Nếu Tất tiên sinh sớm đã biết hắn là Vân Tôn, như vậy khi phái người đến ám sát hắn, tuyệt đối sẽ không chỉ phái có mười sáu người kia tới, thậm chí khi đó kêu gọi Niên tiên sinh tự mình động thủ cũng là chuyện bình thường.
Như vậy đến cùng là vì cái gì?
Hoặc có thể nói, Tất tiên sinh biết thân phận của hắn từ lúc nào?!
Vân Dương cảm thấy trước mắt là một màn sương mù dày đặc!
Nhưng mà lại có một cảm giác rất rõ rệt: Chỉ cần hắn vén được sương mù trước mắt, như vậy chính là một mảnh trời xanh sáng sủa, không còn gì trở ngại!
Nhưng phải làm sao mới có thể vén lên đây?
Nhìn bàn cờ trước mắt, vuốt ve kỳ phổ trên tay, chau mày, im lặng thật lâu.
...
Ở một nơi khác.
Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu song kiếm hợp bích, liều mạng lao xuống từ một đỉnh núi.
Lăng Tiêu Túy cõng Phượng Huyền Ca, Độc Cô Sầu cõng Thiên Vấn Cố Trà Lương.
Hai người Phượng Huyền Ca cùng Thiên Vấn đã sớm tràn đầy máu tươi, mình đầy thương tích, Cố Trà Lương còn có thể ráng chống đỡ, bảo trì thành tỉnh, còn Phượng Huyền Ca lúc này đã hôn mê bất tỉnh.
- Nhất định phải nhanh chóng xuống núi!
Thanh âm của Thiên Vấn vang lên yếu ớt:
- Phía dưới kia có một mảnh sơn lâm, có thể che lấp thiên cơ... Chạy tới đó mới có thể có sinh cơ, mới có tư cách nói tới chuyện khác!
Lúc này, trước ngực Độc Cô Sầu cũng đã loang lỗ máu tươi, gật đầu đáp ứng, tốc độ lại tăng thêm một phần.
Trước đó, tứ đại cao thủ thiết lập ván cục, tính toán Niên tiên sinh cùng người thần bí áo đen Lương Thương Hải, lúc đó chiếm hết thượng phong, thậm chí còn bố trí kế truy tung, thế nhưng bây giờ lại đột nhiên phản hãm thế yếu, hơn nữa còn như đang bị đuổi giết cực đoan?!
Đám án kỳ thực rất đơn giản, phía sau hai người, có trọn vẹn mười bảy mười tam bóng người, mỗi người đuổi giết đều như Ma Thần Địa Ngục, đuổi theo không bỏ, đám người này kết thành một mạch khí thế khổng lò, quấy trọn phong vân thành mảnh nhỏ.
Đoạn đường truy kích này, tiện tay huy sái kiếm khí trong tay, kết quả cũng tạo thành mất trăm trượng sơn băng địa liệt.
Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu liều mạng chạy nhanh, toàn thân trên dưới lượn lờ thanh quang, mặc dù thân trong nghịch cảnh, thế nhưng cũng không có nửa điểm bối rối, càng không có một tia vội vàng xao động.
Trường kiếm trong tay không ngừng bắn kiếm khí, ngăn trở kiếm khí của địch nhân truy kích phía sau, cước bộ không chút hỗn loạn, từ đầu tới cuối cứ như nước chảy mây trôi, tốc độ này nhanh đến cực điểm.
Tách lại hợp, hai người đổi hai hướng chạy khác nhau, rốt cục lại lần nữa tụ hội một chỗ.
- Đi bên này!
Lăng Tiêu Túy bắn như tiễn vũ, lần này không thèm quan tâm mà dùng cực tốc tiến về phía trước, phải dùng tốc độ tối cao để đạt được mục đích trong thời gian ngắn nhất, cho nên đem hết toàn lực, tăng lên tốc độ bản thân, sở dĩ Lăng Tiêu Túy làm như vậy, sở dĩ dám làm như thế, bởi vì Độc Cô Sầu ở phía sau, đã toàn lực ngăn trở công kích tới hai người, hoàn toàn không bỏ sót.
Mười bảy mười tám người phía sau quả đều rất cao mình, cho dù lấy tu vi của Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu, vẫn không thể kéo dài khoảng cách.
Đương nhiên, đối phương liều mạng truy kích, cũng không thể rút ngắn được khoảng cách, cũng không thể nào đột phá phòng tuyến của Độc Cô Sầu.
Từ lúc truy kích tới nay, ven đường bị hai bên đánh tới sơn băng địa liệt, cảnh hoang tàn có ở khắp nơi.
Hai người Lăng Tiêu Túy lúc này dù có thể tự bảo không mất, thế nhưng vẫn thầm thấy chật vật, thực sự đã rất lâu hai người không phải chật vật như vật, thực sự có chút mất phong phạm thiên hạ đệ nhất cao thủ.
- Điều này thực đúng kỳ quái...
Lăng Tiêu Túy còn có rảnh rỗi mà nói đùa:
- Thiên Vấn, chúng ta hành động cùng ngươi, thế mà còn bị phục kích. Điều này là ngoài dự liệu sao, thiên ý mà ngươi luôn treo trên miệng đâu rồi?!
Cố Trà Lương đỏ bừng cả mặt:
- Chỗ bọn hắn phục kích, trên núi dưới núi đều bày trận thế, che đậy thiên cơ, ta sao có thể tính được trên đời này lại có người dám bố trí lớn như vậy.
Độc Cô Sầu cười ha ha:
- Nhân lực cũng có hạn, hôm nay xem như được kiến thức thêm, Thiên Vấn cũng không phải là cái gì cũng biết, kỳ thực ngẫu nhiên bị hố một cái, cũng xem như là thể nghiệm nhân sinh.
Lăng Tiêu Túy cười to:
- Đúng đúng, đáng tiếc Phượng Huyền Ca lại bị hố quá nặng, một kích đó kém chút đánh thành hồn phi phách tán, bi kịch bi kịch a!
Cố Trà Lương đỏ mặt:
- Hoặc thực chính là thiên ý...
- Rắm chó! Nếu nói là thiên ý, như vậy nhất định là ông trời cố ý a!
Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu đồng thời xùy một tiếng:
- Ngươi còn mặt mũi nói thiên ý!
Hai người tuy chỉ nói giỡn, nhưng trong lòng vẫn thầm có mất phần cảm giác kỳ quái.
Thuật che đậy thiên cơ trong mắt người thường có thể là cao không thể chạm, thế nhưng lấy lịch duyệt, ánh mắt của bọn hắn, lại thực không quá để trong lòng.
Cái gọi là cổ quái ở đây, lại là chỗ tại sao Tứ Quý lâu lại biết bọn hắn sẽ đến?
Trước đó một đường truy tung tới, trong quá trình này đã xảy ra rất nhiều chuyện, lúc này mò được đến đây, cũng không phải là đơn giản dễ dàng.
Thế mà, vừa đến còn chưa kịp động thủ, lại đã bị bao vây.
Từ mười tám phương hướng, xuất hiện mười tám người, vây chật như nêm.
Thậm chí, chuyện bị che đậy thiên cơ cũng không tính là gì, điều chân chính khiến mấy người Lăng Tiêu Túy để ý, hoặc có thể nói là hoảng sợ lại là: Mười tám người vây bọn hắn, mỗi người đều có tu vi không kém hai bọn hắn là bao!
Hiện thực này tương đối khiến người khiếp sợ, quả thực khiến người nhìn mà giật mình, kinh tâm động phách!
Trên thế giới này, lại có nhiều cao thủ đỉnh tiêm đến vậy?
Sao trước đó lại chưa từng nghe nói qua a!
Nhìn thấy đội hình này, thân phận thiên hạ đệ nhất mà hai người đã và đang giữ có vẻ như không được danh xứng với thực cho lắm!
Tình hình như vậy, bốn người cản bản không thể dự định liều mạng, bởi liều mạng chính là muốn chế, chính là chịu chết, mà thực tình lúc này đã không còn cái gì ý muốn hoàn thành mục tiêu cố định nữa, trực tiếp quay người phá vây, tìm được đường sống mới là đúng đắn.
Tu vi Cố Trà Lương yếu hơn một bậc, cho nên trong quá trình phá vây bị đối phương thành công chặn đường, nếu không phải Độc Cô Sầu vẫn luôn chú ý, thi triển nhân kiếm hợp nhất mà ứng cứu, e là Thiên Vấn đã bị loạn kiếm chém chết, nhưng cuối cùng vẫn khó tránh khỏi trọng thương, vô lực tái chiến.
Về phần Phượng Huyền Ca còn càng thêm thê thảm, tu vi của hắn yếu nhất trong bốn người, trước đó lúc vây công Lương Thương Hải cũng là hắn bị thương nặng nhất, càng không trùng hợp, là hắn lại là người đi đầu, cho nên lúc rút lui lại tự nhiên biến thành người đoạn hậu. Nhưng vô luận là tình trạng cơ thể hay là tu vi của Phượng Huyền Ca đều không thể đảm nhiệm được nhiệm vụ đoạn hậu, tùy tiện một người của đối phương đều không phải là người mà hắn có thể đối phó.
Cho nên vừa mới bắt đầu, đã phải chịu một đao một kiếm ba quyền hai cước. Toàn bộ thân thể như bị đánh tan, Lăng Tiêu Túy liều mạng xuất đại chiêu, cưỡng ép lấy lực một người xông phá thế công của mười người, lúc này mới cõng được Phượng Huyền Ca ra.
Một đường liều mạng chạy đến đây.
- Trận phục kích này, quá ngoài ý muốn, quá đột ngột.
- Căn bản không nên tồn tại!
Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu đều là lão giang hồ, nhìn nhau một cái, lại tiếp tục cắm đầu chạy trốn.
Đang khi nói chuyện, hai người bọn hắn vẫn dùng tốc độ cực nhanh lọt vào một mảnh sương trắng, sau tầng sương trắng kia chính là một vách đá cao vạn trượng, người thường đừng nói là nhảy, chỉ cần nhìn xuống cũng thấy mất hồn, thế nhưng hai người lại không chút do dự, quyết đoán nhảy xuống.
Mười tám người đuổi theo phía sau đã lập tức nối gót xuất hiện, đồng loạt chạm đến rìa vách núi, nhưng cũng không có tiếp tục đuổi theo.
- Đến đây là đủ rồi chứ?
- Không kém nhiều lắm.
- Vậy trở về thôi!
- Ừm!