Phải
biết rằng, cái loại giống như Sài Sài cả ngày ở nhà ngay cả giường đều lười leo
lên để ngủ, cư nhiên có thể tại thời gian ngắn nhanh như vậy mặc quần áo, chải
đầu, trang điểm, sau đó lấy tốc độ chạy trăm mét chạy đến chỗ chúng tôi xem
chuyện xấu hổ của bạn học Đồng Diêu, đủ để chứng minh tình bạn ba đứa chúng tôi
là trân quý cỡ nào.
"Uy,
Đồng Diêu, đừng nhỏ mọn như vậy, mau nói cho chúng tôi biết cụ thể chuyện xảy
ra đi, thời gian, địa điểm, nhân vật, đối thoại, động tác, vẻ mặt biểu tình,
tâm lý hoạt động, một cái cũng không thể thiếu." Sài Sài đi qua chọc chọc
ngực Đồng Diêu.
Đồng
Diêu vẻ mặt bi phẫn, nửa chớp đôi mắt đen linh động, cắn môi dưới, mỗi chữ mỗi
câu nói: "Ta nguyền rủa hai người các ngươi vĩnh viễn đều không lấy được
chồng!"
Sài Sài
hừ lạnh một tiếng: "Ta nguyền rủa ngươi mỗi lần làm đều gãy bọt biển
thể."
"Đông"
một tiếng, Đồng Diêu hoàn toàn ngã xuống.
Tôi
kích động vỗ vỗ bả vai Sài Sài: "Đồng chí tốt, đối phó giai cấp địch, nên
giống như gió thu quét lá rụng vô tình."
Đang
trong lúc nói chuyện, con hồ ly Thịnh Du Kiệt cầm tư liệu kiểm tra đi đến, nói:
"Hoàn hảo, không bị tổn thương đến chỗ quan trọng, bất quá vẫn phải nằm
viện quan sát vài ngày, mặt khác, về sau khi sử dụng thì nhớ kỹ đừng kịch liệt
như vậy."
Lúc
này, tôi mẫn cảm nhận thấy được, lúc Thịnh hồ ly đi vào thì Sài Sài cư nhiên sợ
sệt.
Tay tôi run
lên, thần kinh não bộ lập tức hoạt động, không thích hợp a không thích hợp,
chẳng lẽ hai người này là tình nhân cũ? Hay là Sài Sài đối hắn nhất kiến chung
tình?
Muốn vị
mỹ nữ kia trở thành bạn gái Đồng Diêu, người ta lại không thèm. Mà hiện tại,
Thịnh hồ ly cư nhiên có nguy cơ trở thành bạn trai Sài Sài. Xem ra, đêm nay quả
thật không phải ngày lành a.
"Không
sao, tiểu Thịnh a, đêm nay đã phiền ngươi rồi, nơi này liền giao cho ta
đi." Hiện tại tôi chỉ muốn mau mau đuổi Thịnh hồ ly ra khỏi phòng bệnh.
Thịnh
hồ ly chậm rãi nhếch khóe miệng, cười đến sóng nước không gợn: "Tiểu Hàn
a, đừng khách khí, ta cũng không phải chỉ giúp ngươi không đâu, làm gì tự mình
đa tình như vậy chứ?"
"Ha
ha ha ha ha ha a." Tiếng cười run run của tôi phát ra từ trong amiđan:
"Tiểu Thịnh a, ngươi đều nói đến mức này, như vậy, ta cũng không nói lời
khách sáo xã giao. Ta muốn nói là, kính nhờ ngươi nếu không có việc gì liền
mang theo hoa cúc của ngươi biến ra ngoài đi."
Thịnh
hồ ly hoàn toàn không tức giận, hắn giống như là một cục cao su, đánh một cái
không vang tiếng, nhưng ngươi lại bị lực lượng đàn hồi đánh bật trở ra, không
cho ngươi chiếm được tiện nghi: "Tiểu Hàn a, ta mới đến, không hiểu quy
tắc nơi này, bằng không, ngươi đem hai trái nho đang rũ xuống của ngươi làm mẫu
trước cho ta xem một chút cút đi là như thế nào."
Liền
như vậy, chúng ta lại bắt đầu tiếp tục cuộc đối mắng vừa rồi đang gián đoạn.
Cuối
cùng, vẫn là Sài Sài bước ra hoà giải, nói là dù sao tôi cũng đến giờ tan ca,
mà nó cũng mệt mỏi, lười về nhà, muốn tới nhà của tôi nghỉ ngơi một chút.
Đối
mắng lúc này mới lại tiếp tục gián đoạn, tôi nhờ y tá chăm sóc tốt cho Đồng
Diêu, liền mang theo Sài Sài tới nhà của tôi.
Sài Sài
bình thường là người vừa nhìn thấy giường đã muốn nằm, nhưng hôm nay, nó lại
ngồi trên ghế sa lon, co chân, ngẩng đầu, cặp mắt đẹp kia ý vị thâm trường nhìn
tôi.
"Mày
muốn gì?" Tôi tò mò.
"Mày
cùng bác sĩ Thịnh kia là chuyện gì xảy ra?" Nó hỏi.
Nó vừa
nhắc, tôi liền nghĩ tới, ngồi xuống bên cạnh, đan tay gối sau đầu, hỏi ngược
lại: "Tao còn muốn hỏi mày đây, mày cùng Thịnh hồ ly là chuyện gì xảy ra?
Tại sao vừa thấy hắn liền giống như mất hồn?"
Sài Sài
nhướng nhướng lông mày: "Mày không có phát hiện?"
Tôi
nhíu mày: "Phát hiện cái gì?"
Sài Sài
cũng học bộ dáng của tôi, đưa tay đặt ở trên sô pha, gối đầu, ánh mắt quét tới
quét lui trên mặt của tôi, giống như là muốn tìm ra dấu vết gì đó.
"Ê,
tao đang chờ mày nói câu sau đây." Tôi dùng chân đá đá nó.
Sài Sài
do dự, cụp mắt, dùng ngón tay cái vuốt ve móng tay ngón trỏ, nhẹ giọng nói:
"Tao cảm thấy, bác sị Thịnh kia, bộ dạng cùng... Ôn Phủ Mịch rất
giống."
Nghe
thấy cái kia tên, từ trong miệng một người biết quan hệ của chúng tôi thốt ra,
lòng tôi căng thẳng mãnh liệt, giống như có một bàn tay đột nhiên bóp chặt, bên
tai từng trận âm thanh rất nhẹ vang lên. Trái tim run rẩy, ở bên trong thân thể
đập thình thịch, lớp da toàn thân co rút lại từng tấc.
Tuy
rằng nhiều bộ phận như vậy bị ảnh hưởng, nhưng tôi lại tận lực ổn định bề
ngoài, thoải mái cười cười: "Ôn Phủ Mịch? Giống Thịnh hồ ly kia sao? Tao
sao lại không phát hiện?"
"Tao
cảm thấy rất giống, đều là loại môi hồng răng trắng." Sài Sài hất mái tóc
xoăn dài màu nâu đồng đang rũ xuống trước ngực, làm chúng nó phủ trên mặt của
tôi: "Thế nào, có hứng thú câu hắn hay không?"
"Mày
cũng không phải không phát hiện tình trạng giữa tao và hắn." Tôi túm được
mớ tóc kia, đặt ở giữa hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: "Thời điểm duy nhất
chúng tao chung sống hòa thuận chính là song song nằm ở trong quan tài."
"Bởi
vậy suy ra, song song nằm ở trên giường cũng vậy đi." Sài Sài chớp chớp
lông mi, nói thật, lông mi của nó theo tôi thấy là xinh đẹp nhất trong đám con
gái, trời sinh vừa dày vừa đen, hình dạng cũng hoàn mỹ, tạo nên một cỗ anh khí.
"Nếu
có lúc đó, tao gọi điện thoại gọi mày tới tham gia nha." Tôi dùng ngón
chân nhéo cẳng chân của nó: "Chúng ta chơi 3p."
Nó vươn
tay, đem cái chân quấy rối của tôi hất mở ra, tiếp theo nghiêm túc nhìn vào mắt
tôi, hỏi: "Thực Sắc, nói thật đi, mày còn nhớ Ôn Phủ Mịch phải
không?"
Lòng
lại căng thẳng, màng tai thùng thùng, da lại rụt thêm mấy tấc, hiệu quả quả
thực tựa như điện giật nha, tôi thật sự là muốn đề nghị nó đi phát triển sự
nghiệp thẩm mỹ.
Tất cả
những chuyện khác, tôi đều thể đem ra cùng nàng và Đồng Diêu chia sẻ, duy chỉ
có chuyện về Ôn Phủ Mịch, đây là một vết thương, thường thường còn có thể chảy
ra máu, sâu đậm, chính tôi cũng không rõ ràng lắm.
Cho
nên, tôi ra vẻ vô tình cười cười: "Tao cùng Ôn Phủ Mịch, đều là chuyện mấy
trăm năm trước rồi, mày sao còn nhớ rõ vậy.”
"Nếu
không phải nhớ hắn, vì cái gì sau khi hắn đi, mày đều không có quen bạn
trai?" Ánh mắt Sài Sài, mang theo tia thâm thúy, giống như là đèn do thám,
"Xoát xoát" chiếu vào trong lòng tôi.
Không
thể chọc vào, liền chạy trốn, tôi đứng lên, đánh cái ngáp, xoa cái lưng mỏi,
nói: "Đó là nghề nghiệp ám ảnh, giống như nam chính trong AV mỗi ngày đều
làm, làm đến nổi đối với vận động ma sát không có cảm giác luôn. Tao cũng vậy,
mỗi ngày nhìn nấm đùi gà, nhìn riết không có khẩu vị muốn ăn."
Sài Sài
dùng ngón tay thon dài xoắn mấy lọn tóc xoăn của chính mình, từng chút từng
chút, biến thành lòng tôi cũng xoắn a xoắn.
Trong
phòng vắng vẻ, không khí cũng rất buồn bực.
Tôi cố
gắng làm thân thể ưỡn thẳng, cùng nó đối diện.
Tuy rằng
tôi thường xuyên cùng người khác dùng ánh mắt để đánh nhau, nhưng lần này lại
không giống vậy, Sài Sài là đang yên lặng thăm dò, nghĩ muốn đi vào tôi, nhưng
tôi cũng không phải đèn cạn đầu, đồng dạng không buồn không vui nhìn lại nàng,
liều mạng khép lại hai chân của mình...
Ngại
quá, đầu hiểu sai.
May mắn
đúng lúc này, Sài Sài thu hồi ánh mắt, duỗi duỗi cái lưng mỏi, thân thể mềm mại
uốn thành độ cong khêu gợi, tóc quăn rớt tại bên tai, có vẻ dị thường mệt mỏi
mà quyến rũ.
Duỗi
xong lưng mỏi, nó đánh cái ngáp, nói: "Không thèm nghe mày nói nữa, thần
ngủ của tao tấn công."
Nói
xong, lập tức đi đến giường của tôi, leo lên trên nằm xuống, đắp chăn, nháy mắt
tiến nhập trạng thái hôn mê.
Chờ nó
nhắm mắt lại, thân thể khẩn trương của tôi lập tức buông lỏng xuống, giờ này
mới phát hiện thắt lưng đau, tay cũng lạnh ngắt, mồ hôi lạnh trên lưng giống
như đầy sâu bọ đang bò.
Âm thầm
vận động cơ thể cứng ngắc, đột nhiên đối với cảnh sát thúc thúc mãnh liệt công
kích hỏi cung phần tử tội phạm thà chết không chịu khuất phục sinh ra bội phục
tự đáy lòng, thật là kỹ thuật cao a.
Trực
ban một đêm, tôi cũng mệt mỏi, liền lên giường, nằm xuống cạnh Sài Sài.
Cũng
không biết tại sao, cho dù thân thể rất mệt mỏi, nhưng một chút buồn ngủ cũng
không có.
Mở mắt
ra, tôi trong bóng đêm, nhìn khuôn mặt ngủ say của Sài Sài, giờ phút này nàng
giống một đứa trẻ, an ổn ngủ tìm kiếm chốn đào nguyên trong giấc mơ, biểu tình
yên tĩnh trên mặt làm cho cả người trẻ đi nhiều tuổi. Tại thời điểm này, tôi
bỗng nhiên cảm giác được vòng xoáy của thời gian.
Thời
khắc bình minh, ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, đây là một thời khắc hỗn độn, đột
nhiên tôi nghĩ đến chuyện cũ.
Tôi
cùng Sài Sài quen biết, là ở khóa học quân sự kỳ nghỉ hè năm ấy trước khi nhập
học trung học.
Tại
trong ấn tượng của tôi, một năm kia, phi thường nóng bức, mà hiện tại tôi nhớ
lại khi đó, cảnh tượng đầu tiên hiện lên trong đầu là rừng cây rậm rạp, cùng
với ánh nắng xuyên thấu qua khe hở cành lá vỡ tan.
Tôi là
từ một trường cấp 2 sơ trung thi vào trường cấp 3 cao trung, bởi vậy không có
người quen nơi này, hơn nữa thời tiết nóng bức, huấn luyện vất vả, cũng không
tâm tình kết giao bằng hữu, bởi vậy liền thích ngồi một bên một mình, tĩnh lặng
quan sát trai đẹp.
Đồng
Diêu chỉ dùng hai chữ liền đem tôi của ngày đó khái quát mô tả toàn diện -- hám
trai.
Hắn nói
đoạn thời gian học quân sự kia, mỗi lần nghỉ giải lao thì liền thấy tôi xa xa
ngồi ở một bên, lấy tay chống đầu, giống như đang tự hỏi cái gì thi từ ca phú,
còn tưởng rằng tôi là một đứa con gái yên tĩnh ngoan ngoãn, hoàn toàn không
thấy ra được nội tâm dâm đãng bỉ ổi.
Nghe
vậy, tôi tò mò, nói, bạn học Đồng Diêu, nguyên lai khi đó ngươi để ý ta a, xem
ra ngươi đối với ta tâm hoài bất quỹ (giữ
trong lòng) nha.
Hắn
khinh thường liếc tôi một cái, nói, ta ánh mắt mù, mới có thể coi trọng ngươi
con tiểu sói mẹ. Lúc ấy ta còn không phải giống ngươi, mới vào địa bàn mới, dù
sao phải tuần tra khắp nơi một chút, xem có thể hay không tìm được con cừu non
a, lúc ánh mắt đang lang thang, không cẩn thận ngắm đến loại mặt hàng như ngươi
cũng là không thể tránh được, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý a?
Nhìn,
đây cũng là một đứa giống Thịnh hồ ly không thành thực, đối với vẻ ngoài của
tôi không nói ra sự thật, hẳn là nên đạp xuống đi học lại chính trị.
Bất
quá, ngược lại tôi tin lời Đồng Diêu về việc tuần tra địa bàn mới, bởi vì khi
đó, tôi cũng làm như vậy.
Mỗi
ngày nghỉ giải lao thì tôi làm bộ như mệt mỏi buồn ngủ, kỳ thật là đang nheo
mắt xem xét mặt hàng.
Lúc ấy,
xuất chúng nhất là Đồng Diêu, tính hoa hoa công tử của thằng nhãi này đặc biệt
được bồi dưỡng từ nhỏ. Mặt của hắn, đẹp trai theo kiểu có chút hư hỏng. Lúc
theo đuổi con gái thì gương mặt hơi hơi rũ xuống, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt
khép hờ, sau đó liền bắt đầu bắt đầu phóng điện chi chi chi chi. Hơn nữa từ nhỏ
học tập chiêu số trong phim thần tượng Hàn Quốc, tôi tận mắt thấy hắn ngăn hoa
hậu giảng đường kiêu ngạo của trường chúng tôi ở sau cổng trường, một tay chặn
thân thể của nàng, cái tay còn lại nâng lên cằm nhọn của nàng, liền hôn xuống.
Phỏng chừng hương vị kia mất hồn, bởi vì giãy dụa vài cái, hoa hậu giảng đường
liền hoàn toàn đầu hàng, cùng hắn ôm hôn.
Trên
người Đồng Diêu còn mang theo một loại tính trẻ con, khi làm ngươi phát cáu,
liền bắt đầu chơi xấu, hoặc kể chuyện cười, khiến mẫu tính (bản
năng người mẹ) của từng cái nữ sinh đều
tràn ra.
Cho nên
nói, Đồng Diêu tuyệt đối là một người mạnh mẽ.