Đương nhiên chỉ có thuật che mắt của phụ thân ta là chưa đủ, mẫu thân ta xinh đẹp như vậy, cho dù chỉ đứng im một chỗ cũng sẽ có người ghen ghét bà.
Thúy Nùng nói cho ta biết, ta là mạng căn của mẫu thân, lúc ấy mẫu thân vào phủ đã mang thai ta rồi, tuy rằng mẫu thân ta an phận thủ thường, lại có phụ thân ta bày binh bố trận. Nhưng đích mẫu khó tránh khỏi việc không ưa mẫu thân ta. Mẫu thân liền tự mình đi tìm đích mẫu, nói bản thân lênh đênh phiêu bạt, may mắn được đưa đến phủ Tể tướng, tuy rằng lão gia không thích bà, nhưng cũng cho bà một nơi an thân lập mạng. Nói phu nhân thiện lương, cho phép bà vào phủ, nhưng bà lại không có gì báo đáp, nhất định sẽ an phận thủ thường, không để phu nhân phải bận tâm. Còn về phần đứa nhỏ trong bụng, nói trên đời này đã không còn người thân nào khác, đứa nhỏ này vốn không nên mong cầu gì, nhưng vẫn hy vọng phu nhân khai ân. Cho phép bà sinh đứa nhỏ ra, đồng thời hứa hẹn, nếu là con gái thì thôi, nếu là con trai, bà sẽ gửi con cho phu nhân nuôi dưỡng, tự mình giải thoát cho chính mình. Đến lúc đó xin phu nhân nuôi dưỡng đứa nhỏ, không cầu phú quý vô biên, chỉ cầu bình an khỏe mạnh. Đích mẫu dù sao cũng là người làm mẹ, nhìn thấy bộ dạng thành khẩn của mẫu thân ta, cũng không khỏi động lòng. Cũng nghĩ đến đuổi mẫu thân ta đi rồi cũng sẽ có nữ tử không an phận khác, chi bằng cứ giữ lại vậy. May mắn thay, ta là con gái, nếu không ta đã không còn mẫu thân rồi. Đương nhiên chuyện này vẫn chưa kết thúc. Từ nhỏ ta đã biết cách lấy lòng đích mẫu và tỷ tỷ, mỗi khi cùng tỷ tỷ ra ngoài, tỷ tỷ phạm lỗi, dù sao cũng là lỗi nhỏ không đáng kể, ta đều sẽ chủ động xin chịu phạt thay tỷ tỷ. Phụ thân và ta coi như là ngầm hiểu với nhau, có đôi khi vì muốn tỏ vẻ người không thích ta - một thứ nữ này, ta cùng tỷ tỷ phạm lỗi, người cũng sẽ phạt ta nặng hơn, thiên vị đích nữ. Nhưng những gì ta nghĩ trong lòng chưa từng nói qua với mẫu thân. Cũng không thể nói. Hôm đó, mẫu thân lại đi tìm đích mẫu, còn mang theo một bát thuốc tuyệt tự. Để tỏ lòng trung thành, cũng là vì đích mẫu sau này có thể tìm cho ta một nhà chồng tốt, mẫu thân đã uống hết cả bát thuốc đó. Từ ngày đó trở đi, đích mẫu đối với ta mới có một hai phần thật tâm. Nhưng mà loại tốt đẹp này, ta thà rằng không cần. Hôm đó nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của mẫu thân, ta cái gì cũng không làm được, chỉ có thể im lặng ngồi bên cạnh rơi lệ. Phụ thân ta đứng sau lưng ta, giống như một đứa trẻ phạm lỗi. Ta gục bên giường ngủ thiếp đi. Phụ thân không biết đứng bao lâu mới rời đi. Ngày hôm sau, đích mẫu khoác tay phụ thân đến ăn sáng. Phụ thân cười rạng rỡ như gió xuân ấm áp. Gia cảnh phụ thân ta vốn hàn vi, nếu không phải dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ của đích mẫu, e rằng cũng không thể nào leo lên được chức vị cao như vậy. Cho nên, phụ thân đối với đích mẫu cũng rất tốt, chỉ là không biết trong sự tốt đẹp đó có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả. Trong mắt đích mẫu, phụ thân ngoại trừ có chút đào hoa thì cái gì cũng tốt, nam nhân tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường tình. Cho dù phụ thân có đào hoa, cũng chưa từng làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê. Chỉ là lưỡng lự giữa bà và mẫu thân ta, cũng chưa từng bởi vì bà ta xử lý những tiểu thiếp kia mà trở mặt. Cho nên, đích mẫu vẫn luôn tận tâm tận lực quản lý chuyện nhà, dốc hết toàn lực để bảo vệ con đường quan lộ của phụ thân ta. Phụ thân ta thông minh như vậy, mẫu thân ta vẫn phải sống chật vật như vậy. Thiếu niên lang à, nếu ta đi theo ngươi, ngươi lấy gì để bảo vệ ta đây?