Phong Quá Hải hít một hơi thật sâu rồi quả quyết nói:
- Công tử đã sảng khoái như vậy, lão hủ cũng trả lời thống khoái. Ta lam chủ định giá chỗ Tử Cực Thiên Tinh này 6000 linh ngọc thượng phẩm một viên, thu mua toàn bộ! Về phần hợp tác sau này… Lão hủ muốn chứng kiến Linh Chi Mộ Địa đã rồi mới quyết định.
Vân Dương gật đầu:
- Được, vậy phiền đại trưởng quầy an bài tiếp.
Phong Quá Hải nói:
- Như vậy có thể làm phiền hai vị chờ lão hủ hai ngày được không? Lão hủ cần báo cáo lại chuyện này cho cấp trên.
Vân Dương hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Chuyện này quan hệ trọng đại, ta không muốn quá nhiều người biết, càng không hy vọng có chuyện gì… Thế giới này, động một chút là có nguy hiểm đến tính mạng.
Phong Quá Hải:
- Lão hủ hiểu mà, tiểu huynh đệ xin cứ yên tâm.
Hắn cười lớn nói:
- Chuyện này liên quan tới lợi ích rất lớn, Thiên Hạ Thương Minh chúng ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua.
Hai người cứ như vậy tiến vào chi nhánh của Thiên Hạ Thương Minh.
Mười viên Tử Cực Thiên Tinh đã bán, giờ trong nhẫn không gian của Vân Dương nhiều thêm 60 nghìn viên linh ngọc thượng phẩm, tài phú đầy trời.
Vân Dương vẫn bình chân như vại.
Sử Vô Trần lại sắp phát điên!
Thế này là sao, đã bảo thủ tiêu tang vật cơ mà? Sao lại biến thành giao dịch thứ khác?
Mà vật phẩm giao dịch còn là Tử Cực Thiên Tinh, lại không chỉ một khối, tới tận mười viên. Thậm chí còn giao dịch sau đó, còn bán càng nhiều Tử Cực Thiên Tinh, còn cả Linh Chi Mộ Địa gì đó...
Nhưng giờ đang là trong Thiên Hạ Thương Minh, Sử Vô Trần dù không hiểu nhưng cũng không dám nói một lời, chỉ không ngừng dùng ánh mắt nhìn Vân Dương!
Sử Vô Trần cảm giác bản thân sắp tan vỡ đến nơi!
Đại ca, ngài nói dối trắng trợn như vậy, sau này làm sao kết thúc đây?
Ngươi làm sao biến ra một Linh Chi Mộ Địa, còn thể hiện lung tung, dùng tinh huyết khai mở, ngươi trâu bò thế thì bay thẳng lên trời được không… Không đúng, dùng tinh huyết mở Linh Chi Mộ Địa thế chẳng phải phá toái hư không à?
Ngươi tưởng Thiên Hạ Thương Minh là ăn chay ư? Nếu còn tiếp… Cho dù chỉ có một chút là lừa đối, đây cũng là lừa đảo thương mại, Thiên Hạ Thương Minh sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho chúng ta!
Đến lúc đó chúng ta ngay trong đại bản doanh của người ta, muốn chạy cũng không được.
Đây là đi tìm chết đó đại ca!
Ta còn tưởng ngài tới thủ tiêu tang vật thật, xem ra ta nghĩ sai rồi. Ngài quả thật gan to bằng trời, thật sự một lòng muốn tìm đường chết.
Đáng thương cho kẻ hào hoa phong nhã là ta...
Sử Vô Trần sắp khóc đến nơi, song hết lần này tới lần khác phải làm bộ thản nhiên như Vân Dương, cảm giác khó chịu đó ngòi bút không thể mô tả nổi...
Khiến Sử Vô Trần ức chế khó chịu nhất là hành động của Vân Dương trong Thiên Hạ Thương Minh, muốn ăn cứ ăn, muốn uống cứ uống, thần thái tự nhiên thoải mái thái độ nhàn nhã, thật chẳng khác gì ở nhà.
Thế nhưng dáng vẻ Sử Vô Trần ra vẻ bình tĩnh thực chất đứng ngồi không yên, Vân Dương lại coi như không biết, quả thật không để lộ chút sơ hở nào.
- Có gì mà không nói ra được. Chúng ta hôm nay tới là toàn tâm toàn ý kiếm người hợp tác, bất luận có lời gì ngươi cũng có thể nói thẳng, không cần truyền âm. Tránh cho người khác nghi ngờ chúng ta. Biết thế nào là hợp tác chân thành không, vậy mới là.
Vân Dương nói quang minh chính đại.
Đây cũng là ý duy nhất hắn nói cho Sử Vô Trần, nhưng những lời này còn chẳng bằng không nói.
Sử Vô Trần chỉ có thể im lặng.
Ngài đã tự gác cổ mình lên lưỡi đao, ta thật sự bái phục ngài giờ còn trấn định như vậy!
Ta phục tới đầu rơi xuống đất!
Đúng, là phục đầu ngài sắp rơi xuống đất!
Ngài bịa chuyện trắng trọn như vậy, tuôn ra một tràng lòe loẹt không gì là thật, thế nhưng ta đi cùng ngài chẳng lẽ còn không hiểu? Ngài tới cái … Linh Chi Mộ Địa ấy lúc nào?
Mấy ngày nay, Phong Quá Hải cứ không việc gì lại tới trò chuyện cùng Vân Dương, về phần những người khác, một người cũng không cho tới, quả thật bảo mật tới mức tốt nhất.
Thậm chí mỗi lần trò chuyện đều trực tiếp thi triển Thiên Địa Tù Lung, phong tỏa không gian xung quanh, sợ có chuyện gì bất ngờ.
Có điều hai người Vân Dương cùng Phong Quá Hải xem ra chung dụng khá vui vẻ, không liên quan tới chuyện thể diện, chủ yếu là Phong Quá Hải thật sự quá lão luyện, thuộc lòng những chuyện kỳ văn dị sự trên giang hồ như lòng bàn tay, hiểu biết thậm chí còn hơn tiểu mập mạp Tiền Đa Đa.
Kinh nghiệm giang hồ cực kỳ phong phú của hắn cũng giúp đền bù một nhược điểm rất lớn của Vân Dương.
Trên là Thiên Cung, Đại Điện, dưới xuống tận bách tính bình dân, bất cứ chuyện lạ gì hắn cũng biết, thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không để ý Vân Dương nghe có chán hay không.
Mà Vân Dương cũng lắng nghe rất chân thành, qua vài ngày ở chung, Phong Quá Hải dần biết rõ, Vân Dương quả thật mới tới Huyền Hoàng giới. Hành động này là đang học tập kiến thức từ mình, hắn cũng không hề giữ lại, lời kể không ngừng, truyền thụ kinh nghiệm kiến thức.
Chỉ chờ mấy ngày sau, tổng bộ Thiên Hạ Thương Minh cho người tới là có thể xác định đại khái thật giả trong lời Vân Dương, cũng quyết định đối sách tiếp theo.
Nếu là giả, trực tiếp ra tay giết chết, hắn có học bao nhiêu cũng chẳng sao. Kẻ lừa đảo có chết cũng không hết tội, thiên phạt cũng chẳng bao che, phe mình không những không tổn thất còn thu thêm mười viên Tử Cực Thiên Tinh.
Nếu là thật vậy càng tốt hơn, phe mình sẽ thu hoạch càng nhiều lợi ích, hai bên cũng trở thành đồng bọn hợp tác đúng nghĩa, bất luận Vân Dương học bao nhiêu cũng không đáng kể, thậm chí học càng nhiều càng tốt, càng có vốn liếng giữ mạng.
Dẫu sao Vân Dương cũng là người liên quan trực tiếp tới Linh Chi Mộ Địa, mạng sống của hắn cực kỳ đáng giá!
- ... Năm đó Hoắc đại nhân điện chủ Thánh Tâm Điện chúng ta cùng đại yêu vương đệ nhất dưới trướng Yêu Hoàng của Yêu Tộc Cửu Mệnh Miêu giao chiến, phương viên ngàn dặm ngoại trừ vài tông môn siêu cấp có Thiên Vận Kỳ, tất cả sông núi đều hóa thành đồng bằng khô cạn… Về sau, Hoắc đại nhân lấy tinh thần làm kiếm, nhật nguyện làm đao, dẫn dắt lực lượng ngân hà, tụ tập uy thế đại địa, dùng một chiêu kiếm đánh trọng thương Cửu Mệnh Miêu Vương. Sau đó mới có thời gian ba vạn năm cho Thánh Tâm Điện chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức… Nếu không khu vực bên chúng ta ít nhất cũng bị yêu tộc chiếm mất cả khoảng non sông rộng bốn mươi vạn dặm!
- Cũng sau trận chiến đó, Hoắc đại nhân xác định địa vị đỉnh phong vô địch dưới Thánh Nhân. Có điều cũng sau trận chiến, lão nhân gia lĩnh ngộ được thêm, bế quan đã lâu không xuất hiện.
- Còn Cửu Mệnh Miêu Vương kia, trước hổ thẹn sau dũng mãnh, dốc lòng tu luyện, nghe nói mấy năm qua tu vi đột nhiên tăng mạnh, đã không kém Yêu Hoàng bao nhiêu, giờ cũng nóng lòng phục thù, đang rục rịch rồi… Lần này linh khí trong thiên địa cực kỳ phấn chấn, như một tín hiệu vậy. Đại chiến thế kỷ cóể bộc phát bất cứ lúc nào… Thậm chí trong phương viên non sông vạn dặm của Thánh Tâm Điện chúng ta cũng có tung tích đại tướng dưới trướng Cửu Mệnh Miêu cùng… một số yêu tộc xuất hiện rải rác.
- Thiên hạ này... Có lẽ sẽ không yên ổn.
Phong Quá Hải thở dài một tiếng, cặp lông mày hoa râm nhíu lại đầy lo lắng:
- Vạn nhất yêu tộc xâm lấn, khai chiến tranh đoạt thiên hạ, Thánh Tâm Điện chỗ chúng ta chính là mục tiêu số một đứng mũi chịu sào… Mặc dù nhân loại gần đây cho phép các loại nghề nghiệp, cố gắng khuyến khích võ giả tiến bộ không từ thủ đoạn, nhưng nhân loại sinh sôi vẫn kém xe yêu tộc, chiến lực tổng hợp không đủ kháng cự.
- So với nhân tộc, yêu tộc sinh sôi nhanh chóng, thường một lần thai nghén tới vài đứa trẻ… Nhất là những yêu tộc cấp thấp, số lượng sinh sản quả thật kinh khủng, chẳng khác gì phát điên, sinh sản khéo phải tính theo tổ…