Vì thời khắc này, Vân Dương đã chờ ròng rã ba ngày!
Hắn hao hết tâm tư, đầu tiên là trong chiến đấu, tận lực thể hiện một lá bài tẩy, Thiên Ý Chi Đao. Khiến cho đối phương sinh cố kỵ, nhất định phải mở trù tính riêng. Đây là bước thứ nhất.
Sau đó, tiến thêm một bước bộ lục đòn sát thủ Kế Linh Tê, khiến đối phương càng thêm đau đầu, nhất định phải nghĩ cách tránh được Kế Linh Tê để công kích Vân Dương, đây là bước thứ hai.
Dưới tình huống như vậy, kỳ thực chẳng khác nào Vân Dương cho Tứ Quý lâu ba lựa chọn: Hoặc là dùng binh khí hạng nặng để va chạm, hoặc là dùng ám khi tập sát, hoặc là dùng tiêu hao chiến kéo dài.
Nếu không, nhất định sẽ phải đối mặt với đao của Vân Dương, tránh không được phản chấn của Kế Linh Tê!
Mà ba lựa chọn này, bất kể Tứ Quý lâu lựa chọn thế nào, Vân Dương đều có thể tương kế tựu kế, đem cục diện chuyển hướng có lợi cho mình.
Khẽ suy bụng ta ra bụng người, hắn còn tính sâu thêm một tầng: Nếu ba loại này hợp làm một, mới là biện pháp tốt nhất, dù sao nếu để hắn vào vị trí Niên tiên sinh, cũng nhất định sẽ triển khai hình thức công kích như vậy.
Mà suy cho cùng, lựa chọn như vậy cũng không phải là do Tứ Quý lâu hay Niên tiên sinh ngu xuẩn, mà là… chỉ có phương thức này, mới là cách tốt nhất để ứng phó với hai con át chủ bài mà Vân Dương lộ ra!
Trừ đó ra, không còn cách nào khác.
Nếu trực tiếp chiến đấu, sớm muộn cũng sẽ bị đao của Vân Dương, hoặc phản chấn của Kế Linh Tê đánh chết từng người một: Ngươi công kích Vân Dương, nhưng Kế Linh Tê đột nhiên nhào tới thì sao?
Đây là tình huống hoàn toàn có thể đoán được, căn bản không thể tránh khỏi!
Hết lần này tới lần khác, tu vi của Vân Dương cùng Kế Linh Tê lại cũng cực cao, muốn chia cắt, tiêu diệt từng bộ phận cũng khó mà làm được.
Cho nên, coi như Niên tiên sinh có trí tuệ thông thiên, nhưng chỉ cần bọn hắn muốn giết Vân Tôn, thực sự chỉ có một lựa chọn này. Hơn nữa, bọn hắn đã chờ ngày quyết chiến hôm nay không biết bao lâu, sao có thể nửa đường lại rút?
Mà dưới tình thế chiếm ưu thế tuyệt đối mà rút đi? Càng là chuyện không thể nào.
Cuối cùng, ngay trong bất tri bất giác, Tứ Quý lâu đã nhắm mắt theo đuôi, tiến vào bẫy rập mà Vân Dương bố trí!
Kỳ thực nếu ngẫm lại, nếu Vân Dương không có Lục Lục phụ trợ, vậy phương thức này của Tứ Quý lâu thực sự có thể tuyệt sát được Vân Dương, nhưng có ai mà nghĩ đến, Vân Dương lại có thể có được tồn tại nghịch thiên như Lục Lục hỗ trợ, triệt để lật úp cục diện, khiến cho sát cục không thể thay đổi lại đột nhiên quay ngoắt!
Mấu chốt cuối cùng, chính là một bước cuối: Vân Dương có thể nhân lúc đối phương chuẩn bị rút đi, bám đuôi truy kích doanh địa của đối phương mà đuổi tận giết tuyệt hay không.
Cục diện hiện tại, là do Vân Dương tương kế tựu kế, nhịn liền ba ngày ba đêm, cơ hồ nhịn đến muốn chết mới tìm ra được cơ hội như vậy, há có thể tùy tiện buông tha?
Cơ hội như vậy, bản thân Vân Dương cũng cảm thấy: Có lẽ cả đời cũng chỉ có thể gặp một lần mà thôi!
Một khi đối phương biết át chủ bài của hắn, lần sau tuyệt sẽ không tái phạm sai lầm tương tự!
Cho nên lần xuất kích này, nhất định phải dùng hết sức bú sữa mẹ!
Đao quang tràn ngập thương khung!
Thậm chí ngay cả nồng vụ nồng đậm tới cực điểm kia cũng bị khu trục ra ngoài!
Đao quang trùng điệp, tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp, trong chốc lát, huyết quang trùng thiên, khắp nơi đầy máu.
Đám người của Tứ Quý lâu đều là cao thủ đỉnh phong nhất đương thế, lúc này lại như dê con đợi làm thịt, không chút sức phản kháng!
Kế Linh Tê bước theo Vân Dương, kiếm trong tay cũng không chút lưu tình, thỏa thích huy sái, kiếm quang không giới hạn, bao phủ lấy toàn cốc, hai người như hóa thành hai tôn sát thần, một đường vọt tới thế không thể đỡ.
Đoạn đường này, chỉ có năm chữ có thể hình dung: Dễ như trở bàn tay!
Giờ khắc này, thậm chí ngay cả ánh mắt của Niên tiên sinh cũng giật mình lo lắng vì tuyệt vọng.
Trong nháy mắt, đầu người bay lên cuồn cuộn, tàn chi không đâu không thấy…
Đám người Tứ Quý lâu hiện tại, chính là thời khắc uể oải nhất trong đời bọn hắn, lại gặp Vân Dương cùng Kế Linh Tê toàn lực hạ sát, nào có thể may mắn thoát khỏi, rất nhiều người nằm trên mặt đất, không cả còn cơ hội đứng dậy.
Mãi cho đến khi Vân Dương chém được sáu người, Vân Dương cũng chém được năm tên, xu thế tuyệt sát mới thoáng dừng lại!
Bốn người trở về từ sớm nhất đã sớm hợp lực với Niên tiên sinh, mạnh mẽ thúc đẩy sinh mệnh lực, dùng đấu pháp lưỡng bại câu thương tạm thời ngăn chặn Vân Dương cùng Kế Linh Tê!
Nhưng cũng chỉ có thể cứu được ba người, chỉ thế mà thôi.
Niên tiên sinh nỗ lực thôi động thế công, từng bước bức hai người Vân Dương lui lại, nhân cơ hội đảo chân đá ra.
Thân thể ba người cuối cùng đang tê liệt nằm dưới đất như bóng da bị đá bay ra ngoài, khàn giọng quát:
- Đi mau!
Lời còn chưa dứt, trường kiếm trong tay đã liên tục huy vũ, kiếm khí kéo ra vài trượng, nỗ lực cản trở ý định muốn trảm thảo trừ căn của Vân Dương. Giờ khắc này, vị vô thượng tôn chủ của Tứ Quý lâu, nào còn điểm phong nghi phong độ khi trước!
Người cùng hợp công với hắn hiện cũng chỉ còn có, Thu Thiên sứ giả, Hạ Thiên sứ giả, Đông Thiên sứ giả cùng một vị thần cốt sứ giả khác!
Về phần những người còn lại, bất kể là có thần cốt hay là không có thần cốt, đều đã sớm mất mạng dưới đao kiếm của Vân Dương cùng Kế Linh Tê!
Khi hai người Vân Dương liên thủ tập sát, chỉ trong mười mấy hơi thở, ròng rã mười một người chết oan chết uổng, hồn đi cửu tuyền!
Cái gọi là đỉnh cấp cường giả trong đương thế, dưới một đao lướt qua, vẫn chỉ có một kết cục ô hô!
Đối mặt với trạng thái dẫn bạo cực đoan của Vân Dương, dùng phương thức cực hạn mà thôi động Thiên Ý Chi Đao, cho dù là có thần cốt, nhục thân hơn xa người thường, cũng không thể nào ngăn cản được sự sắc bén của Thiên Ý Chi Đao!
Điểm này, sớm đã được xác minh trước đó, giờ phút này, bọn hắn lại đã sớm khí không thể hư, kết quả này, cũng không tính là ngoài dự kiến!
Máu trên đất cơ hồ hợp thành sông nhỏ, tinh phong huyết vũ trải khắp sơn cốc.
Niên tiên sinh muốn nổ đóm mắt, phẫn hận nhìn số thần cốt sứ giả mà Tứ Quý lâu dùng mấy ngàn năm đằng đẵng mớ tích góp lại được, nay đã tổn thất hơn phân nữa, bốn mùa mười hai tháng, thương vong gần như không còn…
Vì tạo nên những lực lượng này, trong năm tháng đằng đẵng kia, đã tổn thất không biết bao nhiêu cái gọi là Tôn giả!
Dung nhập, ôn dưỡng, thu về, dung hợp…
Vô số sinh mệnh ngã xuống, mới sáng lập ra huy hoàng của Tứ Quý lâu.
Bây giờ, rõ ràng với nội tình cường đại như vậy, lại dần dần biến thành cách cục vùi xương?!
Giờ khắc này, thậm chí hắn có chút hối hận.
Nếu không để ý tới lời tiên đoán kia thì sao?
Khi đó, hắn cùng Cố Trà Lương vẫn sẽ là hảo hữu chí giao, vẫn là người thuận thiên mà đi!
Cửu Tôn quật khởi thì quật khởi, dự tính ban đầu của bọn hắn chỉ là bảo hộ Ngọc Đường, đợi Ngọc Đường nhất thống thiên hạ, bọn hắn cũng sẽ ngừng lại, Tứ Quý lâu vẫn sẽ xưng vương xưng bá giang hồ, cho đến trăm năm sau, Cửu Tôn chưa hẳn sẽ còn tại thế.
Mấy ngàn năm Tứ Quý lâu còn chờ được, tội gì phải cố nhảy vào vũng nước đục trăm năm?
- Quả nhiên, hoặc là Long Phi Cửu Thiên, hoặc là trầm luân vĩnh thế, đây là định số, cũng là mệnh số!