Editor: Masha

Cố Gia Huyên bĩu môi nhìn Hạ Sơ Lam, đứng sau lưng Cố Hành Giản, không muốn đi ra.

Hạ Sơ Lam đi đến bên cạnh Cố Hành Giản, ôn nhu nói: “Ngài ra rất nhiều mồ hôi, đi vào tắm gội đi. Mình thiếp thân tiếp đón Huyên cô nương là được rồi.”

Cố Hành Giản nhìn về phía nàng, dùng ánh mắt dò hỏi. Nàng khẽ gật đầu, Cố Hành Giản mới đi.

Hắn đi ra ngoài cửa, vẫn không yên tâm, kêu Nam bá lại đây nhìn. Hắn biết Hạ Sơ Lam hẳn không đến mức thua thiệt, Cố Gia Huyên chỉ là một nha đầu choai choai thôi, chưa phải là đối thủ của  Hạ Sơ Lam. Rốt cuộc thê tử hắn là gia chủ Hạ gia, uy tín và thủ đoạn vẫn phải có. Để nàng lập quy củ cho Cố Gia Huyên cũng tốt.

Nam bá nghe Giản ý tứ Cố Hành, chỉ kêu ông ở ngoài cửa nhìn, không bảo ông đi vào. Ông liền đứng dán sát vào chân tường, đối thoại bên trong nghe được rõ ràng rành mạch. Phu nhân sẽ không bị thiệt thòi đi? Huyên cô nương ngay cả Nhị gia cũng dám chống đối.

“Ngũ thúc……” Cố Gia Huyên kêu một tiếng, thân ảnh Cố Hành Giản đã biến mất ở ngoài cửa.

Hạ Sơ Lam hòa khí cười nói: “Huyên cô nương ngồi xuống đi. Ta gọi người dâng nước trà và điểm tâm, ngươi muốn ăn cái gì? Mùa đông khắc nghiệt dùng một chén trà nóng cho ấm người.”

Cố Gia Huyên lại không cảm kích, nói: “Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì mê hoặc Ngũ thúc, ta sẽ không thừa nhận ngươi là thím ta. Ngươi xuất thân thương hộ, căn bản không xứng với Ngũ thúc của ta!”

Hạ Sơ Lam tùy ý ngồi ở trên giường, không để bụng: “Mặc kệ ngươi thừa nhận hay không thừa nhận, ta đều là thê tử Ngũ thúc ngươi, xứng hay xứng được, cũng chỉ có Ngũ thúc ngươi nói mới tính. Ngươi không gọi ta là thím cũng không sao, xưng hô mà thôi. Ngược lại ngươi đã là một đại cô nương, hẳn là biết trên đời này, không phải mọi chuyện đều theo ý của ngươi. Tỷ như cha ngươi cưới kế mẫu ngươi, Ngũ thúc ngươi cưới ta, cũng sẽ không bởi vì ngươi không thích mà thay đổi.”

Nàng biết Cố Gia Huyên xuất hiện ở chỗ này, nhất định là không ở nổi ở Cố gia nữa. Mà nàng đối với vãn bối nói năng lỗ mãng, cũng không cần khách khí. Nếu không Cố Gia Huyên lại cho rằng nàng dễ khi dễ giống như Tần La.

Cố Gia Huyên sững sờ, hai tay nắm chặt trong tay áo, có loại cảm giác bị người chọc đến đau chân. Từ nhỏ đến lớn, nàng là hài tử duy nhất trong nhà, các trưởng bối đều vạn phần đau sủng nàng, người nào lại nói chuyện như vậy với nàng? Nàng cắn răng nói: “Ngươi có tư cách gì nói ta? Ngươi cũng giống như Tần La, bất quá là muốn lợi dụng quyền thế Cố gia chúng ta đạt được mục đích của bản thân.”

Hạ Sơ Lam dùng ngón tay gẩy gẩy quân cờ, cười nhẹ: “Tần tỷ tỷ cũng coi như là kế mẫu ngươi, ngươi gọi thẳng tính danh, truyền ra ngoài, người khác sẽ nói ngươi không có giáo dưỡng. Mặt khác ngươi chắc còn chưa hiểu rõ ta. Con người của ta nghĩ muốn cái gì, sẽ bằng bản lĩnh chính mình đạt được. Chờ đến khi ngươi không cần dùng tên tuổi nữ nhi Cố gia đặt chân trên đường đời, tự nhiên sẽ không cảm thấy mọi việc nữ nhân đều phải dựa vào nam nhân.”

Cố Gia Huyên nghe Hạ Sơ Lam xưng hô, biết nàng và Tần La quan hệ rất hảo, đây là thay Tần La giáo huấn nàng. Thấy Hạ Sơ Lam cũng không dễ đối phó như trong tưởng tượng, nàng xoay người đi ra cửa: “Ngươi chờ! Ta đi nói cho Ngũ thúc ngươi bắt nạt ta. Ngũ thúc luôn luôn đau ta nhất, sẽ không ngồi yên không để ý.”

Hạ Sơ Lam nhìn ra nàng chỉ là một tiểu cô nương bị sủng hư, cũng không có tâm cơ thủ đoạn gì, ở phía sau nàng nói: “Ngươi ở Cố gia không nổi nữa, mới đến tướng phủ đi? Nếu là ở tướng phủ cũng không được, chỉ sợ ngươi chỉ có thể đi thôn trang bồi cô mẫu ngươi. Thôn trang đích xác áo cơm không lo, nhưng lại rất đơn sơ, không thể so với đô thành. Ngươi cần phải nghĩ kỹ rồi.”

Cố Gia Huyên thân thể cứng đờ, lớn tiếng nói: “Vậy các ngươi liền đưa ta đi thôn trang cũng tốt, hà tất xem ta giống như đồ vật đẩy tới đẩy đi!”

Nàng biết đêm qua mình đích xác có chút quá phận, làm Tần La động thai khí. Nếu không phải tổ mẫu che chở, nàng nhất định đã bị cha đưa đến thôn trang rồi. Nhưng nàng làm sao biết ly nước nóng kia thiếu chút nữa hắt lên người Cố Gia Thụy, nàng cũng là vô tâm a.

Tần La che chở nhi tử mình, cha nàng chỉ biết che chở hai mẹ con bọn họ, không bận tâm cảm thụ của nàng chút nào. Nàng đã rời nhà lâu như vậy, lâu đến mức nàng đã sớm quên hồi trước cha ôm nàng là khi nào. Nàng cảm thấy nàng ở Cố gia thật sự dư thừa, vĩnh viễn không trở lại cũng tốt.

Cố Gia Huyên càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt rơi xuống. Nàng giơ tay lên lau khô nước mắt trên mặt, cũng không quay đầu lại mà chạy ra ngoài.

Hạ Sơ Lam vốn tưởng rằng nàng còn muốn già mồm, không nghĩ đến vài ba câu đã bị chọc khóc, quả nhiên vẫn là tâm tính hài tử. Nàng thở dài, từ trên giường đứng lên,nghĩ đi ra ngoài nhìn xem, nhưng bụng nhỏ đau nhức, chỉ có thể ngồi ở trên giường.

Nam bá vốn tưởng rằng Hạ Sơ Lam sẽ bị Cố Gia Huyên chọc tức, không ngờ là Cố Gia Huyên bị tức chạy trước. Ông hơi ngây người, sợ Cố Gia Huyên có chuyện gì ngoài ý muốn, vội vàng đuổi theo.

Chờ Cố Hành Giản tắm gội xong, Sùng Minh ở bên tai hắn nói vài câu, hắn mới biết được đêm qua đã xảy ra đại sự. Tần La thế nhưng động thai khí? Khó trách a huynh bị chọc giận đến mức đưa Cố Gia Huyên đến đây. Hắn nhíu mày đi trở về trong phòng, chỉ nhìn thấy Hạ Sơ Lam ngồi ở trên giường, Cố Gia Huyên không thấy. Hắn ngồi bên cạnh Hạ Sơ Lam hỏi: “Gia Huyên đâu?”

“Ta nói vài câu nặng lời với nàng, chọc nàng tức chạy.” Hạ Sơ Lam chủ động công đạo.

Cố Hành Giản nói: “Không hề gì, nàng bị người trong nhà sủng hư.”

Hắn biết Hạ Sơ Lam làm việc có chừng mực, nhất định là Cố Gia Huyên lại nói năng lỗ mãng, nàng mới có thể mở miệng nói nặng lời. Cố Gia Huyên từ nhỏ bị người trong nhà nuông chiều, a huynh càng là có hơi quá cưng chiều nàng, dưỡng thành tính tình nàng hiện tại không sợ trời không sợ đất, nghe nói ở Giang Lăng phủ cũng là bộ dáng tiểu bá vương.

Nhưng dù sao cũng là thân chất nữ (cháu gái ruột) của hắn, hắn không thể nào thờ ơ. Hơn nữa năm đó khi hắn về Cố gia, Cố Gia Huyên cũng có thiện ý.

Hắn đối với chuyện người khác đã tốt với mình, luôn nhớ rất rõ ràng.

Cố Hành Giản đứng dậy nói với Hạ Sơ Lam: “Nàng ngồi ở nơi này nghỉ ngơi thật tốt, ta đi xem nàng.”

Hạ Sơ Lam gật đầu, Cố Hành Giản liền rời đi.

Hôm nay tuy rằng bọn họ không cần tiến cung, nhưng Hạ Sơ Lam thân thể không khoẻ, cũng không tiện đưa tiễn người Hạ gia, liền bảo Tư An và Lục Bình đi thay tiễn đưa. Liễu thị và Hạ Tĩnh Nguyệt cũng đến. Lục Bình dạo này thường hay lui tới giữa Thiệu Hưng và Lâm An, thập phần bận rộn, thường thường đứng cũng có thể ngủ. Hạ Sơ Lam không thể buông tay mặc kệ chuyện Hạ gia, chỉ có thể lúc nào cũng phái người nhìn chằm chằm.

Chờ đến khi một hàng xe ngựa chở Hạ lão phu nhân ra khỏi cửa thành, Lục Bình và Tư An trở về. Bỗng nhiên có một trận tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, người cưỡi ngựa quát to: “Tránh ra! Người trên đường phía trước mau tránh ra!”

Lục Bình tay mắt lanh lẹ đẩy Liễu thị và Hạ Tĩnh Nguyệt đến ven đường. Con ngựa kia cơ hồ dán sau lưng Lục Bình chạy qua, tốc độ ngựa chạy không giảm đi chút nào. Lục Bình lăn một vòng trên mặt đất, nhìn thấy con ngựa nghênh ngang mà đi, trên cái đuôi cắm một mặt tiểu kỳ, hẳn là công hầu vệ từ hiển quý gì đó. Ngựa đến chỗ nào, người ngã ngựa đổ, bá tánh tiếng oán than dậy đất.

Hạ Tĩnh Nguyệt hỏi thăm Liễu thị có bị thương không, Liễu thị lắc đầu, các nàng lại cùng đi xem Lục Bình.

Lục Bình thật thà cười nói: “Tiểu nhân da dày thịt béo, tất nhiên sẽ không có việc gì. Tam phu nhân và Ngũ cô nương không có việc gì thì tốt rồi.”

Hạ Tĩnh Nguyệt cả giận: “Cũng không biết là ai có khí thế lớn như vậy, cũng dám phóng ngựa trên đường đả thương dân chúng.”

Liễu thị nói: “Bất luận là ai, cũng không phải dân đen như chúng ta có thể quản. Cũng may hôm nay không bị thương, đừng suy nghĩ nhiều.”

Lục Bình cười cười, nói: “Tam phu nhân, cô nương còn dặn dò tiểu nhân một việc. Sân viện kia trong thành vẫn đang trống không. Tam lão gia mỗi ngày đi thị thuyền tư cũng quá tiện, không bằng mọi ngườ dọn đến đó ở đi?”

“Như vậy không tốt lắm đâu? Đó là Cố gia cấp cho Lam Nhi, chúng ta ở nơi đó không thích hợp, lão gia cũng sẽ không đồng ý.” Liễu thị khó xử nói.

Lục Bình đã sớm biết Liễu thị sẽ trả lời như vậy, liền nói: “Tam phu nhân thật sự quá khách khí. Cô nương vốn có ý mua một sân viện ở trong thành cho tam lão gia, chỉ là sợ tam lão gia không chịu ở. Hiện giờ có sẵn, cô nương lại không dùng đến, các vị vào ở, về sau lui tới cũng tiện. Lại nói, ngài cũng nên vì Ngũ cô nương suy nghĩ một chút, đến lúc đó Ngô gia tới cửa làm lục lễ, gia môn cũng muốn có thể diện chút đúng không? Ngài lại chối từ, chính là cùng cô nương xa lạ.”

Liễu thị cái khác không quan tâm, lại không bỏ được nữ nhi duy nhất chịu ủy khuất. Bà biết Hạ Sơ Lam là có ý tốt, vì bọn họ tính toán chu toàn, nhưng vẫn không dám tự tiện làm chủ, đáp ứng trở về hỏi Hạ Bách Thanh lại nói sau.

***

Hôm nay Hạ Sơ Lam vốn dĩ phải vào cung, trong nội cung đã chuẩn bị nhiều ngày. Đêm qua Ngô Hoàng Hậu thu được tin tức Cố Hành Giản truyền đến, liền bảo nữ quan bên người đi thông truyền các cung.

Lúc sáng sớm, Ngô Hoàng Hậu vừa trang điểm, vừa dò hỏi nữ quan đã thông báo cho Trương Hiền phi và Mạc Quý Phi hay chưa, nữ quan nói: “Đã báo trước cho hai vị nương nương, Trương Hiền Phi tính tình nhàn nhạt, vốn dĩ sẽ không so đo này nọ. Nhưng thật ra Mạc Quý Phi nhìn qua không rất cao hứng. Bất quá thưa nương nương, nữ nhi thương hộ kia thật quá phách lồi. Ngài chuẩn bị mấy ngày, nàng nói không đến liền không đến.”

Ngô Hoàng Hậu vừa xỏ trúc diệp qua khuyên tai, vừa nói: “Nàng không đáng giá nhắc tới. Bổn cung lại không thể không bán mặt mũi cho Cố tướng.”

Nữ quan cũng không dám nói gì nữa. Trong cung ngoài cung, nghe được ba chữ Cố Hành Giản, đều thật sự kiêng kị. Dùng qua bữa sáng, Ngô Hoàng Hậu nhận được tin tức, nói Ân Bình Quận Vương lập tức phải về đô thành. Trừ bỏ mấy tháng trước Hoàng Thượng triệu hắn tiến cung một lần, Ngô Hoàng Hậu đã bao nhiêu năm chưa thấy được con nuôi này. Chính nàng dưới gối không con, có một người con nuôi, tự nhiên cũng phá lệ coi trọng.

Cung nữ tiến đến bẩm báo: “Nương nương, Sùng Nghĩa công phu nhân đã tới.”

Ngô Hoàng Hậu cũng đã mấy ngày chưa thấy muội muội, nghe nói nàng bỗng nhiên sinh bệnh, vẫn luôn không tốt lên, khó được tiến cung một chuyến, vội vàng bảo cung nữ mời người vào. Ngô thị nhã nhặn lịch sự nhu mỹ, tuổi trẻ từng là mỹ nhân nhi nổi danh lừng lẫy. Tuy nói mỹ nhân tuổi xế chiều, nhưng vì bảo dưỡng thoả đáng, cũng không quá nhìn rõ dấu vết năm tháng.

Nàng hướng Ngô Hoàng Hậu hành lễ, Ngô Hoàng Hậu đưa tay nói: “Muội vừa mới bệnh, không cần đa lễ. Ban ngồi.”

Nữ quan vội vàng dọn ghế thêu lại đây, Ngô thị chậm rãi ngồi xuống.

Ngô Hoàng Hậu hỏi: “Hôm nay nghĩ như thế nào tiến cung đến gặp ta? Đáng tiếc không khéo, vốn dĩ hôm nay trong cung có yến hội, sau lại hủy bỏ.”

Thấy Ngô thị khó hiểu mà nhìn mình, Ngô Hoàng Hậu tiếp tục nói: “Cố tướng vốn muốn mang phu nhân tiến cung. Đêm qua truyền tin tức đến, nói nàng thân thể không khoẻ.”

Ngô thị gật đầu: “Thần thiếp tiến cung cũng không phải chuyện gì quan trọng. Chính là nói với ngài một tiếng, hôn sự Bích Linh đại khái đã định ra.”

“Là Phượng gia Thục Trung sao?” Ngô Hoàng Hậu thở dài, “Đáng tiếc Bích Linh không thích Ân Bình Quận Vương, vốn muốn nàng làm con dâu của bổn cung.”

Ngô thị nhàn nhạt nói: “Ngài cùng Hoàng Thượng cho nàng ân sủng đã đủ nhiều. Tính tình của nàng, không muốn chịu trói buộc, gả đến hoàng gia cũng không quá thích hợp. Phượng Tử Minh đãi nàng rất tốt, hắn tự mình đến cửa cầu hôn, lệnh công cũng gật đầu. Nhưng còn phải chờ Phượng gia bên kia chính thức tới cầu hôn. Lệnh công cũng chỉ có một nữ nhi, đến lúc đó không tránh được phải gả thật vẻ vang.”

Ngô Hoàng Hậu gật đầu, cũng chưa nói gì. Bà dù yêu thương Tiêu Bích Linh, chung quy cũng không phải nữ nhi thân sinh, hôn sự đương nhiên do phu thê Sùng Nghĩa công quyết định. Bà hỏi: “Trước đó vài ngày nghe nói muội bỗng nhiên bị bệnh, hàn lâm y quan đi xem cũng không tốt lên, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Ngô thị lắc đầu: “Không có gì. Chỉ là ngày ấy trên đường từ Trung Nghĩa Bá phủ trở về, nhìn thấy một nữ tử dáng dấp rất giống Thiến Nương …… Đại khái là ta nhìn lầm rồi.”

“Nhiều năm như vậy, muội cũng nên buông chuyện này xuống. Thiến Nương đã sớm không còn nữa, muội sao lại khổ sở lo sợ không đâu?” Ngô Hoàng Hậu trấn an nói.

Hai người đang nói chuyện, cung nữ chạy vào bẩm báo: “Hoàng Hậu nương nương, Ân Bình Quận Vương cầu kiến!”