- Muốn chấm dứt, nào có dễ dàng như vậy? Chờ khi bọn hắn chân chính kiệt sức, bọn hắn nhất định sẽ chạy trước một bước, chuyện này không cần nghĩ cũng biết. Huống chi nơi này là do bọn hắn bố trí, địa hình địa lợi đều về bên bọn hắn, đến lúc đó, chúng ta chưa hẳn có thể sớm tìm được cái đuôi của bọn hắn, lấy thực lực của những người này, nếu cuối cùng chạy mất, do dù chỉ là một bộ phận, cũng đủ để tạo thành tổn thất khổng lồ cho Ngọc Đường.
- Ngược lại, nếu bọn chúng phát hiện chúng ta không thèm để ý tới tiêu hao, phát hiện cục diện trước mắt là do chúng ta tương kế tựu kế, bọn hắn sẽ lập tức thay đổi sách lược.
- Mà lúc này, đối mặt tới tình trạng bất ngờ kinh ngạc, khi sắp đình chỉ công kích lại rút về thương lượng đối sách, chính là mà đối phương không thể giám sát được chúng ta.
- Mà thời cơ này, cũng là lúc tốt nhất để chúng ta phản kích.
- Hiện tại, chúng ta phải nắm chắc chiến cơ này.
Vân Dương nghiêm túc nói với Kế Linh Tê:
- Khi chúng ta nắm chắc át chủ bài, không sợ âm mưu của địch nhân, nhất định phải để cho âm mưu ý đồ của địch nhân được hoàn thành, ít nhất cũng phải tiến hành được một nửa trở nên, bùn đã hãm sâu, muốn ngừng cũng không được.
- Mà chỉ có lúc như thế, mới là đả kích lớn nhất với địch nhân, có thể một lần phá hủy lòng tin, cũng là cơ hội chân chính có thể đuổi tận giết tuyệt!
Kế Linh Tê ừ một tiếng:
- Ta nhớ kỹ.
Đến tận lúc này, tâm cảnh của nàng vẫn là một mảnh vui mừng.
Trong thời gian này, Vân Dương vẫn luôn làm như vậy, dùng hết thảy thời gian, hết thảy những câu chuyện để truyền kinh nghiệm cho nàng. Dụng ý của Vân Dương hết sức rõ: Sợ nàng phải chịu thiệt thòi, nhất là sau khi đến Huyền Hoàng giới.
Cho nên, hắn không ngừng truyền đạt, dạy dỗ nàng.
Đến Huyền Hoàng giới, hai người nhất định phải tác nhau một thời gian, tuyệt không có khả năng đi cùng một đường.
Đăng Thiên Chi Lộ, ai cũng tự có duyên phận của mình, chưa bao giờ có hai người giống hệt nhau!
Vân Dương dần dần dạy bảo, rõ ràng là sợ khi nàng một thân một mình đối mặt khó khăn cũng có thể tự chu toàn…
Tâm ý này, khiến Kế Linh Tê thầm ấm áp dễ chịu, lại có hạnh phúc muốn rơi lệ.
Đời này có thể gặp được người như thế, còn cầu gì hơn?
Thời gian không dài, hai người đã yên lặng lướt qua ngàn trượng.
- Nơi đối phương ẩn độn,tuyệt sẽ không quá xa.
Vân Dương truyền âm, trực tiếp nín thở.
Tu vi của Kế Linh Tê còn cao hơn Vân Dương một đường, bỗng nhiên ngưng thần nghiêng tai lắng nghe:
- Phía trước có động tĩnh… hình như là một hẻm núi? Đó là chỗ đối phương ẩn thân?
Vân Dương nghe vậy liền khẽ chấn động.
Hai người yên lặng chạm lên.
…
- Cái gì?
Đám người Tứ Quý lâu nằm ngang nằm dọc, thở dốc như trâu, sắc mặt trắng bệch như người chết.
Có mấy người còn không ngừng nôn ra máu.
Mệt mỏi tới cực hạn, khiến người ta có cảm giác như thời gian rối loạn, hoa mắt muốn sụp đổ, nhưng trong thời khắc này, lại nghe thêm tin tức không hay.
Lập tức có mấy người ho sặc sụa, hai mắt trắng dã, đã hôn mê bất tỉnh.
Mấy người khác trừng lớn không thể tin nổi, há to miệng, trực tiếp bị tin tức của Niên tiên sinh làm chấn kinh đến mức quên cả mệt mỏi.
Từng người trừng lớn hai mắt, há to miệng, cứ thế a a nhìn Niên tiên sinh, tập thể cùng nghẹn nào, nửa ngày không nói được gì.
Cái quái gì vậy chứ? Đối phương căn bản không sợ tiêu hao?
Mà đối phương còn đang muốn tiêu hao bọn hắn?
Trận chiến tiêu hao này, người bị tiêu hao chân chính lại chỉ có… chúng ta?
Đối phương có thể hồi khí không hạn chế?
Đối phương có thể chiến đấu hết mình, dùng khỏe ứng mệt…
Nói như vậy… tất cả chúng ta đều lanh chanh tự mình làm mệt mình?
Hơn nữa, còn là một đám ngốc làm theo tâm ý của đối phương.
Điều càng kinh khủng hơn, hiện tại đối phương không chỉ là còn có thể chiến một trận, mà căn bản là hoàn toàn sinh long hoạt hổ, chiến lực không giảm bao nhiêu?
Nghĩ tới đây, đám người cùng sa sút tinh thần, có một cảm xúc muốn chửi bậy, sau đó trực tiếp lao đầu vào vách núi mà chết.
Kỳ thực, suy đoán của đám người Tứ Quý lâu vẫn tồn tại sai lầm cực lớn. Đúng là Vân Dương có thể nhanh chóng hồi khí, hiện tại cũng còn chiến lực tương đối, thế nhưng nói đến chuyện sinh long hoạt hổ, như vậy thực sự quá coi trọng Vân Tôn đại nhân a, dù có thể nhanh chóng hồi khí, còn có Lục Lục nghịch thiên hỗ trợ, nhưng thân thể vẫn thực sự mệt mỏi, tuyệt không giả dối!
Suy cho cùng, hắn vẫn chỉ là huyết nhục chi khu, mà nhân lực thì cũng có lúc hết.
Nhân lực, không chỉ giới hạn trong thể lực, mà sinh mệnh lực, tâm lực, trí lực đều bao phủ trong phạm trù đó!
Dưới hoàn cảnh cực đoan như vậy, nào có lý mà không mệt, nhiều lắm chỉ là tốt hơn đám người Tứ Quý lâu một chút mà thôi.
Đương nhiên, coi như chỉ tốt hơn một chút, với Tứ Quý lâu mà nói cũng không phải là chuyện tốt đẹp, đối với những kẻ chiến lực mười không còn một như bọn hắn, trạng thái tám thành hay là năm thành của Vân Dương đều vô cùng khó đối phó!
- Tất cả lập tức phục dụng đan dược, nhanh chóng di chuyển.
Niên tiên sinh gọn gàng linh hoạt hạ lệnh:
- Đây đã không phải là chỗ an toàn nữa, nếu Vân Tôn giết tới, tình huống sẽ vô cùng nguy hiểm.
Lời còn chưa dứt, một đạo điện quang thoáng như được triệu tập mà tới, quét ngang toàn trường!
Điện quang cuốn qua, tiếng gió rít gào bén nhọn mới hiện!
Lần tập kích này quá bất ngờ, không chút dấu hiệu, thực sự không có bất kỳ chỗ trống tránh lui.
Vân Dương xuất thủ toàn lực!
Đao Bất Dung Tình, Đao Bất Lưu Tình. Đao Ngoại Hồng Trần, Sinh Tử Nhất Niệm. Huyết Hà Đảo Huyền, Đao Hạ Luân Hồi!
Thiên Ý đao pháp ba chiêu sáu thức đồng thời xuất thủ, hợp công trút xuống!
Lấy thể lực hiện tại của Vân Dương, liều mạng thúc cốc thi triển, cũng chỉ có thể xuất ra ba chiêu này, hậu lực không đủ, không thể thi triển được tiếp.
Nhưng ba chiêu sáu thức này, đã đủ!
Đao quang hóa thành dòng dũ, cường thế tràn vào trong hẻm núi, bao phủ đám người Tứ Quý lâu.
Cao thủ Tứ Quý lâu đã sớm sức cùng lực kiệt, lại đang tuyệt vọng cực đoan, rất nhiều người còn không cầm nổi binh khí.
Còn mấy người thậm chí đã hôn mê.
Trạng thái này thực sự yếu ớt tới cực điểm.
Dù sao cũng tự cảm thấy bản thân thoát hiểm cảnh, đi vào nơi an toàn, có thể buông lỏng một hơi, lại đang trong lúc đê mê, tâm thần buông bỏng, sao có thể biết, trong lúc này lại có một vị Diêm La Vương hoành không giết tới!
Ai có thể ngăn cản một chiêu trí mạng này?
Trong chốc lát, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt.