“Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy đây đã là cao trào rồi sao?” Nam Cung Lưu Vân hơi hơi mỉm cười: “Không hề, lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.”

Trong tay Nam Cung Lưu Vân còn có một viên tinh phách thực vật ngàn năm.

Lý Dao Dao thấy vậy, môi đỏ khẽ nhếch lên, muốn nói rồi lại thôi: “Tam sư huynh…” 

Nàng cũng có thực vật linh sủng, cũng đã sắp biến dị, nếu Tam sư huynh đem viên tinh phách thực vật ngàn năm này cho nàng…

Nhưng mà, Lý Dao Dao lại sợ Nam Cung Lưu Vân sẽ không đồng ý, cho nên ánh mắt nàng ta nhìn Nam Cung Lưu Vân trông mong một cách đáng thương.

Nam Cung Lưu Vân khẽ nhíu mày. 

Tuy nhiên, có một sự không vui lướt qua trên mặt hắn, hắn nghe thấy giọng của Lý Dao Dao nhưng vẫn lờ đi tiếp tục lo chuyện của mình.

Nhưng đôi môi đang mím chặt lại của Lý Dao Dao lại buông lỏng ra.

“Tam sư huynh, viên tinh phách thực vật ngàn năm trong tay người, có thể, có thể hay không…” Bộ dáng Lý Dao Dao do do dự dự. 

Nếu là người khác, thấy bộ dáng đáng thương này của Lý Dao Dao, chắc chắn sẽ không nói lời nào nữa mà đem tặng ngay lập tức.

Tư Đồ Minh cũng cảm thấy, Nam Cung Lưu Vân dù sao cũng là sư huynh của Lý Dao Dao, tuy rằng ngày thường lời nói lạnh nhạt, nhưng lúc này hẳn là sẽ đưa.

Nam Cung Lưu Vân cầm khối tinh phách thực vật ngàn năm kia, hơi hơi bước về phía trước. 

Thần sắc Lý Dao Dao chợt vui vẻ!

Ngay lúc nàng ta đưa tay ra tiếp nhận, tay của Nam Cung Lưu Vân lại lướt qua nàng ta.

Cùng lúc đó, hắn đưa tinh phách thực vật ngàn năm cho Tô Lạc. 

“Nghe nói sử dụng lần thứ hai, có khả năng sẽ làm cho thực vật biến dị lần thứ hai dị biến, vận khí của ngươi là tốt nhất rồi, tới thử xem.”

“Thật vậy sao?” Đôi mắt Tô Lạc đột nhiên sáng ngời.

Thực vật biến dị lần thứ hai dị biến? Tương Tư Thụ kia của chẳng phải sẽ không chỉ khôi phục thực lực không thôi, mà thiên phú cũng tăng lên đột biến? 

“Tới thử xem.” Nam Cung Lưu Vân ôn nhu nhìn, đôi mắt mỉm cười, mười phần cưng chiều.

Hai người không coi ai ra gì mà nói chuyện, Lý Dao Dao ở trong mắt bọn họ như một bức tượng đá vô hình không cần chú ý tới.

Sự lạnh nhạt và làm lơ như vậy, còn có khả năng làm người khác tổn thương hơn bất kỳ lời nói độc địa nào. 

Lý Dao Dao bỗng giật mình…

Nàng đứng bên cạnh hai bàn tay nắm chặt lại, móng tay nhọn hoắt đâm vào da thịt, máu tươi chảy ra nhỏ giọt.

Nhưng mà nàng ta lại không cảm thấy đau. 

Bởi vì trong lòng nàng ta mới là đau nhất.

Nơi đó giống như bị kiếm bén nhọn đâm xuyên ra, sau đó mạnh bạo rút ra, làm cho nàng ta đau đến mức không thể thở nổi.

Sắc mặt Lý Dao Dao tái nhợt đáng sợ. 

Thân mình nàng ta lảo đảo, cơ hồ muốn té ngã.

Tư Đồ Minh chạy nhanh đến đỡ nàng ta vào lòng, hắn khẩn trương nhìn nàng, gấp giọng hỏi: “Dao Dao, ngươi sao rồi? Có thấy mệt lắm không?”

Hai tròng mắt Lý Dao Dao nhắm chặt, nước mắt tự động mà chảy ra, ào ạt không dứt, môi trở nên trắng bệch, run rẩy, tựa như đã nhịn đến mức kiệt sức. 

Tư Đồ Minh ngước mắt, ánh mắt u lãnh, bắn thẳng đến Nam Cung Lưu Vân: “Ngươi thật quá đáng!”

Nam Cung Lưu Vân nhướng mày, cười như không cười: “Ta quá đáng chỗ nào? Làm trò trước mặt vợ ta, ngươi giải thích cho rõ ràng cho ta.”

Tư Đồ Minh tức giận, nhưng vào lúc này, Lý Dao Dao giữ chặt Tư Đồ Minh. 

“Nhị sư huynh, đừng nói nữa, cầu người đừng nói nữa…” Nàng đã bị nhục nhã thành như vậy, nếu mà còn nói thêm gì nữa theo ý Tam sư huynh, thì nàng…

Lý Dao Dao cảm thấy ngực như muốn quặn lại, lo lắng đau đớn.

“Hừ!” Tư Đồ Minh hừ một tiếng, ôm Lý Dao Dao xoay người bước ra ngoài. 

Tô Lạc nhìn bóng dáng Lý Dao Dao, khóe miệng gợi lên một nụ cười mỉa mai.

Nàng lắc đầu, tiếp theo lại bắt đầu chú tâm tới sự sống trên tay mình.

Tô Lạc bóp nát tinh phách thực vật ngàn năm kia, làm cho những ánh huỳnh quang kia lại tiếp tục quyện vào thân Biến Dị Tương Tư Thụ.