Phía dưới vách núi.
Độc Cô Sầu thở hồng hộc, Lăng Tiêu Túy cũng mệt như chó, tình huống còn kém hơn Độc Cô Sầu một phần, lúc trước hắn lấy lực một người cường ngạnh đối mười người, thực sự vượt quá cực hạn phụ tải của bản thân, mặc dù còn chưa đến mức dầu hết đèn tắt, thế nhưng cũng khó tránh nguyên khí đại thương.
Cơ hồ mỗi nhát thở, đều mang theo một mùi máu tanh.
- Hay là chúng ta chữa thương cho bọn họ trước, bằng không đợi trở về, e là không kịp duy trì.
Lăng Tiêu Túy nói.
- Được.
Lấy ra đan dược, hai người trực tiếp ngưng khí thành nước, rót vào trong miệng hai người Phượng Huyền Ca.
Cố Trà Lương kêu lên:
- Tự ta có thể uống... Ô...
Nhưng mà hai người Độc Cô Sầu không thèm để ý, trực tiếp cưỡng ép rót vào.
Sau đó hai người Độc Cô Sầu nghỉ ngơi một hồi, cảm giác hơi chút khôi phục, lại lần nữa dẫn hai người bỏ chạy, một đường chạy ra ngoài ba ngàn dặm, tìm được một cái sơn động bí ẩn để náu thân.
- Ở đây chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút.
Tìm một chỗ bằng phẳng, thả hai người Phượng Huyền Ca xuống, Độc Cô Sầu cùng Lăng Tiêu Túy nháy mắt ra hiệu với nhau.
Hai người vừa thấp giọng trò chuyện, vừa bước ra ngoài.
- Trên người ta không có nhiều thuốc trị thương lắm, trên người ngươi còn có thuốc nào trị nội thương tốt một chút hay không?
- Thuốc trên người ta... Cũng không nhiều lắm, lúc đi nào nghĩ đến sẽ phải vậy a, bốn người chúng ta liên thủ mà lại rơi vào cái nước này...
- Được rồi, hai ta ngươi trái ta phải thử tìm xung quanh xem, mảnh sơn lâm này dị tưởng hiểm ác, biết đâu lại có thiên tài địa bảo? Thử chút thời vận cũng hay.
- Được, vậy chúng ta thử tìm chút xem sao.
Sau khi ra ngoài, hai người cũng không có “Ngươi trái ta phải” mà đi tìm, mà lại đi vòng một vòng, sau đó lại ghé vào cùng một chỗ, hiển nhiên muốn lén lút làm gì đó.
Nơi bọn hắn tụ lại, cách sơn động chừng mấy chục dặm đường.
- Ngươi cảm thấy, là ai?
Độc Cô Sầu nghiêm túc hỏi.
- Ngươi thấy thế nào?
Lăng Tiêu Túy cũng có chút do dự.
- Lời này thực đúng là khó nói, ai cũng có thể, ai cũng có khả nghi a!
Độc Cô Sầu thở dài.
- Trước đó còn chưa có thời gian nghĩ, giờ nghĩ lại, biến cố lần này thực sự có quá nhiều trùng hợp, hai người này... Trước đó ẩn thế đã lâu, lần này, sao lại đột nhiên xuất hiện.
Lăng Tiêu Túy trầm ngâm nói:
- Nếu là một trong hai người bọn hắn, tốn nhiều tâm tư bố trí một cái bẫy như thế, cho dù là chúng ta, liệu có thể thoát được sát cục này sao?!
- Không đến mức đó.
Độc Cô Sầu thản nhiên nói:
- Trong nháy mắt phát hiện trúng mai phục, hai người chúng ta còn tự đề phòng lẫn nhay một phen... Bố trí sát cục với người như chúng ta, nhất định phải có một điều kiện tiên quyết, chính là phải đảm bảo chúng ta không trốn, nếu không, không có bao nhiêu ý nghĩa.
- Chẳng lẽ lúc người cõng người ta, cũng không có phòng bị sẽ bị đánh lén sau lưng sao? Điểm này, chúng ta đều hiểu rõ, coi như bọn hắn thực sự đánh lén, cũng chỉ có thể tạo thành chút vết thương nhẹ cùng với gây chút phiền phức mà thôi, tuyệt không có khả năng tạo thành thương trí mạng.
- Lời ngươi nói rất hợp ý ta, nếu không phải có hai người bọn hắn liên lụy, hai người chúng ta song kiếm liên thủ, bất kỳ sát cục nào trên đời này cũng không đủ gây sợ hãi.
- Đừng quá lạc quan như vậy, ngươi há lại không biết, mười tám người kia có thực lực đủ để lưu lại hai người chúng ta a!
Lăng Tiêu Túy hít một hơi:
- Thực sự ta lại càng nghi hoặc, về chuyện bọn hắn nhọc lòng mai phục, thế nhưng lại để chúng ta vọt được ra, thực sự khó mà lý giải, chí ít khác xa với dự phán xấu nhất của ta.
Độc Cô Sầu hoàn toàn đồng tình với lời của Lăng Tiêu Túy.
- Không sai, nhưng thực tế lại để chúng ta lao ra ngoài, bốn người toàn bộ đều còn. Còn biết được thực lực chân thật của bọn hắn, đây đã là thu hoạch cực lớn, như vậy vì sao lại thế?
- Nếu lấy đây là điểm lập luận, như vậy rõ ràng đối phương không giống như đang mai phục chúng ta, mà lại giống như đang cung cấp tình báo trọng đại cho chúng ta, chuyện này đúng là có ý vị sâu xa, khiên người phải suy tư a, thú vị...
Hai người nghĩ nửa ngày trời, nhưng vẫn không thể thông được điểm mấu chốt trong đó.
Nếu bị phục kích, thực lực tổng hợp của đối mạnh như vậy, không thể nào để bọn hắn phá vây dễ như thế.
Hết thảy những chuyện này, đều tràn đầy bất hợp lý, đến cùng là trong đó có bao nhiêu vấn đề cùng bí mật cơ chứ?
Hai người đều không biết được.
Nhưng còn một điểm có thể khẳng định: Đối phương làm thế tuyệt đối là có mục địch riêng!
Chỉ là, mục đích này đến cùng là gì?
“Mặc dù chưa nhất định là bọn hắn, nhưng sau này tuyệt không thể phớt lờ, bất kỳ một chút lơ là sơ suất, đều có thể dẫn đến thua cả bàn cờ!”
Hai người thầm suy nghĩ.
- Lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, đến tuổi này rồi còn bị người tính kế, thực đủ mất mặt mà, nếu còn bị tính kế nữa, trực tiếp treo cổ tự vẫn là được rồi!
Độc Cô Sầu cười hắc hắc:
- Hiện tại ta lại có hứng thú, muốn biết đối phương sẽ có bố trí gì tiếp theo, thiên hạ như một bàn cờ lớn, nếu hậu chiêu không đủ đặc sắc, như vậy thực đúng mất vui a.
Lăng Tiêu Túy lại không có lạc quan đến vậy:
- Chớ có phớt lờ, chưa rõ mục đích của đối phương thế nào, thực lực lại mạnh đến rợn người như vậy, thực có thể đánh chết chúng ta đó!
- Nếu một trong hai người Thiên Vấn hoặc Phượng Huyền Ca là nội ứng, như vậy nhất định hắn sẽ tận sức dẫn dắt chúng ta đến nơi hắn cần đi.
- Trái lại, nếu như hai người Phượng Huyền Ca không có vấn đề, vậy đối phương vẫn có thể có hành động khác, thúc đẩy mục tiêu của bọn hắn!
Lăng Tiêu Túy ngưng trọng nói:
- Nói tóm lại, tiếp đó chúng ta phải càng thêm cẩn thận, lúc nào cũng phải đề phòng mười hai phần.
- Đương nhiên.
Lúc hai người trở về, trên tay đều cầm theo linh dược hái được trên núi.
Sau đó mỗi người đều tận chức trách của mình, mỗi người chiếu cố một người, chữa thương, vận công thông máu, sau nửa ngày, Phượng Huyền Ca cùng Cố Trà Lương mới lần lượt tỉnh lại, mặt đầy ai oán, đau đến không muốn sosongs.
Phượng Huyền Ca bắt đầu trách Cố Trà Lương, oán khí tràn đầy:
- Thiên Vấn tiên sinh, ngươi được thiên hạ tôn là đệ nhất thần tính, biết chuyện ngàn năm trước, tính chuyện ngàn năm sau. Thế sao lại còn đem chúng ta cắm đầu vào một cái bẫy rập, thực đúng là hiếm có mà.
Cố Trà Lương đỏ mặt tía tai giải thích:
- Trước khi đến, ta đã tính quẻ cho tất cả chúng ta, tất cả đều không hề có khí tượng gặp họa sát thân, chớ nói chi nguy hiểm đến tính mạng. Tình huống hiện tại, không phải cũng phù hợp sao?!
Phượng Huyền Ca giận tím mặt, nhe răng trợn mắt:
- Phù hợp cái rắm? Ta hỏi ngươi, cái gì là họa sát thân? Hả? Ngươi nhìn người ta xem? Còn có chỗ nào lành lặn không? Cái này còn chưa tính là họa sát thân hả? Chẳng lẽ mất đầu rồi mới tính là họa sát thân?
Cố Trà Lương cứng họng, nửa ngày mới cố gắng cưỡng từ đoạt lý:
- Dù sao chúng ta cũng chưa chết, đó chính là không có nguy hiểm đến tính mạng, cái này có gì sai sao?
Lửa giận của Phượng Huyền Ca càng thêm thịnh:
- Nếu không phải có Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu liều mạng, hai ta còn có thể sống tới giờ không?
Cố Trà Lương khẽ đảo ánh mắt:
- Gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành tường, là chuyện tốt có biết không? Hơn nữa... Ngươi được người ta cứu mạng, trước tiên nên cảm ơn mới đúng!
Phượng Huyền Ca há hốc mồm, ế trụ, hậm hực:
- Ngươi cảm ơn chưa?
Chợt xoay người, trịnh trọng nói với Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu:
- Hai vị huynh đệ, đa ta! Vậy, sau khi trở về, ta sẽ tặng các ngươi vài hũ rượu ngon.
Lăng Tiêu Túy cười ha ha:
- Vậy ta chờ, rượu ngon của Tửu Thần, ngẫm thôi cũng muốn chảy nước miếng, trước đó uống một ít, giờ gần đây nửa đêm tỉnh mộng, vẫn thấy trong miệng lưu hương.
Độc Cô Sầu cũng cười cười, ánh mắt nhìn Cố Trà Lương, ẩn ẩn mang theo mấy phần hàn ý.