Ngày hôm sau lúc đi tới trường quay, ánh mắt của rất nhiều người lúc nhìn Thẩm Sở Sở không giống như trước kia.

Thẩm Sở Sở tất nhiên là biết tại sao, nhưng cô cũng không đi giải thích cái gì. Có một vài chuyện ngỡ đúng mà lại là sai, mọi người có thể không dám nói mò. Ngược lại mình càng cố gắng giải thích, lại càng bôi càng đen.

Huống hồ, Hàn Hành Ngạn là chồng cô.

Chỉ là, lúc Vương Thiến trộm nói với cô một chuyện, cô mới ngây ra.

Nữ diễn viên hôm qua nói loan lúc ăn cơm đã bị đổi rồi.

Vì thế, sau đó không có nữ diễn viên nào dám tới gần bên người Hàn Hành Ngạn.

Hàn Hành Ngạn ngốc ở tổ làm phim ba ngày, sau khi tuyên thệ chủ quên xong liền bay về Đế đô.

Mà Thẩm Sở Sở ở lại tổ kịch, lại tiếp tục tập trung vào trong quá trình quay phim căng thẳng.

Nhìn vào người cảnh sát bị anh Đông bắn, Âm tỷ run giọng hỏi: "Anh Đông, làm như vậy không hay lắm đâu, nhỡ anh ta thực sự..."

"Không có ai trời sinh đã thích giết người cả, chỉ là, nếu em không giết hắn, thế thì hôm sau người chết sẽ là chính em." Nói rồi, anh Đông ôm lấy vai Âm tỷ, nói, "Bảo bối à, có một câu nói rất đúng. Em nhất định phải nhớ rõ, thà là giết nhầm còn hơn bỏ sót. Không cần biết hắn có phải là gián điệp hay không, chỉ cần có hiềm nghi, hắn liền phải chết."

Âm tỷ tuy rằng đã từng làm côn đồ mấy ngày, nhưng sau này đi theo Đông ca rồi thì luôn phụ trách bên quán bar. Việc máu tanh như thế này, là cô lần đầu tiên gặp phải.

Sau khi rời khỏi nhà anh Đông, một mình cô đi tới quán bar.

Hiện giờ quán vẫn chưa mở cửa, cô ngồi ở quầy bar, hút thuốc, lắc lắc ly rượu trong tay, thần sắc trong đáy mắt nhìn không rõ.

Không bao lâu sau, bên cạnh có một người ngồi xuống.

Âm tỷ thấy là Lưu Vỹ, mặt không biểu tình nói: "Còn chưa mở cửa, ra ngoài."

"Tâm trạng không tốt, đến uống ly rượu." Lưu Vỹ không chỉ không đi, mà còn ngồi xuống, "Cho một cốc bia lạnh."

Nhân viên pha chế cười nói: "Chú này, tôi thấy chí vẫn là đi sang siêu thị bên cạnh mua bia lạnh thì hơn, chỗ chúng tôi..."

"Cho anh ta một cốc." Âm tỷ nhàn nhạt nói.

"Được ạ, nếu bà chủ đã nói thế, thế thì cho chú." Người pha chế nhún nhún vai nói.

Cứ như vậy, Âm tỷ và Lưu Vỹ ngồi uống cùng nhau.

Lưu Vỹ uống một lúc rồi ý thức được là Âm tỷ hôm nay bất đồng, hỏi: "Sao thế, cô cũng có chuyện phiền não sao?"

Âm tỷ sau khi im lặng vài giây, nói: "Đã từng giết người chưa?"

Tay cầm cốc bia của Lưu Vỹ chợt ngừng, sau đó lập tức lại hồi phục như thường, huống một hớp bia rồi nói: "Đã từng giết."

Âm tỷ nghe lời này, nheo mắt, sau khi ngừng lại mười giây, đứng dậy nói: "Tiễn khách!"

Nói xong, quay đầu rời đi.

"Cắt! Tốt, đổi góc quay lại một lần. Ánh sáng hơi tăng lên một chút, trang điểm tới bổ trang."

Lúc Triệu Kiện sắp uống đến nôn ra rồi, màn này cuối cùng cũng hoàn thành.

Triệu Kiện có chút mơ mơ hồ hồ nói với đạo diễn: "Không được, tôi phải về ngủ một giấc. Tôi đều bắt đầu có ảo giác rồi."

Đạo diễn nhìn trạng thái của Triệu Kiện, nhịn cười nói: "Được được, cho cậu nghỉ, chiều bốn giờ phải đến, cảnh đó chỉ có thể quay hôm nay, đừng có để lỡ."

Triệu Kiện đáp: "Được, không vấn đề gì."

Thẩm Sở Sở thấy trạng thái Triệu Kiện không tốt lắm, có chút tội lỗi nói: "Xin lỗi anh Kiện, là em chưa chuẩn bị tốt, hại anh uống nhiều rượu như vậy."

Triệu Kiện lại cười nói: "Có liên quan gì đến em đâu, là anh tự mình muốn uống thôi. Chị dâu em ở nhà không cho anh uống nhiều rượu như thế đâu, anh đây không phải đã nghiền sao. Không có gì, đúng dịp đạo diễn cho anh nghỉ, anh còn phải cảm ơn em đấy."

Thời gian trống buổi chiều được nghỉ, Thẩm Sở Sở nhìn xem hệ thống nhân duyên của mọi người xung quanh. Sau khi nhìn một lúc, đột nhiên hiếu kỳ với hệ thống nhân duyên của Triệu Kiện. Nghe nói vợ anh ấy là người ngoài giới, hai người kết hôn nhiều năm rồi, vô cùng khiêm tốn.

Lúc mở hệ thống ra xem, quả nhiên, hai người đã kết hôn sắp hai mươi năm rồi, đến con cũng mười lăm tuổi rồi. Đang là tuổi học trung học.

Cô trước đây từng nghe một câu nói, nam minh tinh thường sinh con là con gái. Điểm này ở trên người Triệu Kiện cũng được thể hiện ra.

Bốn giờ Thẩm Sở Sở có một cảnh, là cảnh lúc Âm tỷ đang học trung học. Cảnh này cần hóa trang trẻ trung một chút, còn cho cô thêm tóc mái giả nữa.

Một tiếng trước khi bắt đầu, nhân viên trang điểm liền bắt đầu hóa trang cho cô. Sau khi làm xong, Thẩm Sở Sở nhìn người mặc đồng phục rộng thùng thình trong gương, cảm thấy mình dường như thật sự đã trẻ ra cả mười tuổi.

Trong cảnh này, cũng có Lưu Vỹ mà Triệu Kiện diễn.

Âm tỷ sau khi tan học bị người chặn trong hẻm nhỏ bị người ức hiếp, lúc đó Lưu Vỹ là một cảnh sát nho nhỏ đã giúp cô đuổi người xấu đi.

Nhiều năm sau, Âm tỷ và Lưu Vỹ đều đã quên lẫn nhau. Nhưng lúc cuối cùng, Âm tỷ nhìn thấy một vết sẹo trên tay Lưu Vỹ, nghe anh ta nói nửa ngày về nguồn gốc, thì nhớ ra anh ta là ai.

Mà vết sẹo này, chính là bị lưu lại ở đây.

"Anh ơi tay anh bị thương rồi?" Âm tỷ run rẩy nói.

Lưu Vỹ nhịn đau, đáp: "Không sao đâu, kẻ xấu đã bị anh đuổi chạy mất rồi, em mau về nhà đi."

Âm tỷ mím mím môi, nói: "Ừm, cảm ơn anh. Sau này em lớn sẽ báo đáp anh."

"Không cần đâu, em học hành thật tốt là cách trả ơn tốt nhất cho anh rồi."

Sau khi quay xong, Thẩm Sở Sở cùng Triệu Kiện đều đi thay đồ, tẩy trang. Lúc Thẩm Sở Sở đi ra, cảnh này còn chưa quay xong, còn đang quay thêm một số cảnh của vai phụ.

Thẩm Sở Sở ngồi trên ghế nghỉ, nhìn Triệu Kiện bên cạnh, nói: "Anh Kiện, con gái anh cũng khoảng tầm tuổi này nhỉ, học trung học hay cơ sở rồi?"

Khi Triệu Kiện nghe được câu nói này, sắc mặt lập tức thay đổi. Đến trợ lý bên cạnh anh ta cũng là bộ dáng kinh ngạc khó tin nhìn Thẩm Sở Sở.

Thẩm Sở Sở có thể cảm giác được mình hình như nói sai gì rồi, cảm giác không khí bị đông cứng khiến cho người ta vô cùng không thoải mái.

Nhưng, cô không hiểu được là mình nói sai chỗ nào.

Trên hệ thống nhân duyên của Triệu Kiện đích xác có hiển thị là có một con gái, năm nay mười lăm tuổi. Đứa trẻ mười lăm tuổi có người thì đang học cơ sở, có đứa thì học trung học. Cô hỏi như thế hẳn là không có vấn đề gì mới đúng.

"Xin lỗi, anh đi hút điếu thuốc." Nói rồi, Triệu Kiện đứng dậy rời khỏi đây.

Trợ lý cũng trừng Thẩm Sở Sở một cái, anh ta rất muốn tới dạy dỗ Thẩm Sở Sở vài câu. Nhưng nhìn bóng lưng Triệu Kiện rời đi, có chút không yên tâm, vội vàng chạy theo.

"Thiến Thiến, chị vừa rồi nói sai gì rồi sao?" Thẩm Sở Sở nghi hoặc hỏi.

Vương Thiến có cùng nghi hoặc với Thẩm Sở Sở, nói: "Không nói sai gì mà, chỉ là, phản ứng của anh Kiện thật kỳ quái. Hình như không muốn mọi người nhắc tới con gái mình thì phải."

Thẩm Sở Sở nghe lời Vương Thiến nói thì cau mày, nghĩ thầm, chẳng lẽ con gái anh Kiện có vấn đề gì sao?

Xem ra, cô đại khái là đã nói sai gì đó rồi.

Mang theo suy nghĩ như vậy, Thẩm Sở Sở lên mạng tìm kiếm một chút. Kết quả, trên mạng chỉ có ảnh con gái Triệu Kiện lúc ba bốn tuổi, lớn hơn một chút thì một tấm cũng không có.

Từ ảnh chụp trước đó xem thì con gái Triệu Kiện vô cùng khỏe mạnh, là một đứa trẻ rất xinh đẹp.

Thế thì, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho anh Kiện đối với con gái mình lại ngậm miệng không nhắc tới đây? Chẳng lẽ là sau này...

Lần tiếp theo lúc gặp lại Triệu Kiện, Thẩm Sở Sở không dám nhắc tới chuyện này nữa. Chỉ là cô cảm thấy, Triệu Kiện không giống với trước đây lắm.

Không biết có phải là do cô trước đây nhắc tới chuyện đứa bé không. Nếu thật sự là vì cô mà gợi nên nỗi buồn của Triệu Kiện, thế thì cô thật sự tội nghiệt trầm trọng rồi.

Lại trôi qua vài ngày, vợ của Triệu Kiện tới thăm tổ kịch.

Đó là một người phụ nữ có vẻ ngoài rất ấm áp, đứng cùng một chỗ với Triệu Kiện vừa nhìn liền biết là vợ chồng.

"Nghe trợ lý nói là anh không vui, sao thế, gặp em cũng không vui lên sao?" Lâm Uyển hỏi.

Triệu Kiện xoa xoa tay vợ, nói: "Anh đâu có không vui, em cứ nghe tiểu tử đấy nói linh tinh." Nói rồi, Triệu Kiện trừng trợ lý ngồi bên một cái.

"Được rồi, anh đừng trách cậu ấy. Có chuyện gì nếu không tiện nói qua điện thoại thì nói trước mặt đi. Miễn cho nhịn ở trong lòng hỏng mất." Lâm Uyển nói.

Việc ở trong lòng Triệu Kiện sao có thể nói với vợ được. Dù gì, việc đó cũng là nỗi đau trong lòng vợ. Anh nào nỡ nhắc tới mấy chuyện buồn khiến vợ cũng buồn theo đó chứ?

"Thật sự không có gì đâu."

"Thật không có?"

Triệu Kiện cười nói: "Đúng thật là có một chuyện... hôm trước, lúc quay cảnh quán bar uống bia có chút nhiều."

Lâm Uyển giả vờ giận dữ nói: "Em vừa không nhìn đến anh, anh liền ở bên ngoài uống rượu, xem về nhà em thu thập anh thế nào!"

"Vợ tha mạng!"

"Chào chị dâu." Thẩm Sở Sở sau khi kết cảnh nhìn thấy vợ Triệu Kiện đến, đi qua chào một tiếng.

Lâm Uyển cười đáp: "Sở Sở phải không? Trước đây chị từng xem phim em đóng, diễn được thật tốt."

"Cảm ơn chị dâu."

Không được một lúc, Triệu Kiện phải quay rồi, Lâm Uyển và Thẩm Sở Sở đang ngồi nói chuyện, Triệu Kiện đột nhiên đi tới nói với Lâm Uyển: "Em về khách sạn trước chờ anh nhé, anh lát nữa quay xong sẽ về tìm em."

Lâm Uyển nghi hoặc hỏi: "Vì sao a, em ở đây vừa có thể xem anh quay phim, lại có thể nói chuyện với mọi người, em sao phải về khách sạn lạnh lẽo làm gì."

Có chút chuyện Triệu Kiện không tiện nói thẳng, anh chỉ có thể tiếp tục nghiêm mặt nói: "Nghe lời anh, về trước đi."

Lâm Uyển cũng phát giác ra chỗ không đúng, nói: "Thế được rồi, dù sao em cũng mệt, quay về nghỉ một lát."

Triệu Kiện cười nói: "Ừ."

Thẩm Sở Sở cảm thấy, lần này đúng là không phải do cô nghĩ nhiều. Cô bị người ta ghét rồi!

Mà cô thì lại không biết nguyên nhân vì sao lại bị người ghét, loại cảm giác này thật sự là khó chịu quá đi!

Cho đến lúc cô đi vệ sinh, cô mới hiểu được vì sao Triệu Kiện lại sợ cô ở một mình với vợ anh ấy.