Trương Hồng Tụ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Kỷ Du Du, lửa giận trong lòng đột nhiên tăng vọt. Cô ta vẫn còn nhớ mấy hôm trước khi mình bảo Kỷ Du Du quay về Giáo dục Hoằng Hồng, vẻ mặt Kỷ Du Du dứt khoát quyết đoán. Bây giờ Kỷ Du Du xuất hiện trước mặt thế này, làm sao lại không khiến cô ta đỏ mắt chứ? Trương Hồng Phong cũng nhìn thấy Kỷ Du Du, sắc mặt lập tức tối sầm.

Ấ.. Du Du đang kéo tay Kỷ ` theo s9 lưng g Phi Phí, đoàn người nhanh chóng bước vào sảnh lớn sân bay.“

Đây là lần đầu tiên Kỷ Du Du đi máy bay, cho nên khó tránh khỏi có chút tò mò, cùng mọi người lấy vé, đi qua cửa kiểm soát an ninh, rồi chạy lên cửa máy bay.

Phía xa, Trương Hồng Tụ cũng đang nhìn chằm chằm cảnh tượng này, kéo Trương Hồng Phong, dò hỏi: “Em nhìn kỹ xem bọn họ ngồi máy bay nào? Nếu chị nhìn không nhầm, hình như đi cùng một chuyến bay với chúng ta!”

“Đúng vậy, đúng là cùng một chuyến bay!” Trương Hồng Phong cũng gật đầu.

“Đồ đê tiện, cô còn muốn đi máy bay đến Ma Đô nữa sao?” Trương Hồng Tụ lộ vẻ dữ tợn. Trong mắt cô ta, nếu không phải vì Kỷ Du Du, làm sào cô ta lại bị Thôi Hữu Bảng đuổi ra chứ? Cũng chính vì bị Thôi Hữu Bằng đuổi ra khỏi công ty, cô ta mới nghĩ đến chuyện mấy ngày hôm nay đến Ma Đô giải sầu một chút, sau đó quay về tìm việc một lần nữa.

“Chị, trước tiên chúng ta cứ đi theo đã, đợi lát nữa lên máy bay rồi nói sau!” Trương Hồng Phong nói một câu, sau đó quay đầu nhìn lướt qua: “Bên này em cũng đi cùng đồng nghiệp, chúng ta còn sợ mấy người này sao? Lên máy bay, sẽ cho cô ta ăn đủ!”

“Ừ!” Trương Hồng Tụ cũng gật đầu đồng ý, dù sao ở đây là sân bay, một khi xảy ra vấn đề gì, hẳn là sẽ bị người ta bắt được. Lên máy bay thì dễ nói rồi, hoặc là đến Ma Đô? Giờ phút này, trong đầu Trương Hồng Tụ đã bắt đầu suy nghĩ, làm thế nào mới có thể sỉ nhục Kỷ Du Du thật thỏa thích trên máy bay.

“Các vị hành khách, xin mời lấy…”

Radio bên trong sân bay, giọng nói của nhân viên phục vụ trong sân bay đã vọng lại.

Kỷ Du Du bế Sầm Hạ đang hiếu kỳ cùng nhìn lên cửa lên máy bay, nhìn máy bay bay lên cao ngoài cửa sổ, trong lòng cũng hơi kích động.

Kỷ Du Du và Sầm Hạ lớn như vậy, đều chưa từng đi máy.

bay bao giờ, giờ phút này đều tràn ngập tò mò.

“Du Du…” Đổng Phi Phi xúm lại, kéo cổ tay Kỷ Du Du, liếc nhìn một cái ra hiệu với Kỷ Du Du.

Kỷ Du Du ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Trương Hồng Tụ, sợ đến mức vội vàng rụt cổ lại: “Tại sao chủ nhiệm Trương lại đến đây? Không phải cô †a đã bị sa thải rồi sao? Tại sao lần đến Ma Đô học tập này còn có cô ta?”

“Sao có thể có cô ta được chứ?” Đổng Phi Phí an ủi: “Làm ra chuyện như vậy, tổng giám đốc Thôi đã sớm đuổi cô ta về nhà rồi, có lẽ do chúng ta không may, vừa vặn gặp được cô ta ở đây thôi!”

Kỷ Du Du gật đầu, bàn tay nắm tay Sầm Hạ cũng đã đổ mồ hôi, nếu không phải có Hồ Tùng ở đây, lúc này có lẽ cô gái nhát gan này đã sợ đến mức chạy về nhà rồi!

“Các Đô…”

¡ hành khách, xin mời đi hành khách đi về phía Ma “Lên máy bay, chúng ta đi, có tôi ở đây, cô ta không dám làm gì cô đâu!” Đổng Phi Phi kéo cổ tay Kỷ Du Du.

Kỷ Du Du gật đầu, nắm tay Sầm Hạ đi về phía cửa lên máy bay.

Lúc này, nhóm người của Đầu tư Kim Dung cũng bắt đầu di chuyển, chậm rãi bước về phía cửa lên máy bay.

Kỷ Du Du lên máy bay, cất kỹ hành lý mình mang theo, khi vừa mới ngồi xuống đã nhìn thấy Trương Hồng Tụ đi tới đây, hơn nữa trên mặt còn nở nụ cười lạnh lùng.

Kỷ Du Du cúi đầu, xoa đầu Sầm Hạ, trong lòng hoang mang.

Hai mắt Sầm Hạ bé nhỏ xoay vòng vòng, nhìn chằm chằm Trương Hồng Tụ, dường như hiểu ra chuyện gì đó.

Nửa tiếng sau, máy bay đã chạy vào đường băng, sau đó lập tức bay lên trời.

“Oa..” Sâm Hạ mừng rỡ nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hưởng thụ, mà Kỷ Du Du lại hơi sợ hãi, khẩn trương nắm chặt tay vịn.

“Đồ nhà quê!” Trương Hồng Tụ ngồi cách đó không xa nhìn thoáng qua, khinh bỉ mắng một câu.

Kỷ Du Du cúi đầu, không nói gì nữa.

Sắc mặt Đổng Phi Phi không tốt, lần này đi ra ngoài cô †a là người dẫn đoàn, nếu xảy ra vấn đề gì, vậy khi quay về mình phải ăn nói làm sao? Cho dù không xảy ra vấn đề gì, Giáo dục Hoằng Hồng tuyệt đối cũng không thể yếu kém về mặt này đượ!

c “Lo cho mình là được rồi, nói nhảm nhiều vậy làm gì!”

“Gô nói ai hả?” Trương Hồng Tụ lập tức không vui, chỉ tay vào Đổng Phi Phi.

“Xin cô yên tĩnh một chút, máy bay đang ở giai đoạn bay lên, xin cô thắt chặt dây an toàn, đừng làm ra hành động nguy hiểm!” Nữ tiếp viên hàng không vội vàng dùng radio nói.

Trương Hồng Tụ khinh thường cười một tiếng, chờ đợi máy bay bay lên.

“Du Du, đừng để ý đến cô ta, cô ta chỉ là một con chó điên thôi!” Đổng Phi Phí nói.

“Ừ!” Kỷ Du Du gật đầu.

Máy bay một đường bay lên cao, đạt đến độ cao quy định, bắt đầu bay trên không một cách vững vàng.

Trương Hồng Tụ nhìn Kỷ Du Du vẫn luôn cúi đầu, trên khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh, thuận tay ấn chốt mở.

gọi tiếp viên.

Nữ tiếp viên hàng không đi tới: “Xin hỏi, có thể giúp gì cho cô?”

“Tôi là hội viên vàng của công ty hàng không các cô, tôi không muốn ngồi cùng một khoang với cô gái kia!”

Trương Hồng Tụ kiêu ngạo chỉ vào Kỷ Du Du.

“Chuyện này… Nữ tiếp viên hàng không sững sờ.

Sắc mặt Kỷ Du Du khó coi, hơi ấm ức đỏ bừng lên.

“Vừa nãy khi tôi lên máy bay, thấy cô ta sợ hãi rụt rè, trông rất giống tên trộm, nói không chừng còn có tiền án nữa cơ. Bây giờ tôi muốn thực hiện quyền lợi của hội viên vàng chúng tôi, bảo máy bay đáp xuống sân bay gần nhất, đuổi cô gái này xuống cho tôi…” Trương Hồng Tụ lạnh lùng nói.

Kỷ Du Du nghe đến đó, sắc mặt liền trắng bệch.

“Trương Hồng Tụ, cô đừng có ra vẻ huênh hoang ở đây!”

- Đổng Phi Phi hơi tức giận.

“Ra vẻ huênh hoang sao? Đổng Phi Phi, cô cũng đừng giả vờ làm người tốt ở đây! Loại người như Kỷ Du Du mà còn đòi đi máy bay sao? Tôi thấy cô ta vẫn nên đi xuống làm phân đi thì tốt hơn…” Trương Hồng Tụ liếc mắt, chế.

nhạo cười nị hội viên vàng của công ty hàng không này, tôi có tư cách để bọn họ làm chuyện này, thế nào? Cô không phục sao? Không phục thì cô cũng làm đi?”

“Cô… Hội viên đó của cô, cũng là công ty chúng tôi làm cho cô!” Đổng Phi Phi tức giận.

Trương Hồng Tụ cười lạnh một tiếng: “Bây giờ đang ở trong tay tôi, đương nhiên chính là của tôi rồi! Tiếp viên, lập tức liên hệ với sân bay, bảo người này cút xuống cho.

†ôi, tôi nhìn thấy cô ta thì cảm thấy không thoải mái!”

Sắc mặt nữ tiếp viên hàng không hơi khó coi, có điều vẫn nhẹ nhàng gật đầu: “Được rồi, để tôi đi xử lý một chút”

Trước đây công ty hàng không này quả thật đã từng đưa ra nội dung phục vụ như vậy, nhưng có rất ít người lại làm như vậy. Ai biết được hôm nay lại gặp được một người thế này? Hàng năm hội viên vàng tiêu phí mấy triệu, nữ tiếp viên hàng không này cũng không dám tùy tiện làm mất lòng.

“Cô gái này, mời cô thu dọn đồ đạc, chúng tôi sẽ để cô xuống ở giữa đường…”