Tuy
rằng thực chán ghét con hồ ly này, nhưng không thể không nói, khuôn mặt nam nữ
đều ăn kia của hắn đúng là dễ xem.
Ngũ
quan thanh tú, khuôn mặt gọn gàng, mỗi một đường cong đều là hoàn mỹ. Lại còn
cặp mắt dài hẹp, thường thường biểu hiện ra vẻ yêu mỵ, đặc biệt thời điểm làm
chuyện xấu.
Hàn
Thực Sắc tôi luôn luôn rất thành thực, hắn đẹp, tôi cũng không bởi vì ghi hận
mà nói hắn xấu. Không giống con hồ ly này, lại nói tôi xấu, thật sự là dối trá.
Nói tóm
lại, thù hận giữa chúng tôi, phỏng chừng là cả đời cũng không giải được.
Ngày
ngày, tôi và hồ ly cùng nhau lãng phí thời gian trong những cuộc cãi lộn vô vị
nhàm chán.
Bất
quá, mọi sự vật đều phát triển tuần hoàn, sau nhàm chán chính là trò hay.
Tối hôm
đó, đến phiên tôi cùng Thịnh Du Kiệt trực đêm, đang lúc chúng tôi đối mắng
trong bình tĩnh thì một giọng nữ bén nhọn vang lên: "Bác sĩ, tai nạn chết
người rồi! Mau tới giúp đỡ một chút a!"
Tuy
rằng tôi là cặn bã, mà Thịnh Du Kiệt là cầm thú, nhưng ở sâu trong nội tâm của
chúng tôi, vẫn còn có một chút xíu y đức, bởi vậy, vừa nghe thấy cái thanh âm
này, chúng tôi lập tức thống nhất mặt trận, chạy tới cứu mạng.
Ra khỏi
phòng vừa thấy, trên hành lang, một người phụ nữ đang dìu một người đàn ông
hướng chúng tôi đi đến.
Người
phụ nữ kia, ngũ quan xinh đẹp, trang điểm tinh tế, dáng người nóng bỏng, tuyệt
đối là một cái mỹ nữ, đại mỹ nữ.
Mà
người đàn ông kia, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh giống y như mưa, chảy xuống
ròng ròng.
Tuy
rằng mặt của hắn bởi vì đau nhức mà vặn vẹo, nhưng tôi còn nhận ra được, đây
không chính vị bạn nam kia của tôi, Đồng Diêu sao?
"Hắn
làm sao vậy?" Sau khi cùng Thịnh Du Kiệt đem Đồng Diêu dìu đến trên giường
bệnh, tôi vội vã hỏi vị đại mỹ nữ kia.
Đại mỹ
nữ từ trong túi xách móc ra cái gương, thật cẩn thận lau đi mồ hôi, tiếp theo
nhún nhún vai, nói: "Tôi cũng không biết, đang làm tốt, hắn đột nhiên kêu
lên đau đớn, phía dưới còn sưng phồng lên."
Làm,
phía dưới, sưng.
Căn cứ
ba cái từ rõ ràng này, cùng với hành vi thường ngày của hoa hoa công tử Đồng
Diêu, trong nháy mắt tôi hiểu rõ ràng.
Nhất
định là khi nữ thượng vị (nữ
ở trên) thì đại mỹ nữ dùng sức
quá mạnh, tổn thương đến tiểu đệ đệ đáng thương của Đồng Diêu nhà chúng ta.
"Tiên
sinh, hiện tại tôi vì ngài kiểm tra một chút." Nói xong, Thịnh Du Kiệt
chuẩn bị cởi quần Đồng Diêu.
Tục ngữ
nói, thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng tục ngữ cũng không có nói, con thỏ không
thể nhìn cỏ gần hang.
Cho nên,
tôi vội vã ghé sát vào, chuẩn bị xem tiểu Đồng Diêu đến tột cùng trưởng thành
là cái dạng gì.
Bụi cỏ
dần dần lộ ra tới, tôi hút nước miếng, chuẩn bị cùng tiểu Đồng Diêu thần bí cho
tới nay mới xuất hiện say hello.
Nhưng
ngay tại lúc đôi ta lập tức có thể gặp mặt thì ánh mắt của tên vạn ác Đồng Diêu
đột nhiên mở ra, thấy tôi, giống y như thấy quỷ, "A" một tiếng kéo
quần chính mình lên, cấp bách che lại sít sao.
Tôi
buồn, chẳng lẽ hai chữ Thực Sắc được khắc ở trên ót tôi sao? Tại sao tên nam
nào nhìn thấy tôi cũng liền nắm quần? Dựa trên cách nói theo quan niệm về số
mệnh, kiếp trước của tôi nhất định là một tên đạo tặc hái hoa, chuyên môn nhân
đêm khuya sâu người yên tĩnh đi cưỡng gian nam nhân lương thiện.
Bởi vì
động tác quá nhanh, không nghĩ tới là lại đụng phải bộ phận bị thương, Đồng
Diêu nhịn không được gào một tiếng, tiếp theo liếc tôi một cái, thấp giọng
nguyền rủa nói: "Mẹ nó, quên mất ngươi làm việc ở bệnh viện này."
Tôi lắc
đầu, nhịn không được nói: "Hoa hoa đại thiếu gia nhà ngươi giả bộ ngây thơ
tiểu thiếu nam cái gì hả? Tiểu Đồng Diêu nhà của ngươi cơ bản đã bị một phần ba
nữ nhân cả nước xem qua, mắc gì cho ta xem một chút lại không được a, không có
nghĩa khí vừa thôi chứ."
Đồng
Diêu cắn răng, trừng mắt, bộ dạng rất giống tiền bối chiến sĩ cách mạng bất
khuất lúc sắp chết, nhưng lời nói ra lại là: "Có bản lĩnh ngươi đem ngực
lộ ra cho ta xem trước, ta có khả năng cho ngươi xem."
"Không
cho xem vậy quên đi, phỏng chừng cỡ cây tăm." Tôi kích hắn.
Ngực
của Hàn Thực Sắc tôi, nhỏ thì có nhỏ nhưng dầu gì cũng được B cup, ít nhất cũng
làm được một bàn, đủ hai người nhắm rượu, sao có thể khinh địch cho ngươi xem?
Lúc
này, cánh tay bị người ta huých, quay đầu, phát hiện đại mỹ nữ kia cười ám muội
với tôi: "Bác sĩ, tôi thử qua rồi, nơi đó của hắn tuyệt đối không phải cây
tăm."
Tri âm
a, tôi từ trên người của vị mỹ nữ phát hiện từ trường chung cùng chủng loại,
nhất thời cảm thấy hận gặp nhau muộn, lật đật kéo nàng đến ngồi bên bàn làm
việc của tôi, lấy ra đồ ăn vặt, hỏi: "Tới tới, mỹ nữ, nói cụ thể một chút
ngươi và Đồng Diêu là quen biết như thế nào đi."
Bộ mặt
tinh xảo của mỹ nữ hoang mang: "Đồng Diêu là ai?"
Tôi đưa
tay chỉ hướng bên kia, người trên giường bệnh vẫn như cũ đang ôm chim nhỏ kêu
rên, nói: "Chính là người vừa rồi cùng ngươi làm vận động pít-tông
a."
"À,
hắn gọi Đồng Diêu a." Mỹ nữ bừng tỉnh đại ngộ: "Chúng tôi vừa rồi gặp
nhau tại quán bar, tôi cũng vài ngày cô đơn, chưa kịp hỏi tên, liền cùng hắn đi
ra ngoài, lên giường."
Quả
thật là hào sảng a, tôi vỗ vỗ của vai nàng, cười toe toét giống như một con mèo
già: "Như vậy, tại sao hắn lại bị thương? Đừng sợ khát nước, chỗ này của
tôi có diet coke nè, calorie siêu thấp, nhất định sẽ không béo, xin mời kể lại
tỉ mỉ chi tiết."
Mỹ nữ
lấy ra nước sơn móng tay, một bên tô tô vẽ vẽ lọ nước sơn màu hồng cánh sen,
một bên thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi: "Sau khi chúng tôi đi ra ngoài, lên
giường, liền làm một lần, là hắn ở trên, tôi ở dưới. Làm xong, chúng tôi đều
cảm thấy vẫn còn chưa đủ, liền quyết định lại làm một lần nữa. Bất quá thay đổi
tư thế, tôi ở trên, hắn ở dưới. Nhưng thời điểm tôi đang bận lên lên xuống
xuống, đột nhiên hắn liền hét thảm một tiếng, tiếp theo đẩy tôi ra, che nơi đó
của mình kêu không ngừng. Tôi vừa thấy, vội vã kêu một tiếng mẹ ơi, vừa tím vừa
sưng, hù chết người. Bất quá nói nhỏ một câu, nếu lúc chúng tôi làm thì nơi đó
của hắn cũng lớn như vậy là tốt rồi... Tôi thấy hắn càng ngày càng đau, sợ xảy
ra chuyện gì, liền vội vã đưa đến bệnh viện."
Tôi tự
tay mở lon diet coke, đưa cho đại mỹ nữ thông cổ họng, nói tiếp: "Mỹ nữ a,
ngươi nói xong ý chính rồi, hiện tại nên nói đến chi tiết cụ thể chứ. Ta muốn
nghe từng cái động tác, mỗi câu rên rỉ."
Vừa dứt
lời, bên kia truyền đến tiếng mắng của Đồng Diêu: "Hàn Thực Sắc, mẹ kiếp
ngươi đồ biến thái, ngay cả ta đều không buông tha."
"Ngươi
giả bộ thủ thân như ngọc cái gì hả?" Tôi trừng mắt liếc hắn một cái:
"Khinh bỉ ngươi!"
Tiếp
theo, tôi quay qua mỹ nữ, tiếp tục hỏi: "Mỹ nữ a, ngươi đối với biểu hiện
trên giường của hắn có vừa lòng không?"
Mỹ nữ
thổi thổi móng tay, cười xinh đẹp, phảng phất giống như vô số hoa mẫu đơn mở
ra, làm cho tôi như si như say: "Biểu hiện cũng không tệ, có điều hơi yếu
ớt, dễ dàng bị thương."
"Đúng
rồi, bác sĩ." Mỹ nữ thu hồi nụ cười khuynh quốc khuynh thành, nhỏ giọng
hỏi tôi: "Nơi đó của hắn có thể để lại di chứng gì không?"
Cư
nhiên quan tâm tiểu tử Đồng Diêu này như vậy, không phải là động chân tình chứ,
xem ra, cho dù tình một đêm cũng sẽ sinh ra tình yêu thật sự.
Vì tạo
cơ hội cho hai người bọn họ, tôi cố ý nhíu mày: "Cái này hả, có chút khó
nói, tình huống cụ thể cần quan sát sau đó mới biết được, phỏng chừng hắn phải
nằm viện vài ngày, mỹ nữ ngươi có thể đến thăm hắn lúc nào cũng được, đương
nhiên càng hoan nghênh tùy thời tới tìm ta tám chuyện."
Nghe
vậy, mỹ nữ chậm rãi hút khí lạnh, khóe miệng vặn vẹo, bày ra bộ dáng phi thường
khó xử, bất quá mỹ nữ chính là mỹ nữ, động tác yêu cầu độ khó cao như vậy mà
cũng có thể làm được vô cùng quyến rũ, nàng nhìn Đồng Diêu trên giường, nhỏ
giọng nói với tôi: "Bác sĩ, ngươi cũng biết, tuổi xuân ngắn ngủi a, lúc
này giữ lấy hắn còn không bằng đi tìm đàn ông khác đâu."
Nói
xong, mỹ nữ đứng dậy, vẫy tay với Đồng Diêu: "Cưng ơi, ngày mai em còn
phải đi làm, không thể ở cùng anh, có duyên thì gặp lại nha."
Tiếp
theo, mỹ nữ xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, tôi nắm chặt tay, mắt ngấn lệ,
cắn khăn tay, nhìn theo thân ảnh yểu điệu của nàng đang đi xa, dần dần biến
mất: "Mỹ nữ, hẹn gặp lại."
Đáng
tiếc a đáng tiếc, nếu nàng thật sự làm bạn gái Đồng Diêu, tuyệt đối có thể theo
tôi và Sài Sài kết liên minh.
Đúng
rồi, loại chuyện tốt này nếu không báo cho Sài Sài biết, thật sự là rất sai
lầm.
Nghĩ
vậy, tôi lập tức lấy điện thoại di động ra, đang muốn gọi vào số điện thoại của
Sài Sài, lại nghe thấy thanh âm âm trầm của Đồng Diêu truyền đến: "Hàn
Thực Sắc, ngươi nếu dám kêu Sài Sài lại đây, ta chặt đầu của ngươi xuống."
Tôi
quay đầu, vẻ mặt bị tổn thương: "Đồng Diêu, nguyên lai ngươi là người dối
trá như vậy, bạn tốt nếu có chuyện cười phải chia sẻ lẫn nhau a, chẳng lẽ ngươi
không xem Sài Sài là bằng hữu?"
"Chuyện
này với ta mà nói tuyệt đối không buồn cười!" Đồng Diêu hô to một tiếng,
lại không cẩn thận động tới vết thương, đau đến nhe răng nhếch miệng, lập tức
bình tĩnh lại, nhìn tôi, ánh sáng lạnh trong mắt chợt lóe: "Hàn Thực Sắc,
nếu ngươi dám gọi điện thoại kêu người khác đến xem chuyện xấu hổ của ta, ta
liền lấy lại phòng trọ của ngươi!"
Tôi cau
chặt mày, bị cái uy hiếp này gây trở ngại.
Đồng
Diêu là cháu của thị trưởng, lúc mới lên đại học thì đã mở một công ty bất động
sản, dựa vào cái đầu linh hoạt của hắn, cùng với quan hệ của người trong nhà,
công ty kia phát triển có chút thuận lợi.
Hiện
tại kinh doanh bất động sản lãi kếch sù, mấy năm nay thằng nhãi này đã sớm kiếm
bộn tiền.
Hai năm
trước, công ty của bọn họ vừa khéo xây một cái chung cư đối diện bệnh viện
chúng tôi, liền hào phóng đưa cho tôi một phòng.
Tôi mới
đầu còn có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó nghĩ, tôi là nhân dân, hắn là đầy tớ
của nhân dân (quan
chức), không phải cũng là đầy tớ của tôi sao, còn cần gì
khách khí nữa, muốn lấy cứ lấy. Vì thế, tôi liền yên tâm thoải mái dọn vào căn
nhà trọ kia.
Nhưng
không nghĩ tới, tên Đồng Diêu này, hiện tại cư nhiên dùng cái này đến uy hiếp
tôi, thật sự là đáng giận.
Tôi
trừng mắt hắn, hắn trừng mắt tôi, trong không khí lại bắt đầu xuất hiện sấm sét
bùm bùm.
Cuối
cùng, tôi thở dài, buông di động xuống.
Đồng
Diêu thở ra một hơi dài, trên mặt xuất hiện thần sắc thắng lợi vô cùng lưu
manh.
Nhưng
mà, nửa giờ sau --
"Ha
ha ha ha ha ha ha a ha ha ha ha ha ha ha ha hức a a a a ha ha ha ha a ha ha ha
ha ha ha ha ha!... Cười chết tôi rồi!... Ha ha ha ha ha ha ha Aha hức a ha ha
ha ha ha ha ha... Mẹ của tôi ơi... A ha ha ha ha ha ha ha ha... Như thế nào có
người làm tình làm tới nỗi bọt biển thể gãy luôn... Ha ha ha ha ha ha Aha a ha
ha ha!"
Trong
phòng bệnh, Sài Sài cười đến ngửa tới ngửa lui, nếu không có chút sở thích sạch
sẽ, nó đã trực tiếp nằm trên mặt đất lăn lộn.
Mà Đồng
Diêu, thì từ từ nhắm hai mắt, nằm ở trên giường bệnh giả làm xác chết, nhưng
cuối cùng thật sự là nhịn không được, xác chết mở mắt ra, trừng tôi: "Hàn
Thực Sắc, ngươi cư nhiên dám gạt ta."
"Ta
không có lừa ngươi a, ngươi chính là nói không cho ta gọi điện thoại báo Sài
Sài, ta không có gọi mà, ta là nhắn tin." Tôi nhún nhún vai, vẻ mặt vô
tội.