Chương 1: Mở đầu

Mây trời xám xịt, một già một trẻ dưới tán ô lớn, nặng nề bước về phía ngôi nhà to nhất khu phố. Cô bé xinh xắn mặc một chiếc váy nhung đỏ, làn da nhợt nhạt, nắm tay bà của mình, lặng thinh đứng trước cánh cổng cao lớn.

Người phụ nữ trung niên nhìn cháu, khẽ hỏi:

– Là đây sao?

Cô bé khẽ gật đầu. Thấy vậy, người đàn bà thở dài:

– Thật tiếc thay…

– Đó là sự lựa chọn của họ, chúng ta cũng chẳng thể làm gì hơn được nữa…

Cảm thấy có người quan sát mình, cô bé nhanh chóng đánh giá xung quanh. Cho đến khi cô ngước mắt nhìn lên ô cửa sổ tầng 2, mới thấy được một cậu bé với đôi mắt hiếu kì đang nhìn mình. Trước ánh mắt của cậu bé, cô nhanh chóng quay mặt đi, khẽ kéo kéo tay người phụ nữ bên cạnh:

– Chúng ta đi thôi, việc gì nên đến vẫn cần phải đến!

– Cậu bé đó… – Bà ngập ngừng – Cháu chắc sẽ thực hiện được?

Cô bé quay lại nhìn ô cửa sổ lần cuối trước khi rời đi, nơi mà giờ đã trống trơn, khẽ lẩm bẩm, trong mắt như hiện lên một làn sương mỏng:

– Cháu nói được làm được…

***

Không lâu sau ấy, vụ thảm án diễn ra. Cũng ở chính trong căn dinh thự, 6 người lớn đã bị sát hại một cách dã man, cậu bé là đứa trẻ duy nhất cũng là người may mắn duy nhất sống sót. Qua điều tra của cơ quan công an, hung thủ gồm 2 người. Một trong hai tên đã ra tự thú, tuy nhiên, trước khi thẩm vấn được gì, hắn đã tự tử. Vụ án chính thức lâm vào bế tắc…

Cậu bé chuyển qua sống với bà nội ở khu phố bên. Vụ án đã để lại bóng ma tâm lí cho cậu. Bất kể ngày hay đêm, miễn là khi cậu ngủ, ác mộng sẽ tới…

Cậu mơ thấy tiếng bước chân nặng nề và gấp gáp…

Mơ thấy tiếng thì thầm…

Mơ thấy tiếng cánh cửa phòng cậu mở ra…

Cảm nhận được sự lạnh lẽo của lưỡi dao kề vào cổ mình…

Và, cậu còn mơ hồ thấy… cô bé kì lạ nọ giữa màn sương mù…

***

Hơn thập kỉ sau, vụ án chấn động năm nào dường như đã rơi vào quên lãng. Cậu bé năm ấy giờ đã thành thiếu niên tuấn tú 17 tuổi. Mọi vật đều đổi thay, đến ngay cả người bà đáng kính của anh cũng qua đời, duy chỉ còn cơn ác mộng còn đó. Anh từng thử qua nhiều phương pháp trị liệu, gặp gỡ nhiều bác sĩ tâm lí, ấy vậy, bệnh tình vẫn chẳng thể thuyên giảm.

Bà mất, vì chưa đủ tuổi trưởng thành nên anh chuyển về sống cùng với người bác ở một thị trấn nhỏ, nơi tận cùng của đất nước. Thị trấn A nằm ngay dưới chân núi, khí hậu se lạnh, sáng sớm sẽ có sương mù dày dặc bao phủ. Sương mù bao quanh từng con đường làng, qua từng ngôi nhà, đến từng cạnh cây ngọn cỏ… Anh sẽ tiếp tục sinh sống và học tập ở thị trấn này.

Giữa sương sớm, bóng một cô gái nhỏ bé xuất hiện…

Nửa đêm, anh đột ngột tỉnh giấc trong căn phòng xa lạ, là ác mộng. Dựa cả cơ thể đã ướt đẫm mồ hôi vào thành giường, anh vò mái tóc ướt sũng của mình. Lại là cô gái đó? Cô gái lúc nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của anh… Anh không thể nhìn thấy mặt cô…

Cho đến khi tia nắng đầu tiên xuyên qua tán thông chiếu vào phòng, anh mới lấy lại được ý thức thời gian. Anh xốc lại tinh thần, xuống giường. Mở cánh cửa gỗ, mùi thơm lập tức xông vào hai cánh mũi anh. Chuẩn bị một cách qua loa, anh nhanh chóng xuống tầng.

Bác gái đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp, nghe thấy tiếng động, khẽ ngẩng đầu lên. Nhận thấy là anh, bác cười:

– Dương, dậy sớm thế cháu! Đêm qua ngủ ngon chứ? Có bị lạ phòng không?

Trần Hải Dương nhìn bác gái, anh khẽ trả lời cho qua. Với cơn ác mộng của mình, anh chỉ cần bà nội biết là đủ. Anh cảm thấy không cần thân thiết thêm với ai khác, dù có là bác ruột mình đi nữa. Ngay sau khi tốt nghiệp cấp III, anh sẽ rời khỏi nơi đây, khoảng 1 năm nữa.

Bác trai gương mặt phúc hậu đang đọc báo, nghe tiếng bác gái, ông ngẩng đầu lên, nhìn Dương.

Cái nhìn của ông không hiểu sao lại khiến Dương có đôi chút khó chịu…

Cũng may ông không dừng lại ở Dương lâu, ông đảo qua một vòng rồi bảo anh:

– Trong lúc chờ bữa sáng, cháu lên gọi anh chị dậy hộ bác. Hai đứa này thật là, hôm nay là thứ hai, ngày đi học mà còn ngủ nướng!!!

Thứ hai, hôm nay cũng là ngày anh bắt đầu học tập tại trường cấp III của thị trấn. Đối diện với cuộc sống mới này, anh không hi vọng gặp quá nhiều phiền phức.

***

Trên con đường làng quanh co, “kẻ-thứ-hai” nở nụ cười đầy phấn khích. Y nhìn chằm chằm vào ba thiếu niên đi trên đường. Y như lên cơn điên loạn, miệng lẩm bẩm không ngừng:

– Đến rồi, đến rồi…

Y đã chờ được, chờ suốt 12 năm nay. Sự chờ đợi kéo dài làm y cảm thấy chán nản. Nhưng giờ thì không sao cả nữa, người y mong chờ đã đến rồi. Đúng như những gì người đó nói… Chỉ không lâu nữa đâu, y sẽ thực hiện được mong ước… Y nhìn chằm chằm vào cậu trai đi ở giữa. Sự phấn khích khi nghĩ đến viễn cảnh tương lai làm khóe miệng y ngày càng rộng ra.

Trần Hải Dương là người đi ở giữa…