thực tế, nơi nào có Tụ Linh Thụ, tốc độ tu luyện chắc chắn sẽ tăng lên theo cấp số nhân. 

Tương đối, mặc kệ là cái nào cường giả, đều yêu cầu hấp thu tiến thiên địa chi khí, sau đó thông qua tu luyện, chuyển hóa vì linh khí. Nói chung, bất kể là cường giả nào, cũng đều phải thấp thụ khí trời đất, sau đó thông qua tu luyện mà chuyển hóa thành linh khí.

Nhưng Tụ Linh Thụ có thể tự động chuyển hóa, người tu luyện chỉ cần hấp thụ thôi là được rồi.

Bảo bối tốt đến như vậy, hiện tại lại ở trong bàn tay Tô Lạc. 

Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân quét về bốn người phía đối phương.

Đôi mắt sâu thẳm như mực, thâm thúy tựa biển sâu, cao thâm khó đoán, không ai có thể thấy rõ ràng ý tứ trong mắt hắn.