Dương Hạ Vũ mệt mỏi, ê ểm cả người ngồi dậy, hắn nhìn cô mỉm cười sợ hãi, còn Hoa Thiên Tuyết liếm lấy bờ môi căng mọng, nháy mắt với hắn. Sau gần một giờ mệt mỏi hoạt động không ngừng nghĩ, Hạ Vũ phải choáng váng với tốc độ của Thiên Tuyết.

Không hiểu vì sao hôm nay Hoa Thiên Tuyết lại chủ động ăn sạch Hạ Vũ, cô bỗng nhiên thèm thuồng thái quá, mạnh bạo đè hắn dưới thân mặc sức nhún nhảy. Hắn đạt đỉnh điểm thở hắt mệt mỏi, còn cô thì không, cứ làm nũng đòi nữa, khổ nỗi cậu nhỏ của hắn không còn sức đâu mà ngóc đầu dậy, nó nằm im lìm và khép chặt mắt rồi.

- Dương Hạ Vũ, chưa gì anh đã bị yếu sinh lý rồi?.

Dở khóc dở cười, Dương Hạ Vủ muốn quỳ lạy xin bái phục khả năng của Tuyết, hắn buồn cười làm sao khi bị hạ nhục bản lĩnh đàn ông:

- Đợi anh lành vết thương đi, khi ấy chúng ta khám nghiệm lại nhé!.

Dương Hạ Vũ đâu chịu thua Thiên Tuyết, hắn đứng dậy nháy mắt cắn nhẹ một bên môi đầy ma mị, dáng vẻ gợi tình của hắn làm cô không thể nào chịu nổi, xốc chăn định một lần nữa ăn sạch hắn. Thế mà Dương Hạ Vũ đã nhanh tay hơn đè chặt Hoa Thiên Tuyết xuống giường.

Đôi mắt chạm vào nhau, làn da mềm mại, bóng nhẵn những giọt mồ hôi khẽ cọ sát, đôi gò bồng tuyết trắng của cô bị hắn đè ép đang phập phồng cố gắng ổn định nhịp thở. Mái tóc Hạ Vũ hơi dài chấm qua mắt nhẹ phủ xuống bên má Thiên Tuyết, hắn nở nụ cười tươi bằng đường cong hoàn hảo trên môi:

- Đã bảo là giữ sức đi, đừng để lúc ấy lại ngủ vì kiệt sức đấy.

Giọng nói trêu chọc cả nụ cười trào phúng thoáng chói mắt Thiên Tuyết, răng hắn thật trắng thật đẹp, đôi môi cũng hồng hào như con gái, ánh mắt lãnh đạm ánh lên làm tim cô rung rinh, bấn loạn, bất ngờ nâng đầu hôn lấy môi hắn:

- Đợi lúc đó chúng ta phân thắng bại, ai thua phải hoàn thành ba nguyện vọng của người thắng nghen chưa?.

- Đồng ý.

Ba ngày sau.

Hoa Thiên Tuyết đang trong lúc cùng Dương Hạ Vũ ra ngoài đi dạo, lúc này Dương Tính đang quản lý công ty, có thêm hai thằng bạn chí cốt giúp đỡ tình trạng công ty với Dương Tính, hắn chẳng có gì phải lo cả. Hắn thấy có một chiếc xe bán kem di động liền hỏi Tuyết ăn không, hắn chạy đi mua còn cô ngồi ở ghế đá gần đó chờ.

Tin nhắn vang lên: "Đã ba ngày rồi em vẫn chưa ra tay sao? Cha mẹ, Trân, Hải rất nhớ em!".

Cô cầm điện thoại trên tay run rẩy, phía dưới là bức hình Thiên Hải khóc quanh đống đồ chơi, thằng bé trông gầy đi rất nhiều, khóe mắt cô cay xòe, cô bụm miệng mình lại để thôi không nấc thành tiếng, nhanh tay trả lời: "Đừng chạm vào họ, xin anh. Tôi sẽ làm nhưng hãy cho tôi thời gian".

Sau đó cô xóa hết tin nhắn cũng là lúc Dương Hạ Vũ cầm hai cây kem ốc quế trở về, thấy đôi mắt cô nổi lên từng đường máu đỏ, đoán chắc sắp khóc, hắn ngồi xuống bên cạnh hỏi:

- Em sao vậy?.

Thiên Tuyết lắc đầu:

- Em nhớ con.

Hắn ôm cô vào lòng, lòng bàn tay ấm áp vuốt lấy tấm lưng nhỏ bé của cô:

- Sẽ tìm được thôi, anh hứa!.

Ở một nơi không ai biết đến:

- Lưu Hạnh Trang.

Lý Mẫn Hào mỉm cười chỉ đến phía chân trời xa xa sau dãy núi lưng chừng thấp thoáng bóng dáng của mặt trời đang nhô cao. Cậu nắm lấy bàn tay thon dài của Trang chẳng khác nào đứa trẻ ham chơi. Trang xoa nhẹ hai bên thái dương, vỗ vào vai cậu:

- Cậu đã hồi phục rồi thì hà cớ gì giữ tôi ở lại nữa, hay thả tôi ra đi.

- Không, tôi không thả. Em là của tôi, chỉ của tôi thôi.

Cậu nhào đến ôm chặt cô, giờ đây Hào chẳng khác nào đứa nhóc to xác, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi mất đi Lưu Hạnh Trang. Cô không nỡ đẩy cậu ra, chỉ biết thở dài thườn thượt trấn an Mẫn Hào.

Ngôi nhà gỗ trên núi cao, Lưu Hạnh Trang không nhìn thấy bất cứ con đường mòn nào xuống núi thậm chí nhà lân cận còn không có mà, đã một tuần bị nhốt ở đây cùng Lý Mẫn Hào cô không hề thấy bóng dáng của con người đi ngang qua đây.

Còn Lý Mẫn Hạo và Lý Tư ở đâu? Có trời xuống mới biết, bọn họ đến cùng nhưng bất ngờ biến mất, cô hỏi Hào mấy lần nhưng cậu đều lắc đầu không biết. May mắn đồ ăn trong nhà gỗ rất nhiều, có thể giúp cô và cậu sống sót đến sáu tháng đó chứ, nhưng bây giờ cậu đã phân biệt được ai ra ai rồi, cô cũng nhanh chóng tìm đường xuống núi, bắt được đường lớn càng tốt. Chứ ở mãi nơi đây không phải ý hay, không chết vì đói cũng chết vì chán và thú dữ thôi.

- Lý Mẫn Hào này hay là tôi với cậu cùng xuống núi?.

Mẫn Hào suy nghĩ một lúc liền tươi cười gật đầu, hồn nhiên nói:

- Mang theo Mẫn Hạo và ông ta nữa.

Ông ta ở đây chính là Lý Tư, Hạnh Trang không hiểu ý của Mẫn Hào nên hỏi lại:

- Mang theo? Họ ở đâu mà mang theo?.

Rất nhanh Mẫn Hào đã tháo chạy ra ngoài, lúc sau đi vào cùng chiếc bọc to bốc mùi hôi thối, hình như là mùi tanh nồng của xác chết cả mùi bùn đất ẩm ướt. Lưu Hạnh Trang bụm miệng nôn ẹo, bao tử tiết dịch chua chát đang trực chờ tuôn trào lên, cô không thể chịu nổi liền tiến ra ngoài nôn thốc nôn tháo:

- Gì vậy?.

Mẫn Hào rất vô tư đặt cái bọc đen kế giường gỗ, cậu ngồi bên cạnh vỗ vào tạo nên từng tiếng khó nghe, rồi quay đầu tươi cười trả lời cô:

- Mẫn Hạo và ông ta ồn ào quá, nên tôi cho họ nằm trong đây một cách im lặng rồi.

Bỗng nhiên ánh mắt của Mẫn Hào trở nên cực kỳ độc ác, khóe môi nhếch lên cao mang theo hàm ý cả hàn khí của sự nguy hiểm chết người, cậu quay mặt qua chiếc bọc đen:

- Tuấn Kiệt, cậu nói tôi làm đúng hay sai?.

- Đúng mà, đâu có sai.

- Hay quá!.

Cuộc đối thoại đó chỉ có một người nói nhưng biểu hiện lại là hai, một khuôn mặt trẻ con, một lớp nạ lạnh lùng hiểm ác. Lưu Hạnh Trang ôm bụng, sợ hãi lùi lại sau cửa, đôi mắt cô mở to, cánh tay run rẩy cả bước chân cũng run lên, cô không còn đứng vững nữa. Trang cứ ngỡ Hào đã khỏi bệnh, ai ngờ đâu cậu chỉ đang bệnh nặng thêm thôi, vì cậu vừa điên vừa tỉnh nên càng trở nên độc ác, tàn nhẫn hơn. Không ngờ kẻ đáng gờm như Lý Mẫn Hạo còn chết thảm như thế, thì cô đây sẽ thành cái gì? Bị cắt đầu, xuyên gỗ treo tường, hay lóc thịt ép kiếng bỏ tủ trưng?.

Ý nghĩ đó làm Hạnh Trang không còn bình tỉnh nữa, cô bấn loạn lao ra khỏi nhà gỗ chạy một mạch thật nhanh không dám ngoái đầu lại, không thèm xác định hướng, mà đúng hơn còn thời gian đâu mà đứng lại định hướng, cô chỉ biết chạy, liên tục la toáng lên:

- Cứu tôi với... Ai đó cứu tôi với...

Bên trong ngôi nhà gỗ, Lý Mẫn Hào đứng dậy gãi ót khó hiểu, cậu quay sang phải hỏi:

- Sao Hạnh Trang lại chạy trối chết vậy Tuấn Kiệt?.

- Vì cô ấy đang muốn cùng cậu chơi trò chơi đấy.

- Trò chơi?.

- Đúng vậy, cô ấy đang muốn cậu đuổi theo bắt lại và sau đó... Muốn được im lặng như hai người kia.

Khuôn mặt của Lý Mẫn Hào trở nên âm trầm, khóe môi khẽ khàng nâng cao, cậu đưa tay cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn vắt vào lưng quần, chắp tay sau lưng cậu vô cùng từ tốn bước ra khỏi nhà:

- Lưu Hạnh Trang tôi chấp em chạy đấy, tôi chỉ cần đi và bắt em thôi.

Cậu nói hết mức thanh quản có thể thoát ra, nụ cười trên môi vẫn còn thoang thoảng mùi xác chết, tiếng nói của cậu vang vọng khắp khu rừng, thanh âm truyền đi xa trăm dặm.

Lưu Hạnh Trang nghe đến hoảng hồn, sợ đến hồn vía bay mất, cô bịp chặt hai tai, nhắm thẳng mà chạy, dù đã cố gắng chạy nhưng tại sao tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, càng lúc càng to, và cả giọng cười lạnh toát như thoát ra từ địa ngục ấy cứ bám theo sau lưng cô.

- Đừng... Đừng... Đừng...

Làm ơn đừng đuổi theo tôi nữa, làm ơn!