Trời trở rét. Những trận mưa lớn kéo dài, bầu không khí ẩm ướt khiến bất cứ ai cũng thấy khó chịu. Khung cảnh nhuốm màu xám xịt ảm đạm. Ngồi trong văn phòng ấm áp nhìn cơn mưa bên ngoài, vài người thầm nguyền rủa thứ thời tiết bất thường. Cả văn phòng này, duy chỉ có mình đội trưởng Hoàng Bảo mặt mày rạng rỡ.
- Đội trưởng có gì vui vậy, chia sẻ với mọi người đi! - Một đồng nghiệp nữ nói.
Người đội trưởng cười, ông gật gật đầu ra vẻ chuẩn bị nói làm kích thích sự tò mò của các đồng nghiệp trong căn phòng. Đến khi ông định nói gì đó thì một người khác chạy vào, thông báo:
- Đội trưởng, Trương Dũng muốn gặp riêng anh. Gã... có điều muốn nói...
Nghe tin, niềm vui trong đội trưởng Hoàng Bảo tăng lên gấp bội. Mọi việc đang diễn ra rất tốt!
***
Góc khuất hành lang tối tăm vắng người qua lại, một người đàn ông nói chuyện điện thoại cẩn trọng, lén lút...
- Không ổn rồi, Trương Dũng có dấu hiệu mở miệng. Có khi nào gã khai ra hết không?
- Vớ vẩn! - Giọng lãnh đạm từ đầu dây bên kia vang lên – Lão ta dám sao...
- Giờ chúng ta cần tính sao đây?
- Hãy hành xử như cách cậu muốn – Âm thanh trong điện thoại bỗng chốc trở lên u ám như vọng về từ âm ty địa ngục - Nhớ cho kĩ, nếu có
- Hãy hành xử như cách cậu muốn – Âm thanh trong điện thoại bỗng chốc trở lên u ám như vọng về từ âm ty địa ngục - Nhớ cho kĩ, nếu có bất kì điều gì bất trắc xảy ra – y cười - cậu hiểu đấy...
Cuộc điện thoại đã kết thúc, người đàn ông mặt mày tái nhợt, xanh lét, gã ta không ngừng run rẩy.
Mẹ kiếp! Gã thầm chửi thề, tay đấm mạnh vào bức tường gần đó.
Trương Dũng. Tốt nhất là mày nên im lặng...
***
Tiếng trống trường giòn giã vang lên báo hiệu giờ học kết thúc. Ngôi trường im ắng giờ trở lên ồn ào với đủ thứ tiếng hỗn tạp từ học sinh vội vã ra về.
Lớp 12A, Hiểu Minh vươn mình, là kẻ kêu gào to nhất:
- Má ơi, được giải thoát rồi! Mệt quá!
Thu dọn sách vở bên cạnh Hiểu Minh, Hải Dương lắc đầu. Thật không hiểu nổi tên này, hắn ngủ cả giờ học chiều, vậy thì mệt mỏi gì? Kệ đi, anh không rảnh quan tâm hắn. Khánh An đâu nhỉ? Trông thấy bóng dáng cô chờ mình ở cửa lớp, anh định đi ra thì cổ áo bị một bàn tay to khỏe kéo lại:
- Chú định đi đâu? Lại cặp kè với hoa khôi à?
Không để Hải Dương phản ứng lại, Hiểu Minh kéo anh ra cửa, ngược lại với hướng Khánh An. Thấy anh cứ ngoái đầu lại, hắn ghì anh xuống:
- Nào, phải để cho người ta không gian riêng tư chứ! Đi, tranh thủ vận động cơ thể cho khỏe. Chú biết đá bóng không?
Nói đoạn, Hiểu Minh dừng lại, quay người vẫy vẫy tay với Khánh An vẫn đứng nguyên đó:
- Cho bọn tôi mượn Hải Dương vài bữa nhá!
Khánh An cười khúc khích, trả lời:
- Tùy cậu thôi, dạo này tôi cũng hơi bận... Nhớ trả nguyên vẹn là được!
Nghe Khánh An nói, máu nóng trong Hải Dương xộc lên, cả người tê dại. Tai nóng quá, không phải đang rất đỏ đấy chứ? Sao vậy nhỉ???
Trên đường tới sân bóng, Hiểu Minh tiện tay lôi luôn Đào Tuấn đang lúi húi làm gì đó. Mặc cho cậu la oai oái, hắn vẫn kiên quyết lôi đi.
Chịu thôi, thiếu người chơi mà!
***
Một kẻ hướng nội như Hải Dương lấy đâu ra nhiều bạn bè, càng đừng nói đến chuyên đá bóng - một môn thể thao đồng đội. Kết quả là, dù cùng ra sân bóng nhưng chỉ Đào Tuấn và Hiểu Minh vào đá, anh ngồi một góc nhìn bọn họ. Sân bóng quả là nơi ồn ào, xung quanh rất nhiều nữ sinh đứng tụ tập lại hò hét. Trong đám nữ sinh, thấp thoáng anh thấy Hiểu Ân. Đến khi nhìn lại thì không thấy đâu, chắc anh nhầm rồi.
Chơi đến giữa chừng, không hiểu dây thần kinh nào của Hiểu Minh lại có vấn đề, hắn cùng anh em nhất quyết lôi Hải Dương vào để “huấn luyện”. Khi anh vừa vào sân, đám nữ sinh còn kêu gào lớn hơn nữa. Anh không ồn ào.
Buổi tập diễn ra suôn sẻ. Hết giờ, cả đám con trai hừng hực khí thế lại kéo nhau ra trà đá vỉa hẻ “tâm sự chuyện đời”.
Quán nước dưới gốc cây đa cổ trước cổng trường, quán khá rộng nhưng đón tiếp những vị khách to lớn nên bỗng chốc trở lên nhỏ bé lạ thường.
Như thường lệ, Hải Dương lại thu mình vào một góc, làm giảm đi cảm giác tồn tại của mình. Sẽ không có gì xảy ra nếu đám con trai không tự nhiên chĩa mũi nhọn vào anh.
Bắt đầu từ một câu bạn đô con đẩy đẩy vai Hải Dương:
- Người bạn yêu quý, chúng tôi rất tò mò... Sao cậu thành cặp với hoa khôi hay thế?
- Hả? - Hải Dương ngạc nhiên, quay ra nhìn Hiểu Minh chỉ thấy hắn nhún vai. Hắn cũng không hiểu.
Hải Dương gãi gãi đầu, trả lời thật lòng:
- Chúng tôi chỉ chơi như bạn bè bình thường thôi mà. Không phải Khánh An rất thân thiện sao?
Vài tiếng chẹp miệng vang lên, nhìn Hải Dương như kẻ thiểu năng:
- Đó là cậu không biết thôi!
- Tuổi trẻ...
- Haizz...
- Thực ra, hoa khôi ấy mà... Nhìn cậu ấy thân thiện thế thôi chứ tiếp cận không dễ đâu.
Cả đám hướng ánh mắt tò mò về Hải Dương:
- Thế nên chỉ bọn này bí quyết đi!!!
Trước ánh mắt mong chờ của nhóm bạn, Hải Dương chỉ đành cười khan. Anh không biết.
Thuận theo tự nhiên.
***
Các buổi tập sau giờ học cứ thể kéo dài suốt cả tuần học khiến Hải Dương cảm thấy kiệt sức. So với điều này, anh vẫn muốn về cùng Khánh An hơn. Dạo gần đây, anh có thể cảm nhận được, cô đang lén lút làm gì đó một mình. Thỉnh thoảng, anh thấy cô thơ thẩn ở khu chung cư cũ. Hỏi thì cô ngó lơ, đánh trống lảng sang chuyện khác.
Buổi chiều được tha bổng, Hải Dương bám theo Khánh An, anh muốn biết cô làm gì.
Suốt vài ngày sau đó, cứ hết giờ học chiều là Hải Dương lại theo Khánh An đến chung cư cũ. Cô luôn chú ý quan sát một người phụ nữ sống ở đây. Im lặng, bình tĩnh như đang chờ đợi điều gì đó.
Một buổi tối, Khánh An rời đi muộn hơn mọi hôm dẫn đến Hải Dương cũng về muộn hơn. Trời tối đen như mực, lạnh lẽo, trên con đường lớn chả còn mấy bóng người qua lại.
Những cơn gió rét buốt thổi qua từng đợt khiến Hải Dương run rẩy. Anh kéo cao chiếc áo dày, cúi thấp người, rảo bước rời khỏi chung cư cũ.
Trên đường về, Hải Dương phải đi qua một con hẻm nhỏ, sâu hun hút, vắng người. Trong con hẻm nửa tối nửa sáng, lờ mờ thấy vài đốm đỏ ẩn hiện. Anh cố gắng không chú ý nhiều, cúi đầu nhanh chân bước đi.
Chưa đi được vài bước, vài người đàn ông cao lớn lạ mặt chặn đường Hải Dương. Một tên trong số đó bám vai anh, phả hơi thuốc vào mặt khiến anh ho sặc sụa. Gã vừa cười vừa vỗ lưng cho anh, ra vẻ thân mật:
- Anh chưa thấy chú em bao giờ, người mới hả?
- Nhìn là biết chú tốt bụng - Một gã khác nói – Có tiền không, cho bọn anh vài đồng đi mua điếu thuốc coi!
Bằng một cách cẩn thận, Hải Dương gạt tay gã bám vai anh ra, dịu giọng nói:
- Các anh nhầm lẫn rồi!
Đến khi quay người lại, Hải Dương mới nhận ra lối đi đằng sau đã bị chặn lại từ bao giờ. Anh lúng túng không biết làm sao, hai đầu hẻm đều không đi được, trên người cũng không có tiền.
Hải Dương liều mình chạy ra khỏi đám người. Không những bị túm lại nhanh chóng anh còn bị bồi thêm nguyên cú đấm đủ làm đầu óc choáng váng.
- Bà nó, định chạy à? Ranh con! – Gã phả khói thuốc vào mặt anh lên tiếng - Nhẹ nhàng không muốn, bọn tao chỉ cần tiền thôi ok!!!
- Tôi không có tiền – Anh nói, giọng run rẩy.
- Sao mày không nói sớm, phí thời gian của bọn tao!!! – Gã ra hiệu với đám còn lại – Vào đánh nó vì tội mất thời gian đi bọn mày!
Gần chục người thanh niên xông vào đấm đá Hải Dương. Đến khi anh sắp trụ không nổi nữa thì tai nghe thấy giọng trong trẻo vọng vào:
- Dừng lại!!!
Giọng nói này...
Khánh An?
Cô chưa đi sao?
Trước khi trong tầm mắt chỉ còn lại mảng đen vô tận, Hải Dương đã kịp nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc giữa đám thanh niên thô kệch.
Là Khánh An.