- Nói tới chuyện sinh sản của yêu tộc cũng phải nhắc tới vị Yêu Hoàng bệ hạ kia, vị vua này đã sớm ra lệnh, một cặp vợ chồng yêu tộc chỉ cần sinh sản hơn 20 đứa con sẽ nhận được ban thưởng hậu hĩnh, con cháu sinh ra đều do cơ cấu quyền lực của yêu tộc gánh chịu phí tổn nuôi dưỡng… Mệnh lệnh này vừa ban ra, nhân khẩu yêu tộc tăng vọt chỉ trong thời gian ngắn, tăng tới mức cao nhất trong lịch sử Huyền Hoàng giới mà vẫn có xu thế tiếp tục, có thể coi là tai họa ngầm lớn nhất của nhân tộc!
- Ài, nếu không phải bản thân yêu tộc nội đấu không ngừng, còn khốc liệt hơn bên nhân tộc chúng ta, có lẽ nhân tộc đã sớm suy tàn…
- Thiên hạ lúc nào cũng có thể đại loạn… Không chừng lúc nào đó tỉnh giấc toàn bộ thành thị khắp nơi đều là binh tướng yêu tộc hoành hành. Đây không phải chuyện buồn lo vô cớ, mà là… hiện thực!
Phong Quá Hải nhíu hai hàng mi trắng:
- Tu giả chúng ta phải lo lắng, phải có cảm giác cấp bách lửa sém lông mày, phải nắm chắc mọi cơ hội gia tăng thực lực. Khi nguy cơ đến ngoại trừ bảo đảm an toàn bản thân còn phải giữ vững tâm tính chống chọi cùng kẻ địch ngoài… Nếu không, an nguy trong sớm tối.
Hắn nhìn Vân Dương nói:
- Mà Tử Cực Thiên Tinh… Trong thời điểm này có thể coi là vật liệu chuẩn bị chiến tranh cao cấp nhất trong tất cả các thiên tài địa bảo. Lão hủ nói vậy ngươi có hiểu không?
Vân Dương hít một hơi nhẹ, trầm giọng nói:
- Ta hiểu rồi, sau này ta sẽ cố gắng lấy thêm nhiều Tử Cực Thiên Tinh. Nếu cần thiết ta có thể hiến cả thiên tinh ta dùng để tu luyện ra.
- Tạm thời vẫn chưa tới bước đó, tu vi cảnh giới bản thân ngươi là quan trọng nhất, không cần kiêng kỵ như vậy. Ngươi chỉ cần biết chuyện này liên quan trọng đại, không thể coi thường là được.
Đôi mắt Phong Quá Hải chăm chú nhìn Vân Dương:
- Tử Cực Thiên Tinh! Linh Chi Mộ Địa!
- Ta hiểu rồi, ta thật sự hiểu rồi!
Vân Dương xúc động nói:
- Thật ra ta cũng bị ép mới ra hạ sách này. Hơn nữa Linh Chi Mộ Địa hạn chế rất nhiều, ngoại trừ rất khó mở ra còn có kiêng kỵ khác nữa. Nếu ta không thể kịp thời đưa tài nguyên cần thiết vào, chẳng những vĩnh viễn mất đi tư cách khai mở, thần niệm mà linh hồn kỳ lạ kia lưu lại trên người ta cũng sẽ phát tác, khiến ta thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục.
- Trước kia khi ở hạ giới, ta có cơ duyên nên tiến độ tu hành vượt xa những người khác, không gặp điều gì bất lợi, nhưng càng về sau tiêu hao tài nguyên càng nhiều, dần dà vượt qua phạm vi năng lực của ta. Cho đến sau khi phi thăng đến đây càng có nhiều quy tắc ước thúc, tự hỏi nếu dùng cách thức làm việc cũ quả thật không cách nào gánh được cơ duyên này. Cho nên ta chỉ có thể không từ thủ đoạn tìm kiếm viện trợ, chỉ có như vậy mới duy trì được tính mạng của ta.
Phong Quá Hải nhẹ nhàng thở dài:
- Lời này của ngươi quả thật thẳng thắn. Ta vốn tưởng ngươi tuổi còn nhỏ tu vi đã đạt tới Tôn Giả đỉnh phong, có thể nói là rất hiếm có. Nhưng nếu có đại lượng Tử Cực Thiên Tinh phụ trợ, vậy tiến độ đó ngược lại hơi chậm. Giờ xem ra trước khi phi thăng mặc dù ngươi có cơ duyên hãn hữu như vậy nhưng cũng phải trả giá tương đương. Thật ra chuyện này cũng hợp tình hợp lý, chuyện trong thiên hạ luôn có được có mất.
- Tuyền thừa cổ xưa nhất như vậy luôn có hạn chế, huống hồ… Trong Linh Chi Mộ Địa mà ngươi tiếp xúc còn một tồn tại kinh thiên đồng địa vẫn ở đó. Những thứ hắn bỏ ra cho ngươi phân nửa cũng là từ ngươi hồi đáp trở lại, như vậy mới hợp lý, tất cả là vì chữ lợi…
Hắn cười ha hả nói:
- Có điều.. Bất luận trước nay ngươi không từ thủ đoạn thế nào, chỉ cần Linh Chi Mộ Địa này thật sự tồn tại… Vậy ngươi chính là kẻ có công, công đức lưu tận thiên thu, công đức vô lượng!
Vân Dương trong lòng thầm hiểu ý nói:
- Ta hiểu ta hiểu. Có điều, Phong lão, bản ý của ta là… bí mật này nên giấu kín.
Phong Quá Hải cười ha hả:
- Chỉ cần tin tức là thật, lão hủ cam đoan từ nay ngươi chính là bí mật lớn nhất của Thánh Tâm Điện chúng ta! Chúng ta cũng tuyệt đối không cho phép bí mật này bị người ngoài biết được, bất luận thế lực yêu tộc hay nhân tộc.
Vân Dương mỉm cười:
- Phong lão đã hao tâm tổn trí rồi.
Phong Quá Hải mỉm cười:
- Đáng giá mà.
Hắn cười đầy ẩn ý.
Từ đầu đến cuối, cả lời nói thần sắc ủa Phong Quá Hải đều không lộ chút hoài nghi nào, cũng không chút vẻ sắc bén, tất cả đều như một ông lão hòa ái dễ gần đang nói chuyện phiếm với hậu bối của bản thân, không chút khói lửa.
Nhưng cả Vân Dương cùng Sử Vô Trần trong lòng đều hiểu rất rõ.
Phong Quá Hải sao lại không hoài nghi được? Kẻ lão luyện như vậy sao có thể nghe dăm ba lời đã dễ dàng tin tưởng người khác như vậy? Càng không biểu lộ như vậy càng là phản ứng của kẻ lão luyện.
Hắn không dùng cả thần thức thăm dò tối thiểu nhất, nguyên nhân chính là cẩn thận. Nếu Vân Dương hữu dụng, hắn sẽ không để lại một chút chứng cớ, tránh sau này Vân Dương tóm được sơ hở trở mặt với hắn.
Ngược lại nếu Vân Dương không có tác dụng, một phi Phong Quá Hải trở mặt ắt sẽ phân rõ sinh tử. Theo thực lực ông não này thể hiện vừa rồi, hai kẻ tự xưng Vân Tôn Kiếm Tôn căn bản không cùng một đẳng cấp, chắc chắn sẽ bị tiêu diệt, không hề có đường may mắn!
Chuyện này trong lòng mọi người đều hiểu, hiểu rất rõ.
Bốn ngày ròng rã trôi qua.
Tới một ngày, trên bầu trời chi nhánh Thiên Hạ Kỳ Trân của Thiên Hạ Thương Minh, mây gió tụ hội mãnh liệt, một luồng uy áp khổng lồ khó hiểu hạ thẳng từ trên bầu trời xuống.
Toàn bộ Đông Dạ Thành một giây sau lặng ngắt như tờ, tĩnh mịch như không!
Trên bầu trời hiện lên từng đám mây, điềm lành rực rỡ.
Đó là dị tượng đặc dị diễn sinh do người tu hành cấp từ Thánh Hoàng trở lên xuất hành, không ẩn nấp giấu diếm hành tung bản thân.
Phong Quá Hải ngửa đầu nhìn lên, ánh mắt đột nhiên hiện vẻ kỳ quái nói:
- Người của tổng bộ đến, xem bộ dáng này… Hẳn là vài vị hộ pháp trực tiếp đến, tổng bộ rất coi trọng lần giao dịch này.
Vân Dương nheo mắt lại nói:
- Chẳng hay hộ pháp của Thiên Hạ Thương Minh có tu vi đẳng cấp ra sao? Phong lão có thể tiết lộ đôi chút không?
Phong Quá Hải cười thâm trầm.
- Việc này không phải bí mật gì lớn, nhưng lời lão hủ nói không bằng tận mắt chứng kiến. Lát nữa thôi ngươi sẽ biết.
Lời còn chưa dứt, một luồng ánh kim lé lên trong viện, theo đó là một tiếng vang nhỏ, ba bóng người thản nhiên hiện thân trước cửa phòng.
Ngay khi diện mạo ba người hiển hiện, thân thể Phong Quá Hải đột nhiên chấn động, lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc, nhanh chóng bước tới nghênh đón:
- Không ngờ thật sự là phó minh chủ cùng hai vị hộ pháp đại giá quang lâm. Phong Quá Hải không tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi.
- Được rồi.
Phó minh chủ mũi sư miệng rộng mặt đầy râu quai nón khoát tay chặn lại, cười ha hả nói:
- Chúng ta đã muốn tới, ngươi có muốn nghênh đón từ xa cũng không được, cần gì phải dùng mấy lời giả dối này. Mau nói chuyện chính đi, việc người báo cáo đã chắc chắn chưa?
Phong Quá Hải cũng cười một tiếng:
- Phó minh chủ vẫn sảng khoải như ngày thường. Thế nhưng chuyện này thuộc hạ có chứng thực cũng đâu tác dụng gì, dẫu sao cũng cần quan trên nhận định mới có thể kết luận được.
Hai vị hộ pháp đều mặc áo choàng trắng như tuyết, ống tay áo cùng cổ áo đều thêu kim tuyến. Một người trong đó râu tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt lại trơn bóng như trẻ con, gương mặt luôn nở nụ cười ấm áp.
Nhưng một người khác gương mặt lại cực kỳ nghiêm nghị, dáng đứng thẳng tắp như mũi thương, ánh mắt như kiếm sắc xuyên thấu lòng người, mặt mũi phủ đầy ý lạnh, như toàn bộ người trong thiên hạ này đều nợ bạc của hắn.