Khi đi tới nhà vệ sinh, Thẩm Sở Sở nghe thấy bên ngoài có tiếng nói của một đứa bé gái, sau đó hai người lớn nói vài câu.

"Đây là con nhà chị à, thật đáng yêu."

"Đúng vậy, chị ở trong tổ một tháng rồi chưa về nhà, bố đứa bé dẫn nó đến thăm."

"Ừ, thế thì phải trông cẩn thận đấy, trong tổ cũng không an toàn đâu, người hâm mộ đến xem nhiều như vậy, có ai tâm tư không tốt có thể tranh thủ lúc hỗn loạn làm ra chuyện gì không hay đấy."

"A? Chắc không đến thế đi, nhiều người như thế nhìn còn có thể có chuyện gì."

"Không có gì, em cũng chỉ là nhắc nhở chị mấy câu. Chẳng qua chuyện này cũng đừng nói linh tinh ra bên ngoài, hai vợ chồng Triệu Kiện những năm nay cũng không dễ dàng. Lúc Lâm Uyển sinh cô con gái đầu lòng bị khó sinh, sau này không thể có thai được nữa. Haiz, rõ ràng là một đứa trẻ như vậy."

Sau khi đi ra từ nhà vệ sinh, Thẩm Sở Sở nhìn trời, thở ra một hơi thật sâu.

Nghĩ tới chuyện vừa nghe được, tâm trạng cô có chút đè nén.

Sự thay đổi thái độ của Triệu Kiện đối với cô cũng có thể tìm được nguyên nhân rồi.

Phát sinh sự việc như vậy, cô còn rạch ra vết sẹo của người ta, thật là vô đạo đức.

Còn Triệu Kiện sở dĩ không để vợ mình ở riêng với cô, cũng là vì nguyên nhân này đi. Sợ cô lại lần nữa nhắc tới chuyện cũ thương tâm của vợ chồng họ.

Trở lại hiện trường quay phim, Thẩm Sở Sở nhìn hai vợ chồng đang ngồi nói chuyện ở một bên. Cô chọn mở từng trái tim trên đầu họ xác nhận lại một lần nữa.

Chết non? Không tồn tại.

Trong hệ thống nhân duyên của hai vợ chồng họ đều ghi rõ ràng đứa trẻ năm nay đã mười lăm tuổi rồi, chứ không phải là màu xám. Như vậy nói rõ là đứa con của bọn họ bây giờ vẫn còn sống!

Xác nhận được điểm này, Thẩm Sở Sở tiến tới trước vài bước. Rất nhanh, cô lại dừng bước. Cô bỗng nghĩ tới, cô tuy rằng con của đối phương còn sống, nhưng cô lại không biết đứa bé đang ở đâu.

Cứ thế này đột ngột tới nói với bọn họ, liệu có phải sẽ cho bọn họ hi vọng rồi lại khiến họ tuyệt vọng hay không?

Vì hành động của Thẩm Sở Sở có chút quái dị, vì thế Lâm Uyển cũng là một người phụ nữ nhạy cảm phát hiện ra có người đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô quay lại nhìn sang, kết quả phát hiện đối phương dường như đang nhìn chăm chú vào phía bọn cô ngây người.

Ngay sau đó, cô liền phát hiện đối phương không biết nghĩ đến chuyện gì, đổi phương hướng.

Lâm Uyển nhìn bóng lưng Thẩm Sở Sở, nhỏ giọng hỏi: "Thẩm Sở Sở kia có chuyện gì sao? Sao em cảm thấy anh không thích nữ diễn viên này lắm, nhưng em nhớ trước đây anh đối với cô ấy có đánh giá khá là tốt mà, chẳng nhẽ nhân phẩm..."

Triệu Kiện nhìn vợ, nói: "Không phải, nhân phẩm cô ấy khá tốt, anh cũng không phải không thích cô ấy. Chỉ là một diễn viên vẫn nên thận trọng một chút tốt hơn, tránh cho phóng viên có bình luận gì đó."

Lâm Uyển ngoài ý muốn nhìn Triệu Kiện. Cô nghĩ, có thể là do cô quá mẫn cảm, cứ luôn cảm thấy giữa chồng mình và Thẩm Sở Sở có bí mật gì.

Thẩm Sở Sở mang theo tâm trạng nặng nề quay xong cảnh này liền trực tiếp quay về khách sạn. Cô do dự hồi lâu rồi gọi một cuộc điện thoại.

"Chồng, anh có thể giúp em tra một việc không?"

Hàn Hành Ngạn nghe được sự nghiêm trọng trong lời nói của Thẩm Sở Sở, thần tình cũng có phần nghiêm túc, nói: "Ừ, em đừng vội, cứ từ từ nói."

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Sở Sở cảm thấy khối đá lớn trong lòng nhẹ đi phần nào.

Hai ngày sau, sự việc tra ra được rõ ràng. Ở sự kiện buôn bán trẻ em năm đó tồn tại rất nhiều nghi vấn. Liên quan tới phán định cái chết của Triệu Hân Hân từ cảnh sát, cũng không có đầy đủ chứng cứ có thể xác nhận chuyện này.

Còn Triệu Hân Hân mất tích đã đi đâu, tạm thời còn chưa tra được.

Thẩm Sở Sở cảm thấy, lúc này có thể nói cho vợ chồng Triệu Kiện biết rồi. Nhiều người hơn cùng điều tra, cũng có thể tìm được người thân càng sớm.

Chẳng qua, trước khi nói, cô cảm thấy cần phải nghe một chút ý kiến của đối phương.

Buổi sáng, sau khi Thẩm Sở Sở qua xong một cảnh, cô nhìn thấy Triệu Kiện lúc này còn chưa quay xong, vợ anh ngồi một mình ở bên cạnh, vì thế đi tới.

Triệu Kiện gần đây không muốn nói chuyện với cô cho lắm, hơn nữa còn có chút đề phòng cô, cô đành phải đi hỏi ý kiến của vợ Triệu Kiện.

"Chào chị dâu, em là Thẩm Sở Sở."

Lâm Uyển nhìn thấy bóng hình trước mặt, ngẩng đầu nhìn một cái. Nhìn thấy là Thẩm Sở Sở, cười cười, nói: "Chào em."

Thẩm Sở Sở nhìn Triệu Kiện đang quay phim ở không xa, nói: "Anh Kiện diễn tốt lại nghiêm túc, xem anh ấy quay phim thật sự là một loại hưởng thụ."

Lâm Uyển phát giác được Thẩm Sở Sở hẳn là có lời muốn nói với cô, vì thế cũng thuận theo ý cô ấy nói: "Phải, anh ấy vẫn luôn rất ưu tú. Chẳng qua, em cũng không tồi. Còn ít tuổi, diễn xuất cũng rất ưu việt."

"Cảm ơn chị dâu đã khen." Thẩm Sở Sở khiêm tốn nói, "Cảnh này hôm nay của anh Kiện có chút khó, em gái anh ấy trong phim bị bắt cóc. Tuy nhiên vẫn may là được cứu về."

Lầm Uyển nói: "Phải đấy, chính nghĩa sẽ luôn chiến thắng tà ác."

"Tuy vậy, nếu nhà kho này phát nổ trước khi mọi người đến. nếu là người thân, sẽ tình nguyện tin rằng em gái không ở bên trong mà bị kẻ xấu bắt đi, hay là tiếp thu sự thực em gái đã mất?" Thẩm Sở Sở hỏi.

Lâm Uyển ngạc nhiên nhìn Thẩm Sở Sở, không hiểu lắm lời này của cô có ý gì.

"Chị dâu, nếu là chị, chị sẽ chọn như thế nào?"

Lâm Uyển dường như nghĩ tới chuyện gì đó không vui, cô cau mày, nhất thời không nói.

"Nếu là chị, chị thà tin rằng cô ấy còn sống." Sau một lát, Lâm Uyển mở miệng nói, "Chỉ là, nếu như đã được xác thực, con người vẫn phải tiếp nhận hiện thực thì hơn. Nếu không, sẽ mãi sống trong giả tưởng không tồn tại đó, người đó sẽ càng thêm đau khổ."

Nỗi bi thương trên người Lâm Uyển không thể che giấu được, Thẩm Sở Sở sau khi hít sâu một hơi, nói: "Chị dâu, anh Kiện buổi chiều hình như được nghỉ, ba giờ em muốn mời chị và anh Kiện đi uống cà phê. Ở ngay gần khách sạn, quán cà phê Thời gian."

Lâm Uyển nhìn biểu tình nghiêm túc chân thành của Thẩm Sở Sở, vô thức trả lời: "Được."

"Hi vọng chị cùng anh Kiện đều có thể tới, vì, em có chuyện rất quan trọng muốn nói cho hai người."

Cho tới khi ăn xong bữa trưa trở về khách sạn rồi, sắc mặt của Lâm Uyển vẫn luôn không tốt lắm.

Triệu Kiện cau mày, có chút lo lắng hỏi: "A Uyển, em sao vậy? Có phải là xảy ra chuyện gì không?"

Lâm Uyển lắc lắc đầu, nói: "Không có."

"Hôm nay lúc anh quay hình như có thấy em và Thẩm Sở Sở ngồi nói chuyện với nhau, là cô ấy..." Triệu Kiện ngừng một chút, nói: "Là cô ấy nói với em cái gì sao?"

"Anh Kiện, vì sao anh lại sợ Thẩm Sở Sở gặp gỡ em như vậy, lý do là gì?" Lâm Uyển hỏi ra nghi ngờ của mình.

Triệu Kiện hiếm khi lại trầm mặc.

Lâm Uyển nhắm mắt, hỏi: "Là vì cô ấy nhắc tới... Hân Hân sao?"

Ánh mắt sắc bén của Triệu Kiện nhìn sang, nói nhanh: "Sao, cô ấy cũng nhắc tới với em à? Cô diễn viên này, thật sự là! Anh đi tìm cô ta hỏi xem, sao lại không hiểu chuyện như vậy!"

Nói rồi, Triệu Kiện định đi luôn.

Lâm Uyển kéo anh lại, nói: "Anh Kiện, em cảm thấy sự việc không giống như anh nghĩ đâu."

Triệu Kiện nghi hoặc hỏi lại: "Có ý gì?"

"Em cảm thấy, em cảm thấy, cô bé đó hình như biết chuyện gì." Lâm Uyển không biết nên hình dung loại cảm giác này thế nào. Cô cứ cảm thấy... hình như có kinh hỉ đang chờ cô, lời của Thẩm Sở Sở khiến cô bất giác nghĩ theo hướng đó.

Chỉ là, cô không quá chắc chắn. Nhỡ đâu lại không phải, vậy không phải là cả hai người đều thất vọng sao.

"Biết được chuyện gì?"

Lâm Uyển gật đầu, nói: "Phải. Cô ấy hẹn chúng ta ba giờ chiều tới cà phê Thời gian."

Triệu Kiện nhìn vợ thật kỹ, có nhiều lời đã tới miệng rồi mà không thể nói ra được, cuối cùng chỉ nói một chữ: "Được."

Khi Triệu Kiện và Lâm Uyển tới quán cà phê, Thẩm Sở Sở đã tới trước rồi.

Ba người gọi cà phê xong, Thẩm Sở Sở mở đầu nói: "Anh Kiện, em biết anh dạo này có thể là có chút hiểu lầm em. Em hôm nay muốn làm rõ một chút."

"Thực ra, em từ nhỏ theo người nhà học một ít tướng số."

Lâm Uyển kinh ngạc nói: "Em biết xem tướng?"

Thẩm Sở Sở gật đầu nói: "Phải."

"Xem phương diện nào?"

"Xem nhân duyên." Thẩm Sở Sở ngừng một chút rồi nói tiếp, "và con cái."

Lời này vừa nói, Triệu Kiện không cẩn thận đụng vào cốc cà phê trên bàn, cà phê bị bắn ra một ít.

Thẩm Sở Sở cúi đầu nhìn vết cà phê trên bàn, nói: "Vì thế, một thời gian trước em nhắc tới con gái anh, cũng không hề biết con gái anh chị từ nhỏ đã không còn. Mà vì, nhìn vào tướng của anh, anh có một cô con gái mười lăm tuổi."

Lâm Uyển nghe thế, nước mắt chảy ra, thấp giọng nói: "Phải đấy, nếu con gái còn sống, năm nay vừa đúng mười lăm tuổi."

Triệu Kiện nhắm mắt lại, xoa lưng vợ mình, quay đầu nhìn sang Thẩm Sở Sở nói: "Nếu cô Thẩm hôm nay mời chúng tôi tới để nói việc này, thế thì lời xin lỗi của cô vợ chồng tôi nhận, nếu không có việc gì khác, chúng tôi đi trước."

Nói rồi, Triệu Kiện đỡ vợ mình dậy định đi.

"Nếu con của một người sớm đã mất, trên tướng mạo sẽ là không con. Nhưng, trên tướng của anh là có, vì thế em mới có thể nhìn thấy."

Lâm Uyển đẩy chồng mình ra, cúi đầu dựa vào bàn, chấn kinh nhìn Thẩm Sở Sở, nói: "Em nói gì?"

"Đúng vậy, chị dâu, con gái chị vẫn còn sống."

Lâm Uyển nghe được tin tức này, cảm xúc trong giây lát liền tới đỉnh điểm, cô che miệng lại không để cho mình khóc ra.

Triệu Kiện nghe lời này nội tâm cũng có biến động rất lớn, chẳng qua, anh càng bĩnh tĩnh hơn, nói: "Cô chắc chắn không? Xem tướng dù sao cũng chỉ là mê tín phong kiến. Không có căn cứ."

Thẩm Sở Sở nghe vậy, mở túi của mình ở một bên ra, lấy ra một tập tài liệu, đưa cho Triệu Kiện.

"Đây là do em tìm người điều tra hồ sơ năm đó, hai người có thể ngồi xuống từ từ xem."