Chương 2:

Mờ sáng, Đặng Khánh An đã thức dậy. Cô tiến đến mở toang hai cánh cửa gỗ, để mặc cho không khí lành lạnh lùa vào phòng. Nhìn làn sương dày bao quanh những rặng thông, cô lâm vào trầm tư. Ngón tay cô gõ thành nhịp ở bệ cửa sổ, môi lẩm bẩm: “Đồ ngu ngốc... Đồ ngu ngốc…”

Tại sao cậu ta lại đến đây?

***

Học sinh trong lớp 12A tụm thành từng nhóm bàn tán. Ai nấy đều tò mò về cậu bạn đẹp trai mới đến đang nói chuyện với Trần Hiểu Minh. Ngoài đám con trai dễ nói chuyện, vài bạn nữ khác cũng tranh thủ đến làm quen trước giờ vào lớp.

Hiểu Minh là người anh họ lớn hơn một tuổi của Hải Dương. Hắn không phải là kẻ giỏi giang gì lại thêm tính lười học nên phải học lại một năm. Đó cùng là điều dễ hiểu khi anh được cho vào chung lớp với hắn.

Thông thường, đám nam sinh ngồi với nhau đều bàn đủ thứ trên đời. Vòng vèo thế nào, câu truyện lại xoay tới chủ đề nữ sinh.

Nhắc đến nữ sinh, không thể kể thiếu đến hoa khôi của trường: Khánh An. Cô không những học giỏi mà còn xinh đẹp và thân thiện. Từ thầy cô tới bạn bè, ai cũng đều yêu quý cô.

Hải Dương ngồi một bên lắng nghe, anh cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Tại sao có thể tồn tại một cô gái hoàn hảo đến như vậy? Phải, hoàn hảo đến không thực…

- Ey, mà sao chưa thấy hoa khôi đến nhỉ? – Ai đó đột ngột nhắc khiến cả đám tập trung ánh mắt về chiếc bàn cạnh cửa sổ nhìn ra sân vẫn chưa có ai ngồi.

- Từ từ, còn 5… 4… 3… 2… 1… - Hiểu Minh vừa nhìn đồng hồ vừa đếm.

Ngay khi đếm đến “một” cũng là lúc tiếng trống trường vang lên. Ngay sau tiếng trống trường, một cô gái xinh xắn bước vào. Dường như ngay tức khắc, đám vây quanh Hiểu Minh “ồ” lên luôn. Cả đám láo nháo hỏi hắn:

- Sao mày biết hay thế?

- Ảo diệu quá đi mất!!!

-…

Chờ cho đến khi đám bạn tò mò không chịu nổi nữa, Hiểu Minh mới từ tốn giải thích:

- Quá easy, hôm nào hoa khôi chẳng đến lớp vào giờ này. Không sớm không muộn hơn…

Vừa giải thích, Hiểu Minh còn ra vẻ ta đây rất giỏi khiến đám còn lại thiếu điều xông lên đánh hắn một trận đã đời. Điều đấy ai chả biết, chẳng qua hôm nay có bạn mới nên bọn nó mới… quên.

Vào lớp đã thấy một đám láo nháo, Khánh An khẽ nhăn mặt. Cô định về chỗ như mọi khi thì tấm mắt rơi vào nam sinh nọ. Giữa đám bạn cùng lứa ồn ã, anh ngồi đó, lặng thinh quan sát mọi người. Anh khác biệt với phần thế giới còn lại, bao quanh anh có gì đó như một tầng khí thể hiện sự xa cách. Tầng khí như ẩn như hiện, mờ mờ ảo ảo thoáng qua đôi mắt anh.

Bắt được cái nhìn của Khánh An, Hải Dương quay đầu về phía cô. Ngay khi cô vừa bước vào lớp, cảm giác cô cho anh khác hẳn với lời đồn. Cô mang đến cho anh cảm giác kì lạ…

Cảm giác như đã gặp ở đâu đó…

Cảm giác từ những cơn ác mộng…

Cảm giác về cô bé ẩn sau màn sương dày…

Không, không, có lẽ anh suy nghĩ nhiều rồi.

Đối diện với ánh mắt nhìn thẳng vào mình không có chút kiêng dè của Khánh An, Hải Dương có phần bối rối. Anh ngượng ngừng gãi gãi đầu rồi lúng túng cúi xuống.

Hành động của Hải Dương sao có thể qua khỏi đôi mắt diều hâu của Hiểu Minh. Thấy anh như vậy, hắn cũng không lên tiếng trêu chọc ngay mà chỉ cười cười. Nụ cười ấy xem ra cũng chẳng tốt đẹp gì cho lắm!

***

Xế chiều, giờ mà nhà nhà ở thị trấn nổi lửa nấu cơm, đương nhiên đây là năm 2020, cũng không còn cảnh thơ mộng gì mà khói bếp chờn vờn khắp mái nhà, nhưng nơi đây cũng đẹp không kém. Vào thời điểm gần cuối ngày này, những tia nắng chưa tắt hẳn dịu dàng xuyên qua những tán cây, ngao du khắp chốn quanh thị trấn dưới chân núi. Có nắng cũng có gió, gió còn đi xa hơn, nhìn thấy nghe thấy nhiều điều hơn.

Gió dừng chân tại căn dinh thự cổ kính nọ của Bí thư thị trấn A họ Trần, tên Trần Văn Hoan. Ông đây cũng là bác ruột của Hải Dương, anh đang sống tại nhà người bác này. Ông có hai người con, một nam một nữ, Hiểu Minh và Hiểu Ân, hơn kém nhau 2 tuổi. Thành đạt, được mọi người kính trọng, ông là điển hình của người đàn ông mà mọi người đều ao ước.

Lúc này, trong căn dinh thự, bác gái đang nấu cơm cùng Hiểu Ân. Lúc này, bác mới nhận ra một vấn đề, vội gọi Hiểu Minh:

- Hiểu Minh, xuống mua thêm cho mẹ túi đường, nhà hết rồi!!!

Hiểu Minh đang dở trận game, hắn nào muốn bỏ dở giữa chừng mà làm mấy cái việc mà hắn cho là bé xíu này. Để không làm, hắn lấy cớ đau bụng, đẩy việc cho Hải Dương đi thay.

Trước việc làm của Hiểu Minh, bác gái đành chỉ đường tỉ mỉ ra hàng tạp hóa cho Hải Dương rồi kêu anh đi mua.

Đến thị trấn này từ chiều hôm trước, còn chưa biết đường đi lối bước thế nào nên Hải Dương tỏ ra lúng túng vô cùng. Kết quả, không cần đoán trước, đường đi thì được, lúc về thì lạc mất.

Loanh quanh một hồi, Hải Dương vẫn chưa tìm ra đường về. Ở thị trấn vừa xa vừa này khác xa với phố thị phồn hoa nơi anh từng ở, giờ hơn 7 giờ mà đường không còn một bóng người.

Đứng dưới ánh sáng của bóng đèn, Hải Dương thở dài một hơi. Tại sao anh lại quên mang điện thoại chứ?

Hải Dương vò đầu, luống cuống hết tay chân không biết làm thế nào thì có bóng người đi lại gần anh. Cô gái mặc một chiếc váy màu xanh ngọc bích nhẹ nhàng, mái tóc buộc gọn, gương mặt khả ái đến cạnh anh. Khánh An nhìn anh, khe khẽ lắc đầu. Cô bình tĩnh lại rồi mới hỏi anh:

- Cậu lạc đường?

Anh ngượng ngùng gật đầu.

- Hải Dương nhỉ? Chúng ta cùng lớp, tôi là Khánh An!

Anh vẫn chưa đủ can đảm ngẩng đầu lên, chỉ «ừm» một tiếng cho qua.

- Đi thôi, tôi đưa cậu về.

Cô nhẹ nhàng cất bước qua không để ý đến sự lúng túng của anh đằng sau. Cho đến khi bước chân của cô xa dần, anh mới vội vã đuổi theo sau.

Suốt cả quãng đường, hai người không ai nói với ai câu nào. Cô đi trước, anh đi sau. Ở giữa hai người có một loại không khí kì lạ không rõ tên…

Mãi đến khi dinh thự cổ nhà bí thư nhà Bí thư Hoan hiện ra trước mắt, Hải Dương mới cảm thấy bất ngờ :

- Cậu biết tôi ở đâu?

- Haha, không khó mà…

Hai người lại chìm vào im lặng.

Trong lòng anh bỗng hiện lên một câu hỏi xuất phát từ sự tò mò.

- Tôi đi đây!- Cô nhẹ nhàng nói với anh rồi quay lưng tiến bước.

Ngay trước khi cô rời đi, anh khẽ hỏi:

- Này, có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?

Đáp lại câu hỏi của anh, cô chỉ nở một nụ cười nhẹ như gió thoảng rồi tiếp tục bước đi...