Tiếng rống ro này, chấn động khiến màng nhĩ đám người ở đây cũng phải ông ông tác hưởng, nhất thời không còn linh mẫn lúc thường.
Cùng lúc đó, một lưỡi đao lóe sáng hàn mang cũng xuất hiện!
Đao phong thoáng hiện, toàn bộ không gian như cùng giảm mấy độ.
Vừa mới chém ra, vô tận đao quang liên tục sinh sôi, trong nháy mắt tụ thành một toàn đao sơn, ầm vang rơi xuống, mục tiêu trực trỉ khí thế cô độc xào xạc kia!
Thế nhưng, cỗ khí thế kia dù đối mặt nguy cơ, nhưng vẫn không chút ảnh hưởng. Ngược lại càng phóng càng mạnh, nghiêm khắc phản công, tay aos hất lên, đao quang kinh hiện. Coong một tiếng, đón lấy kiếm của Vân Tiêu Dao, đao của Lão Mai, lại một cước đá lệnh mũi kiếm của Phương Mặc Phi, trong tay áo còn lại, cũng có hai đạo điện quang phát rồi lại thu, sinh sinh đẩy lui binh khí của hai vị Sâm La Vương đang muốn đuổi theo. Thuận thế hóa thành một đạo điện quang, bay thẳng lên trời, cưỡng ép trùng kích tòa đao phong mà Vân Dương tạo thành, sau một tiếng oanh bạo hưởng, phá vây mà ra, bay thẳng cửu thiên.
Chợt lại nghe một tiếng hét dài:
- Vân Tôn đại nhân, mục tiêu của ngươi quả nhiên là ta, ta thực sự cảm thấy vô cùng vinh hạnh!
Đối phương cường thế phá vây, thể hiện thực lực kinh người, càng ngự khí mà đi, một bước vượt qua ba mươi trượng hư không, tựa như lưu tinh bay đến trước ngọn đại thụ, hơi chút mượn lực dưới chân, hưu một tiếng hóa thành điểm đen trên trời.
Mà hai mục tiêu cuối cùng kia, đến lúc này cũng hóa thành huyết vũ đầy trời.
- Mạnh thật!
Phương Mặc Phi chỉ mới nhận một cước của đối phương, hơn nữa còn có bảo kiếm làm trung gian giảm xóc, lại vẫn cảm thấy hộ khẩu run lên, thân thể bay ra ngoài, lại nhìn về phía Âu Dương Tiêu Sắt đã phóng ra ngoài, trong mắt đầy vẻ chấn động!
Tu vi của Âu Dương Tiêu Sắt này, hiển nhiên vượt xa dự tính của đám người!
Vân Tiêu Dao cũng tràn đầy ngưng trọng, khó thể tin được.
- Hai đại sát thủ nổi danh đương thơi, Độc Cô Tịch Mịch, Âu Dương Tiêu Sắt. Quả là danh bất hư truyền!
Lại nhìn không trung, không những mục tiêu đã sạch, ngay cả mây gió cũng sạch bách, trời đêm thăm thẳm, một màu tĩnh túc.
- Ba lăm tên giả mạo đã bị bắt cả.
Vân Tiêu Dao quát:
- Thu đội, trả lại nơi này cho giang hồ!
Hắn sầu lo liếc nhìn lên bầu trời, phong vân đều đi mất, đại biểu Vân Dương cũng đã đuổi theo mục tiêu.
Thế nhưng, sự cường hoành của Âu Dương Tiêu Sắt thực sự vượt qua dự tính, một mình Vân Dương đuổi theo, liệu có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
Ngay lúc đang cân nhắc, lại đột nhiên nghe được tiếng ầm vang không dứt từ bên khác truyền tới.
Đám sát thủ lại lần nữa ác chiến với đám cao thủ giang hồ.
- Chuyện giang hồ để giang hồ giải quyết, Ngọc Đường chúng ta sẽ không tham gia. Nhưng nếu có bất luận kẻ nào cả gan tổn thương tướng sĩ của ta, mưu đồ làm loạn, ba tư người chết ở đây, chính là tấm gương cho các ngươi! Hơn nữa, bỏ mình thôi cũng chưa hết, người dính vào chuyện này, tru tận cửu tộc, tận diệt không tha!
Thanh âm của Vân Tiêu Dao như hồng chung đại lữ, ù ù vang lên khắp đông thành, đinh tai nhức óc.
Trong địa giới đông thành, người nghe được đều thầm run lên.
Đi lại trên giang hồ, xưa nay đều nói họa không dính vợ con, cơ hồ đã là thiết tắc.
Nhưng bây giờ, triều đình lại rõ ràng không có cố kỵ này, chuyện giang hồ để giang hồ giải quyết, ai làm nấy chịu, có hỗn loạn hơn nữa, thì cũng chỉ cần người trong cuộc bỏ mình, một người đền mạng là xem như kết thúc, nhưng mà lấy chuẩn mực của triều đình, tru cửu tộc lại cũng là chuyện bình thường.
Nếu là ngày thường, đám cao thủ giang hồ sẽ không tránh khỏi mà cảm thấy triều đình quá khắc nghiệt, thế nhưng lần này, đám người lại không hề thấy tàn nhẫn, ngược lại chỉ thấy đó là đương nhiên.
Lần này đại chiến ở đông thanh, phía Ngọc Đường đã cho quá nhiều thuận lợi, thậm chí còn tỏ rõ thiện ý, lo hậu sự cho người chết trong đây, dưới điều kiện này, các ngươi lại còn phá hoại quy củ, chính là làm địch với tất cả mọi người!
Đương nhiên là chết cũng không có gì đáng tiếc!
...
Thân hình Âu Dương Tiêu Sắt di chuyển như thiểm điện, tốc độ nhanh tới mức mắt thường không thể thấy nổi, dưới bầu trời đêm mênh mông, tựa như hóa thành hư ảo.
Giờ khắc này, Âu Dương Tiêu Sắt không chút giữ lại, toàn lực thôi động tốc độ mà chạy trốn.
Đã bại lộ!
Vân Tôn đã để mắt tới hắn!
Như vậy, việc cấp bách hiện tại, chính là phải cắt đuôi Vân Tôn, triệt để thoát khỏi tầm nhìn của Vân Tôn, sau đó mới có thể tính đến chuyện đổi thân phận khác, thậm chí là chuyện sau đó.
Đương nhiên, vô luận thế nào cũng không thể từ bỏ bảo đồ!
Với Âu Dương Tiêu Sắt mà nói, chuyện này đã thành chấp mê cả đời của hắn, có chết vạn lần cũng không hối hận!
Một đường bay vội, sớm đã thoát ly khỏi địa giới Thiên Đường thành, cách hiểm địa càng lúc càng xa, sinh cơ càng tăng, thế nhưng nghe tiếng gió rít trên đỉnh đầu, lại khiến hắn càng ngày càng nóng nảy.
Bóc đêm túc liêu, thiên địa tĩnh lặng, tại sao lại nghe được tiếng tật phong gào thét?
Tiếng gió vun vút này, tỏ rõ một điuề.
Đương nhiên là Vân Tôn!
Chỉ có thể là Vân Tôn!
Đối với điểm này, Âu Dương Tiêu Sắt tự nhiên biết rõ, thế nhưng với hắn mà nói, vẫn chỉ có thể tận sức trốn nhanh, tiếp tục chạy trốn.
Sau một chốc, Âu Dương Tiêu Sắt đã triệt để cách xa địa giới Thiên Đường thành, đến giữa khu rừng núi phức tạp. Bóng đêm vẫn mông lung như cũ, bóng xam của Âu Dương Tiêu Sắt bỗng xoay một cái, đột ngột biến mất.
Đây là hang động mà Âu Dương Tiêu Sắt hắn đã sớm chuẩn bị trước khi vào Thiên Đường thành, cũng là hắn biết rõ, Vân Tôn truy tung ở phía sau, nếu chỉ chạy không thì không thể thoát khỏi, nhưng Vân Tôn cũng không thể khống chế tất cả, nếu hắn trốn ở đây, ngươi có thể làm gì?!
Tiếng gió rít gào, vẫn đuổi theo không bỏ, vừa vào núi rừng, lại oanh một tiếng, biển lửa bốc lên!
Hỏa diễm ngập trời hừng hưc bay lên, phạm vi ngàn dặm cùng bị bao trong biển lửa.
Hỏa thế ngập trời vừa dấy lên trong giây lát, nước ngầm cũng theo đó mà lên, tất cả sơn động dù bí ẩn hay không bí ẩn trong địa giới sơn lâm đều không tránh khỏi chìm trong nước.
Một tiếng quái khiếu cất lên, một bóng người chật vật vọt ra từ trong hỏa hoạn, chính là Âu Dương Tiêu Sắt.
Mảnh sơn lâm này, vốn có địa thế phức tạp dị thường, càng có vô số sơn động khe rãnh tự nhiên, nếu không Âu Dương Tiêu Sắt há lại chọn đây làm đường lui, trong dự tính của hắn, chỉ cần trốn vào trong huyện động bí mật, dựa vào sự thông nhau giữa các hang động, lại thêm sớm đã chuẩn bị lương khô thực phẩm.
Coi như có bị Vân Tôn phát hiện, cũng có thể giữ được vô số sinh cơ mà quẩn ẩu!
Nhưng hắn tuyệt không nghĩ tới, hắn đúng là có thể trốn vào trong sơn lâm nhưng Vân Tôn lại cũng có đối pháp...
Không cần phí thời gian chơi trò trốn tìm, trực tiếp phóng hỏa đốt rừng, thậm chí còn không chỉ phóng hỏa không thôi, còn kéo nước nhấn chìm đại địa.
Thủy hỏa lưỡng trọng thiên, trên giới giao sắc, nếu không sớm chạy ra, như vậy không thành than cốc, thì cũng thành món thịt nấu thơm lừng!
Thực sự không thể không chủ động đi ra, đối mặt với Vân Tôn!
Chỉ là Âu Dương Tiêu Sắt không nghĩ tới, lúc hắn trở ra, thứ mà hắn phải đối mặt cũng không phải là Vân Tôn, mà là vô số lôi đình thiểm điện!