“Đi?” Đoàn Cẩm Trình sửng sốt một lát, đột nhiên phá lên cười ha ha, cười đến mức chảy cả nước mắt.

“Rốt cuộc là anh nghĩ thế nào?” Doãn Ngưng Phù hơi tức giận.

Đoàn Cẩm Trình ngừng cười, tà mị nói: “Cô đoán xem?

Nếu không đi thì anh ta có thể làm thế nào? Lao đến nhà họ Đoàn giết tôi sao? Có điều có lẽ tôi sẽ đi, dù sao tôi vẫn muốn tặng cho Đường Ân một món quà lớn, một món-quà mà anh ta không thể nàotưởng tượng đượe!”

“Món quà lớn gì?” Doãn Ngưng Phù chất vấn.

Đoàn Cẩm Trình mím môi: “Cô không cần phải biết!

Chuyện cô phải làm là phối hợp cẩn thận với tôi, tôi tiêu diệt được Đường Ân, đạt được quan hệ của nhà họ Đường, còn cô báo thù cho anh trai cô… Chuyện này không sai chứ?”

Gương mặt Doãn Ngưng Phù lạnh lùng: “Tôi được lợi quá ít”

“Vậy cô còn muốn đạt được cái gì nữa?” Đoàn Cẩm Trình hứng thú nhìn Doãn Ngưng Phù.

Doãn Ngưng Phù ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm.

Đoàn Cẩm Trình: “Tôi muốn ba mươi phần trăm tài sản của nhà họ Đoàn, làm sính lễ để tôi gả cho anh!”

“Cô nghĩ nhiều quá rồi!” Đoàn Cẩm Trình chế giễu cười một tiếng.

“Vậy không cần bàn nữa!” Doãn Ngưng Phù phất tay đứng dậy, đi ra ngoài cửa.

Đoàn Cẩm Trình nhếch miệng cười, sau đó đứng dậy, thuận tay kéo cổ tay Doãn Ngưng Phù, kéo cô ta vào lòng mình.

“Anh định làm gì?” Doấn Ngưng Phù sợ hãi.

“Làm gì?” Đoàn Cẩm Trình liếm môi, mắt lim dim, áp sát đến ngửi hương thơm trên người Doãn Ngưng Phù, giống như say mê: “Tôi nói, bảo cô phối hợp với tôi thật tốt, chẳng lẽ cô không bằng lòng đến vậy sao? Tôi và cô vốn có hôn ước với nhau, cần gì làm đến mức này? Sau này, không phải của tôi cũng là của cô, của cô cũng là của tôi sao?”

‘Vừa dứt lời, Đoàn Cẩm Trình soạt một tiếng, xé rách quần áo Doãn Ngưng Phù, nắm chặt đồ lót của cô ta, thuận tay kéo xuống.

“Đoàn Cẩm Trình, anh… Doãn Ngưng Phù giận dữ, lập tức đẩy Đoàn Cẩm Trình ra.

Trong mắt Đoàn Cẩm Trình lóe lên ánh nhìn đầy thú tính: “Kỹ nữ, mấy năm nay cô ở nước ngoài cũng đã làm rất nhiều với người đàn ông khác rồi, ông đây còn là chồng chưa cưới của cô đấy, chẳng lẽ ở trong này không được à? Làm người phụ nữ của nhà họ Đoàn, phải hoàn toàn phối hợp, không cho cô thể hiện ra bộ dạng kiêu ngạo như vậy…

Doãn Ngưng Phù mở to hai mắt.

Đoàn Cẩm Trình kéo cô ta lại, lột sạch quần áo trên người cô ta, đẩy cô ta đến trước cửa sổ, hai tay chống lên thành cửa sổ.

“Bên ngoài có người…”

“Như vậy mới càng kích thích…” Đoàn Cẩm Trình cười ha ha, nhào đến.

Lửa giận trong đáy lòng Doãn Ngưng Phù trong nháy mắt bùng lên, nhưng lý trí nói cho cô ta biết, lúc này hoàn toàn không có cách nào phản kháng được, nếu không không biết tên điên Đoàn Cẩm Trình này sẽ còn làm ra chuyện gì nữa.

Ngược lại khi còn ở nước ngoài, mình cũng đã từng làm với người khác nhiều lần rồi, làm một lần với Đoàn Cẩm Trình cũng chẳng mất mát gì. Hơn nữa dù sao Đoàn Cẩm Trình cũng là cậu chủ đứng đầu Ma Đô, cho dù mình có phẫn nộ, ranh giới trong lòng cũng có thể vượt qua được. Miễn là xoa dịu được Đoàn Cẩm Trình, mượn thủ đoạn của Đoàn Cẩm Trình, hoàn toàn xử lý được Đường Ân, đến lúc đó phất tay giải quyết tên này, nhà họ Đoàn và nhà họ Doãn đều nằm trong tay cô ta, hai nhà sáp nhập lại, Ma Đô này còn có ai là đối thủ của cô ta nữa chứ? Ba dòng họ lớn không còn tồn tại nữa, chẳng qua chỉ một nhà họ Doãn này mà thôi.

Từ nhỏ đến lớn, Doãn Ngưng Phù đều là một người tham vọng bừng bừng, cô ta nhìn ai cũng chướng mắt, nhất là chướng mắt đám đàn ông. Cô ta có đầu óc, có thủ đoạn, cũng có quyết tâm. Từ khi quay về đến nay, áp đảo tập đoàn Thượng Thanh là có thể nhìn ra được, Doãn Ngưng Phù tuyệt đối không phải hạng người qua loa.

“SA…”

Doãn Ngưng Phù cảm thấy ngực mình đau đớn như bị kim đâm, con ngươi đột ngột co rút lại, cô ta không ngờ Đoàn Cẩm Trình chẳng những là một thằng điên mà còn là một tên cuồng hành hạ người khác.

Đoàn Cẩm Trình nghe thấy tiếng kêu của Doãn Ngưng Phù, phá lên cười ha ha, cười một cách điên cuồng.

Doãn Ngưng Phù cũng không biết mình đi ra khỏi phòng như thế nào, chỉ biết toàn thân mình hiện lên đầy vết bầm tím. Kiểu bầm tím này khiến tận sâu trong đáy lòng cô ta cảm thấy bị tấn công nặng nề. Cũng may bản thân Doãn Ngưng Phù kiêu ngạo, hoàn toàn không thèm để chuyện này trong lòng, cô ta chỉ cho rằng mình bị một con chó cào thôi.

Màn đêm buông xuống Ma Đô, nước ngầm chảy xiết.

Cùng lúc đó, ở thành phố Giang cách xa nghìn dặm cũng.

đang xảy ra một số chuyện.

Kỷ Du Du nghe điện thoại, bên trong có giọng nói của Đổng Phi Phi vang lên: “Du Du, tôi biết cô vẫn không hài lòng với chuyện lần trước, nhưng mà tổng giám đốc Thôi đã nói rồi, hy vọng cô có thể suy xét lại thật cẩn thận!

Nếu đồng ý, bây giờ tôi sẽ cầm hợp đồng sang cho cô, cô chính là nhân viên của Giáo dục Hoằng Hồng chúng tôi!”

Kỷ Du Du hơi chần chừ.

“Còn có, tổng giám đốc Thôi nói rồi, cơ hội học tập ở Ma Đô lần này, cũng sẽ chia cho cô trước. Nếu sau khi cô ký hợp đồng, sẽ coi như chính thức làm việc, ngày mai tôi sẽ cùng đi Ma Đô với cô!” Đổng Phi Phi vẫn đang khuyên bảo.

“Vậy sao…” Kỷ Du Du nhất thời không biết làm thế nào.

Chuyện như chính thức làm việc này, về cơ bản chính là nhảy vọt qua thời gian thực tập, hơn nữa đối phương còn đưa ra điều kiện làm kiêm nhiệm nhưng được hưởng tiền lương làm việc toàn thời gian, đồng thời cũng tuyệt đối không trì hoãn việc học tập của Kỷ Du Du.

Chế độ như vậy có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ, chỉ còn đợi Kỷ Du Du mở miệng.

“Chị Phỉ Phi, ngày mai sẽ đến Ma Đô sao?” Kỷ Du Du hơi chần chừ hỏi lại.

“Đúng, tối mai sẽ bay! Nếu bây giờ cô ký hợp đồng, tôi sẽ đặt vé máy bay cho cô ngay lập tức! Chúng tôi có tổng cộng mười người đi, có lẽ sẽ học tập trong thời gian bảy.

ngày…” Đổng Phi Phi nói.

“Được rồi! Vậy cô đến đây đi, tôi ký hợp đồng, ngày mai đi Ma Đô!” Kỷ Du Du nhẹ nhàng nói, lại hơi chần chừ. Cô biết rõ Đường Ân đang ở Ma Đô, nên cũng muốn nhanh chân đến đó…

Đúng, là đến thăm quan Ma Đô, tuyệt đối không phải để gặp Đường Ân, cũng không phải vì nhớ anh đâu…

Kỷ Du Du đang an ủi mình, Đổng Phi Phi đã cúp điện thoại rồi chạy về phía này.

Nửa tiếng sau, Kỷ Du Du đã ký hợp đồng, sau đó gọi điện thoại đến nhà trẻ của Sầm Hạ, hơn nữa cũng thông báo.

cho Hồ Tùng. Duy nhất không hề thông báo chính là Đường Ân đang ở Ma Đô.

Kỷ Du Du muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, dứt khoát không chủ động liên lạc với Đường Ân.

Giữa trưa hôm sau, Đổng Phi Phi đã sang đón Kỷ Du Du.

Kỷ Du Du dẫn theo Hồ Tùng và Sầm Hạ cùng nhau đi tới sân bay. Nhìn thấy có thêm hai người, Đổng Phi Phi cũng không hỏi nhiều, dù sao vé máy bay chỉ có của một mình Kỷ Du Du, người khác tham gia cũng sẽ do Kỷ Du Du thanh toán.

Cùng lúc đó, đoàn người của Đầu tư Kim Dung cũng lên đường đi tới sân bay.

Lần này là một trợ lý của Bùi Hạc dẫn đầu, tên là Lý Húc.

Ba, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi. Đoàn người của Đầu tư Kim Dung đi tới Ma Đô có khoảng chưa đến hai mươi người, mà trong hai mươi người này, Trương Hồng Phong cũng xuất hiện cùng hàng ngũ đó.

Không biết là Trương Hồng Phong đến đây, ngay cả Trương Hồng Tụ cũng được dẫn theo.

“Chị, lần này em đi công tác, không thể giải sầu với chị được, mình chị đến Ma Đô xong rồi, tự mình ra ngoài một lát là được…”

“Chị biết rồi!” Trương Hồng Tụ nói một câu, bước vào.

sảnh lớn sân bay theo đám người, đúng lúc bắt gặp đoàn người của Giáo dục Hoäng Hồng từ xa đi tới.