Ngay trong nháy mắt Âu Dương Tiêu Sắt hiện thân, chân trời đột nổi sấm ù ù, từng đạo thiểm điện răng rắc bổ xuống, chiếu rọi cả một vùng thiên địa!
Rầm rầm rầm...
Từng đạo thiểm điện đánh xuống không chút gián đoạn.
Dưới lôi uy, Âu Dương Tiêu Sắt nhanh chóng thi triển thân pháp liên tục né tránh, đáng kinh ngạc, lôi điện lại xuất chiêu hoàn toàn khác tu giả, chẳng những không từ trên giáng xuống, lại càng bởi uy năng đặc dị mà khiến tu giả khó mà đỡ được.
Với thực lực của Âu Dương Tiêu Sắt, cũng chỉ chịu được một lát là đã chật vật không chịu nổi, luống cuống tay chân.
Kinh lôi thiểm điện không ngừng tàn phá, biển lửa cũng nhanh chóng kéo tới nơi này, từng đạo hỏa long lắc đầu vẫy đuôi, gào thét cuốn tới, từ cao nhìn xuống, tựa như thấy được quần long đoạt châu.
Lôi hỏa đan xen, sát cơ trải khắp thiên địa, Vân Dương vẫn ngại chưa đủ, từng đạo kim quang hóa thành cuồng phong bạo vũ, lóe sáng trong thiểm điện.
Đó là phi đao mà hắn bắn ra ngoài, cũng là chính là chiêu bài hôm nay dùng để vạch mặt những kẻ giả mạo.
Có thể nói, Vân Dương hận Âu Dương Tiêu Sắt tới cực hạn, vừa ra tay đã tung hết toàn lực, hoàn toàn ngăn mọi khả năng chạy thoát của lão hổn đản này, không để lại cho đối phương bất kỳ chỗ trống.
Đối với thực lực của Âu Dương Tiêu Sắt, Vân Dương hiểu hơn bất luận kẻ nào.
Nếu Âu Dương Tiêu Sắt không có thực lực kinh khủng như này, thế mới là kỳ quái.
Âu Dương Tiêu Sắt nổi danh cùng Lão Độc Cô, mà Lão Độc Cô lại có thể để thiên hạ đệ nhất kiếm
khách Quân Mạc Ngôn nợ ân tình, càng thu được một mai Báo Ân lệnh.
Như vậy, tu vi của Lão Độc Cô thế nào, dùng đầu gối cũng có thể tưởng được.
Mà Âu Dương Tiêu Sắt, sao lại có thể yếu hơn?
Cho nên Vân Dương vừa ra tay, đã xuất tận át chủ bài!
Phốc phốc...
Mặc cho Âu Dương Tiêu Sắt liều mạng né tránh, nhưng dưới thiểm điện dày đặc, một đạo thiểm điện thô to bổ vào đầu hắn, tức thời, toàn thân bốc lên một hương vị thịt nướng cháy khét.
Thiên lôi oanh đỉnh, cả người không tự chủ mà dừng lại một chút, một vệt kim quang lập tức đâm sâu vào bắp đùi.
Âu Dương Tiêu Sắt gào lên thê thảm:
- Vân Tôn, có giỏi thì ra nhất quyết tử chiến với ta!
Chỉ tiếc, hắn kêu gào nhưng Vân Dương hoàn toàn không thèm đáp lại, thứ trả lời hắn, chỉ có thiểm điện càng thêm dày đặc, Hỏa Long càng thêm tráng kiện.
Vân Dương thầm hiểu rõ, lấy thực lực lộ rõ trước đó của Âu Dương Tiêu Sắt, không thể chỉ có như hiện tại, đối phương tuyệt không phải không thể trốn, mà rõ ràng, nhận hai đòn này vì có ý riêng.
Mục đích, đương nhiên là muốn dụ hắn hiện thân, chỉ cần xác định được phương hướng cùng vị trí của hắn, như vậy mới có thể chế định kế hoạch chạy trốn càng thêm hoàn thiện.
Vân Dương sao có thể mắc lừa.
Nếu ngươi đã muốn chơi khổ nhục kế, vậy ta cũng vui lòng phối hợp để ngươi chơi cho đã a!
Âu Dương Tiêu Sắt liên tục chịu hai kích, bộ dáng thêm thảm không muốn nhìn, thế nhưng Vân Tôn lại không mắc mưu. Hắn cũng không dám chịu thêm mấy kích, bởi hắn biết, cứ thế này, nếu hắn còn tiếp tục dùng khổ nhục kế, chỉ sợ vị Vân Tôn này trực tiếp bổ hắn thành than cốc.
Uy năng mấy đạo thiên lôi kia còn lớn hơn hắn dự đoán, chỉ riêng hai kích kia, đã khiến thân thể hắn tê liệt mất kinh, động tác chậm chạp hơn nhiều. Thậm chí, Âu Dương Tiêu Sắt còn bắt đầu thấy hối hận vì khổ nhục kế của mình.
Sớm biết Vân Tôn không mắc mưu, hắn tội gì mà chịu nhận hai kích?!
Đại hỏa thăng thiên, càng ngày càng hừng hực.
Liệt hỏa hừng hực, toàn bộ ngàn dặm sơn lâm đều bị mồi lửa của Vân Dương nuốt gọn.
Đốt được một hồi, trên mặt đất đã bắt đầy chảy xuôi một thứ trơn như dầu.
Toàn bộ sinh linh trong mảnh địa vực này, tính cả động vật thực vật, tất cả đều bị biển lửa thôn phệ, ngoại trừ số ít cao giai hung thú cảm ứng từ sớm, may mắn chạy được ra ngoài, số còn lại đều cùng với cây cối nơi đây hóa thành tro tàn, không còn sót lại chút gì.
Nhưng, liệt diễm vẫn chưa tàn, vẫn tiếp tục bốc lên, tiếp tục thiêu đốt.
Giờ phút này, nhiệt độ trong phạm vi ngàn dặm đã kéo lên cao đến mức người thường khó thể tưởng tượng.
Coi như tu giả Đạo cảnh, đứng trong hoàn cảnh này cũng khó mà tránh khỏi ngộp thở!
Đúng vậy, nơi này bị Vân Dương liều mạng thiêu đối ròng rã hai canh giờ, ngay cả mặt đất cũng bị nung đến đỏ bừng!
Trong hai canh giờ này, Âu Dương Tiêu Sắt từng vô số lần muốn trốn ra ngoài, thế nhưng chỉ cần hắn có ý xông ra, hỏa diễm xung quanh hắn lập tức bốc lên hừng hực, độ nóng hơn nơi khác cả chục lần.
Mật độ thiên lôi bổ xuống cũng càng thêm biến thái.
Mà chỉ cần hắn hơi lui lại, tất cả thế công cũng sẽ đồng thời dịu lại, chí ít có thể để hắn kéo dài hơi tàn, duy trì tính mệnh, thậm chí kiếm được có chút thời gian thở dốc.
Chính bởi có chút thời gian thở dốc này, mới khiến Âu Dương Tiêu Sắt thử chạy ra ngoài lần này tới lần khác, cuối cùng vẫn chỉ lần nữa trở lại cục diện ban đầu.
Âu Dương Tiêu Sắt hiểu rõ, đối mặt với thiên lôi địa hỏa vây công thế này, coi như hắn có bỏ giá lớn để chạy ra ngoài, cuối cùng vẫn phải đối mặt với Vân Tôn, thực đến lúc đó, e là hắn cũng chỉ có thể mặc đối phương xâm lược!
Mà nếu hắn lui lại, nhìn thì như giãy dụa phí công, mặc người đùa bỡn, thế nhưng lại luôn thu được thời gian thở dốc. Có thể chờ cơ hội lần sau, duy trì lực lượng liều chết một lần.
Kéo dài như thế, hắn chưa chắc có lợi, thế nhưng Vân Tôn...
Thực sự có thể mãi duy trì thiên tượng thế này sao?!
Điều khiển thiên tượng như vậy, cần phải có bao năng lượng cho đủ? Đối phương làm như vậy, chẳng phải đang tự đùa với lửa sao?
Chỉ cần Âu Dương Tiêu Sắt hắn có thể tiếp tục duy trì đến khi Vân Tôn cạn lực, như vậy cũng là lúc đến hắn chuyển cơ!
Cho nên dù Âu Dương Tiêu Sắt biết rõ Vân Dương đang đùa bỡn hắn, thế nhưng vẫn một mực hợp tác làm chuột cho Vân Dương vờn!
Nhưng sau một hồi, hắn đã phát hiện mình sai, quá sai!
Bản thân hắn có thể chống tới khi Vân Tôn cạn nguyên khí hay không đã không quan trọng, bởi trò chơi này còn có thể chơi kiểu khác, càng thêm cao tay, càng thêm kịch tính!
Đại hỏa tiếp tục thiêu đốt, càng đốt càng triệt để, nhiệt lượng càng lúc càng tăng, cả tòa đại sơn dần dần lột xác thành lò lửa!
Mỗi một tấc đất dưới chân, cũng đều biến thành màu đỏ sậm, tựa như một phần của hỏa lò.
Mà cổ họng hắn cũng như bị than lửa thiêu đốt, mỗi một hơi thở, đều như thấy cổ họng bị người chọc vài đao, thời thời khắc khắc đều bị tra tấn trong cực hình.
Càng tiếp tục chờ, càng thêm khó chịu. Cho nên hắn bắt đầu cảm thấy đầu váng mắt hoa, cơ hồ đã tới mức không chống thêm nổi, ngạc nhiên phát hiện, Huyền khí tu vi dự trữ đao tiêu đến bảy thành!
Không được, nhất định phải lập tức chạy đi!
Nếu không không đợi được Vân Tôn cạn nguyên khí, mà hắn đã bị nướng chết trước rồi!
Âu Dương Tiêu Sắt vừa nghĩ đến đây, nhất thời tỉnh ngộ, đại hỏa thiêu đốt tới lúc này, Vân Tôn đã không cần tận lực duy trì hỏa công, cả toàn đại sơn này đã thành vũ khí tấn công hắn.
Rõ ràng, Vân Tôn đã tính như vậy từ đầu.
Thế mà, hắn lại còn đần độn nhảy vào trong, cố ý bị thương... Chủ ý này, đúng là ngu đến nhà bà ngoại!
Nếu như ngay từ đầu, hắn dùng toàn lực xông ra ngoài, Vân Tôn chưa hẳn đã có thể ngăn được hắn!
Chỉ có làm như thế, mới kiếm được sinh cơ duy nhất trong trận này!
Còn hiện tại, chỉ là cách tiêu cực nhất, ngu không ai bằng!
Nghĩ tới đây, Âu Dương Tiêu Sắt hối hận muốn phát rồ phát dại.