Đầu bạc răng long thật sự rất tốt, không biết vì sao, trước mắt ta lại hiện lên gương mặt tựa như thần tiên kia của Thái tử.

Ta cũng muốn đầu bạc răng long.

Nhưng là tội c.h.ế.t đó, còn là kháng chỉ, nếu thật sự phải chết, chi bằng ta cùng tỷ tỷ lên nhầm kiệu hoa được chồng như ý thì may ra.

Thành toàn cho nàng ta, cũng để ta trước khi c.h.ế.t được khinh nhờn thần minh một lần.

Nhưng ta vẫn sợ chết.

Thần minh cũng là thứ không thể khinh nhờn.

Còn về phần Tứ hoàng tử.

Thiếu niên chân thành như vậy, nhất định sẽ gặp được cô nương tốt sống đến đầu bạc răng long cùng hắn.

Ta ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Không."

Ta bỏ đi, bóng lưng kiên quyết. Không cho thiếu niên kia một chút hy vọng nào.

Bởi vì ta biết, làm nữ nhân tồi là không đạo đức.

Nhưng ta không biết chính là, thiếu niên lang kia vẫn thả chiếc đèn hoa sen mang theo nguyện vọng của hắn xuống sông, hắn đứng bên bờ sông đuổi theo hoa đăng, cứ như vậy đuổi theo, cho đến khi hoa đăng trôi đến trước mặt người vớt, hắn lại một lần nữa nâng chiếc đèn đã bị nước sông ngâm ướt, có chút tàn phá kia lên, cẩn thận bảo vệ trong lòng.

Trên đường trở về, ta không khỏi suy nghĩ, thiếu niên lang này là từ khi nào lại nảy sinh tâm tư như vậy.

Lúc đầu ta cho rằng, hắn ta thích tỷ tỷ, hai người là oan gia vui vẻ. Nhưng theo tuổi tác dần lớn, hai người cãi nhau càng ngày càng khó nghe, tuy rằng không nói lời th ô tục, nhưng câu nào cũng đều đ.â.m thẳng vào tim.

Đối chọi gay gắt, ai cũng không chịu nhường ai.

Ta liền biết, hai người bọn họ chỉ là oan gia, không có vui vẻ.

Tứ hoàng tử nói không lại tỷ tỷ, tức giận đến mức mặt đỏ tía tai. Nhưng lần sau gặp mặt, hắn ta lại cố tình đến khiêu khích.

Cuối cùng nói không lại, liền nói ta là đồ ngốc.

Một bụng lửa giận trút lên người ta, cuối cùng chọc cho ta tức giận đến mức đỏ mặt, mới cười hì hì bỏ đi.

Hoá ra là vì muốn nói chuyện với ta nhiều hơn một chút cho nên mới cố ý đến kiếm chuyện mắng chửi sao?

Như thể nhớ lại đám nam sinh thời đi học vậy.

Thường thường là thích nữ sinh nào liền đi bắt nạt nữ sinh đó, để gây chú ý.

Quả nhiên, nam nhân thật kỳ lạ.

Ta đối với Tứ hoàng tử không thể nói là thích, cũng không thể nói là ghét, ta luôn cảm thấy hắn chỉ là một đứa trẻ được nuông chiều mà thôi.

Nhưng hắn chẳng lẽ không nên được nuông chiều sao? Phụ thân là đương kim Thánh thượng, mẫu thân là đương triều Hoàng hậu.

Thái tử bệnh tật ốm yếu, Nhị hoàng tử mang dòng m.á.u Hồ tộc, Tam hoàng tử năm xưa ngã ngựa, sau khi bị què liền không bước chân ra khỏi cửa.

Thánh thượng tổng cộng cũng chỉ có bốn vị hoàng tử này.

Thiếu niên lang cẩm y ngọc thực, ngày sau cũng có thể là bậc đế vương thống trị thiên hạ không thể mạo phạm.

Cho dù ta là nữ nhi của Tể tướng thì đã sao, ta là thứ nữ, mẫu thân ta năm đó chỉ là một kỹ nữ ở Dương Châu, bị người ta coi như món đồ chơi mà đưa tặng cho phụ thân.

Phân biệt đích thứ, là một ranh giới không thể vượt qua.

Cho dù Nhị hoàng tử không được sủng ái, ta cũng không xứng làm chính thê của hắn.

Đối với hắn mà nói, ta cũng là một sự sỉ nhục.

Ta làm mọi cách để lấy lòng đích mẫu và tỷ tỷ, chẳng lẽ chỉ là vì ta là một thứ nữ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời sao.

Đương nhiên là không phải.

Mẫu thân ta vốn là được phụ thân nuôi dưỡng ở bên ngoài, chỉ vì mẫu thân mang thai ta, không thể không để ta quay về nhận tổ quy tông.

Ta không biết phụ thân và mẫu thân rốt cuộc có ân oán tình thù gì, ta chỉ biết người rất yêu bà, hậu viện của phụ thân có rất nhiều tiểu thiếp, đều là do phụ thân đưa về để chắn s.ú.n.g thay mẫu thân.

Đích mẫu hung dữ, những tiểu thiếp kia c.h.ế.t cũng có, điên cũng có. Sau đó, phụ thân liền đưa mấy nữ tử thân phận không cao nhưng dung mạo xinh đẹp, không an phận về, cho các nàng ta hết mực sủng ái, để các nàng ta cho rằng mình có thể khiêu chiến uy quyền của phu quân, dung túng các nàng ta.

Chờ đến lúc đích mẫu nổi giận dạy dỗ các nàng ta, phụ thân luôn nghĩ cách thoát thân, mặc kệ không hỏi.

Đây gọi là gì, là thâm tình vô hạn, lại là bạc tình vô hạn.

Có những tiểu thiếp kia đến c.h.ế.t vẫn còn chìm đắm trong mộng đẹp, tin tưởng phụ thân ta yêu các nàng tha thiết.