Lưu Hạnh Trang bán sống bán chết chạy ra khỏi khu rừng, trời đối tốt với cô nên đã không để cô phải chết, con đường xa lộ màu xám mang theo màu nắng tà hoàng hôn khiến tim cô nhảy lên vui sướng. Chỉ vài chục bước chân nữa thôi cô sẽ thoát khỏi đây, thoát được kẻ bệnh hoạn phía sau lưng nhưng...

- Em chạy chậm quá!.

Hào bắt ngang từ bên hông rừng đi ra chặn lấy con đường đầy ánh sáng phía trước của Hạnh Trang, trên môi cậu thấp thoáng ý cười, nhưng sao có thể giấu được sự tức giận trong đôi mắt đói khát đó. Cô sợ hãi quay đầu chạy hướng ngược lại, nhưng chỉ được vài bước đã vấp phải cành cây ngã lộn nhào.

Chân cô bị mắc vào một cái bẫy lớn được ngụy trang trong lớp cỏ khô, Lý Mẫn Hào lấy con dao từ lưng quần ra, vừa đi lại vừa đoán chừng độ sắc bén của con dao trong tay. Đau đớn ở cổ chân Trang chỉ biết lùi lại bằng cả sức lực, nước mắt nóng hổi đã ướt đẫm hết cả khuôn mặt của cô, giọng nói lắp bắp vì sợ hãi mà cầu xin:

- Đừng... đừng mà... Mẫn Hào... tôi không muốn chết... làm ơn...

Mẫn Hào mỉm cười:

- Đâu, sao tôi phải giết chết em? Em ồn ào quá! Chúng ta cần phải im lặng hiểu không?.

- Tôi sẽ im lặng... im lặng mà...

Cô gật đầu như gà mổ thóc, ánh mắt đáng thương khẩn khiết van nài, cô không muốn chết, không muốn vùi trong bùn đất của nơi hoang dã này đâu.

Lý Mẫn Hào ngửa cổ cười to, ngồi chổm hổm trước mặt cô, tay cậu vén mớ tóc mai nhễ nhại mồ hôi bên má cô ra sau tai, cậu tặc lưỡi rồi lắc đầu:

- Em lại ồn ào rồi.

Bỗng nhiên hắn quẳng con dao ra xa, gỡ đòn bẫy ở chân cho cô một cách nhẹ nhàng còn ẵm ngang người Hạnh Trang nữa, cô bất ngờ đến bất động, loạn ngữ:

- Sao tôi lại ẵm cậu... Không... cậu định đưa tôi đi đâu?.

- Về nhà Hoa Thiên Tuyết thôi.

Cậu cuối đầu trao cho cô nụ cười sáng tỏa, dưới khung trời hoàng hôn tuyệt đẹp, nụ cười của Mẫn Hào càng trở nên ma mị bắt cóc trai tim hoảng loạn của Hạnh Trang. Đúng là cậu không nói dối hay đưa cô trở về nhà gỗ mà một mạch đi ra ngoài đường lộ, một chiếc xe màu đỏ chói sáng hiệu Porsche.

Đặt Lưu Hạnh Trang vào ghế bên, cậu vào ghế lái không quên sơ cứu tạm vết thương ở chân cô, tình trạng lúc này của Mẫn Hào hoàn toàn khác xa lúc nãy, cứ như căn bệnh đến bất ngờ cũng đột ngột biến mất. Không cần ngước nhìn Lý Mẫn Hào cũng biết được ánh mắt của Lưu Hạnh Trang sắp rơi ra ngoài mất, cậu bật cười:

- Lý Mẫn Hạo và Lý Tư đã bị công an bắt rồi, còn bên trong chiếc bọc ấy chỉ là một con nai thôi.

- Vậy cậu giả vờ bệnh?.

- Không.

-Vậy tại sao cậu lại biết được hai người kia bị bắt?.

- Tôi đã đưa bằng chứng về cái chết của Liễu Hạnh Như và việc làm sai trái của bọn họ ra trước pháp luật. Và vì tôi biết kẻ kia vẫn còn bên trong tôi nên... Tôi đã mang em đến đây, vì cậu ta tin em với Thiên Tuyết là một.

Giờ đây Lưu Hạnh Trang mới hiểu chuyện, thì ra cô chính là phương thuốc để cậu không bị phát tán làm chuyện tồi tệ, nhưng sẽ xảy ra chuyện gì nếu như Tuấn Kiệt bên trong kia vô tình thức giấc lúc này? Nếu trở về được cô nhất định phải chữa trị cho Mẫn Hào, vì mấy ngày qua tiếp xúc lúc cậu tỉnh, quả thật Hào là một người đàn ông tốt, hiền lành lại mẫn cảm. Vì sao lại mẫn cảm? Vì mỗi lần Trang vô tình chạm vào ngực Hào, cậu y như rằng bị giật điện.

Thật may mắn cả một đoạn đường dài đến nhà Hoa Thiên Tuyết, cậu không hề bị phát bệnh. Lưu Hạnh Trang vô tình ngủ quên khi tỉnh dậy trời đã tối hẳn. Chiếc Porsche đỏ lửa trong đêm, màu đen của con đường càng khiến chiếc xe trở nên rực rỡ, dễ thu hút ánh nhìn.

- Chúng ta tới rồi, xuống thôi.

Lý Mẫn Hào cầm lấy tay Lưu Hạnh Trang dẫn vào khuôn viên nhà Dương Hạ Vũ một cách dễ dàng, vì từ xa Thiên Tuyết đã thấy và báo với bác bảo vệ cho họ vào. Thiên Tuyết ngồi trên ghế dài đối diện trực tiếp hai người trước mặt. Khi thái của Tuyết không lạnh cũng chẳng nóng, cô hời hợt đá xoáy vào Hào, vụ việc của Liễu Hạnh Như cô vẫn còn mang một nỗi hiềm nghi to lớn:

- Đã khuya thế này còn tìm đến đây? Tôi có nên gọi cảnh sát đến tóm cổ cậu không? Tuấn Kiệt.

Dường như cậu đã dự đoán được biểu hiện này của Hoa Thiên Tuyết, Hào điềm đạm uống tý nước để lấy tiếng, chạy mấy giờ đồng hồ cổ họng cũng đã trở nên khô khốc rồi.

Hạnh Trang đưa mắt đẹp nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của Dương Hạ Vũ, Tuyết đánh vào tâm lý của Trang ngay tức khắc, cô đã quá quen với những biểu hiện này rồi, cô gái nào vào nhà mà chẳng tìm Dương Hạ Vũ:

- Anh ấy đã ngủ rồi, không cần phải tìm kiếm chồng tôi đâu.

Lưu Hạnh Trang bị chạm đúng tim đen khóc cúi đầu, ho khan một tiếng rồi lấp loáng nhìn biểu hiện của Mẫn Hào qua khóe mi. Cậu nghiêng đầu mỉm cười với Hạnh Trang khiến cô chột dạ cúi đầu, dồn ánh mắt nhìn vào đôi tay cấu chặt gấu áo. Lúc này cô mới nhớ ra khóe mắt cay cay, đưa tay giật nhẹ cổ tay áo Hào.

Mẫn Hào nhìn theo ánh mắt của Trang, phát hiện ra vết thương bắt đầu sưng tấy làm mủ. Quýnh quáng gọi ngay xe cứu thương.

Vừa đúng lúc Lưu Ngọc Thái gấp rút đến nhà Dương Hạ Vũ, bởi hắn nghe tin lá cải của Simon Trần, không biết Simon lắm chuyện đó rình mò ở đâu mà chuyện gì cũng biết, nhất cử nhất động đều bị hắn thâu tóm.

- Thằng khốn!.

Thái lao tới như con mãnh thú hung hăng đòi tác chiến, tàn bạo vung nắm đấm nhưng vội dừng lại khi Hạnh Trang đứng ra ngăn cản:

- Em muốn đánh Hào, thì đánh chị trước đi.

- Chị...

Lưu Ngọc Thái cứng họng, tức giận lôi Hạnh Trang tống vào trong xe cấp cứu, đồng thời xô Mẫn Hào không cho cậu lên xe tiếp cận cô.

Lý Mẫn Hào dở khóc dở cười, đúng là cậu sai nhưng đâu phải do cậu muốn. Với lại Hạnh Trang thế nào cũng là người phụ nữ của cậu rồi, đâu thể vô tâm đứng nhìn. Cậu quyết nói rõ với Thiên Tuyết để còn đi đến bệnh viện nữa.

Thuật lại mọi chuyện xong xuôi, Mẫn Hào nhìn biểu hiện cứng đờ khó tin của Thiên Tuyết mà thiếu kiên nhẫn. Cậu móc từ túi ra một tờ giấy và đoạn băng được sao chép:

- Bản chính tôi đưa cho cảnh sát cả rồi. Đây là tờ giấy mà Hạnh Trang ký với Hạo, bên trong còn có lá thù củ Như gửi cho cô, đoạn băng này toàn diện khuôn mặt của hung thủ.

Nói rồi cậu đứng dậy xin lỗi phải rời đi, Tuyết cũng không muốn giữ lại cô cứ thẩn thờ cầm hai vật trên tay. Chẳng lẽ bắt được hung thủ rồi cô phải vui chứ, cuối cùng cái chết của Liễu Hạnh Như đã đưa ra ngoài ánh sáng. Nhưng còn hai người kia? Hai người xấu số đã bỏ mạng Quốc Hòa, Minh Thư, cái chết của họ vẫn chưa có kết luận rõ ràng. Có phải cũng là do Lý gia giết chết?.

Người mất rồi, hiềm oan cũng giải rồi cô không muốn giữ những thứ này, tiện tay vặn bếp lửa đốt cháy lá thư.

Lúc đi được nửa đường ra sân, Mẫn Hào sực nhớ ra điều quan trọng nói vọng vào:

- Cẩn thận với Dương Hạ Vũ.

Hoa Thiên Tuyết gật đầu nhưng lòng lại lo ngại, cô cần đề phòng hắn hay hắn cần cẩn thận với cô?.

Trong lúc cô chìm vào suy nghĩ riêng thì điểm góc khuất tối tâm nơi bật thang gần lối vào bếp, một bóng dáng to cao cô độc đứng bất động nhìn Thiên Tuyết. Hắn tựa vào tường, tay đặt nơi tim, hơi thở ngắt quãng che giấu đi sự thống khổ chịu đựng.

Tôi tin em.