Editor: Masha

Hạ Sơ Lam cảm thấy Tư An ở trước mặt Cố Hành Giản, thập phần cẩn thận, dường như rất sợ hắn. Nhưng tính tình Cố Hành Giản rõ ràng rất tốt, đãi hạ nhân cũng khoan dung, không biết Tư An vì sao lại sợ hắn như vậy.

Cố Hành Giản gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy Sùng Nghĩa đứng ngoài cửa.

Sùng Nghĩa vừa thấy Cố Hành Giản liền nói: “Tướng gia, Huyên cô nương đã trở lại. Cùng Nhị phu nhân tranh cãi ầm ĩ một trận, Nhị phu nhân bị tức giận đến mức khóc. Nhị gia không có biện pháp, liền muốn tiểu nhân đến hỏi ngài một chút, có thể để cô nương ở tạm tướng phủ mấy ngày hay không? Chờ Nhị gia trấn an tốt nhị phu nhân, liền tiếp nàng trở về.”

Tính tình Cố Gia Huyên từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, ỷ vào trong nhà chỉ có một nữ hài nhi là nàng, có khi cũng dám mạnh miệng cùng Cố Cư Kính. Hiện giờ nàng đã là đại cô nương, Cố Cư Kính cũng không tốt trực tiếp đánh chửi nàng. Nhưng nàng đối với Tần La có địch ý rất mạnh, tất nhiên nhìn chỗ nào cũng không vừa mắt.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cũng làm khó Cố Cư Kính.

“Giờ phút này nàng ở nơi nào?” Cố Hành Giản hỏi.

“Cô nương còn ở nhà, bị Nhị gia nhốt lại. Nhị gia không dám tự tiện làm chủ, để cho ta tới hỏi ý tứ ngài một chút. Ngài nếu đồng ý, hừng đông tiểu nhân liền đưa nàng lại đây. Nếu cảm thấy không tiện, Nhị gia sẽ đưa nàng đi thôn trang ……” Sùng Nghĩa không dám nói đến một chuyện, Cố Gia Huyên làm Tần La tức giận đến động thai khí, nhị gia đang rất tức giận. Nếu không phải tiền phu nhân chỉ để lại một huyết mạch, lão phu nhân lại khuyên, y theo trình độ Nhị gia sủng ái Nhị phu nhân, khẳng định lập tức đưa cô nương đến thôn trang rồi.

Cố Hành Giản suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Đưa nàng đến đi.”

Cửa ải cuối năm buông xuống, nơi nơi đều là không khí náo nhiệt đoàn viên. Nàng đến mang thêm chút nhân khí trong phủ cũng tốt. Hơn nữa dựa vào tính tình Cố Gia Huyên, bắt nạt kẻ yếu, Tần La khẳng định không chế trụ được. Tần La đang có mang không chịu nổi lăn lộn.

Sùng Nghĩa vội vàng cảm tạ, cáo từ rời đi.

Cố Hành Giản trở lại trong phòng, nói với Hạ Sơ Lam: “Gia Huyên đã trở lại, muốn đến phủ chúng ta trụ mấy ngày.” Hắn nhìn biểu tình Hạ Sơ Lam, lo lắng nàng sẽ không vui. Hạ Sơ Lam lại chỉ gật đầu nói: “Tốt, nàng sẽ ở nơi nào đây? Muốn ta đi thu thập một sân viện cho nàng hay không.”

Cố Hành Giản lắc đầu nói: “Nàng không cần nhọc lòng chuyện này. Nam bá sẽ chiếu cố nàng, chỉ là Gia Huyên tính tình hiếu thắng, nói chuyện khả năng không thế nào thảo hỉ.” Hắn châm chước dùng từ, cảm thấy còn nói nhẹ.

Hạ Sơ Lam cười nói: “Ngài lo lắng ta ứng phó không được sao? Không hề gì. Trong nhà tỷ muội nhiều, tính tình gì cũng có, ta nhường nàng chút là được.”

“Không cần nhường. Nàng cùng Tần La náo loạn không thoải mái, ta dung nàng ở tướng phủ trụ, chỉ là muốn giúp a huynh đang bận rộn.” Cố Hành Giản nói. Cố Cư Kính ngày thường vì hắn đi theo làm tùy tùng, hắn không có đạo lý chỉ chút chuyện nhỏ này cũng không giúp. Nếu là lúc trước một mình hắn ở tại tướng phủ, cũng không tiện. Nhưng hiện giờ có Hạ Sơ Lam, cũng tiện hơn.

Bởi vì thân thể không khoẻ, Hạ Sơ Lam lên giường ngủ rất sớm. Nàng lăn qua lộn lại ngủ không được, nghe được bên ngoài màn, thanh âm hắn lật trang sách. Hắn vốn ở trong phòng bên ngoài phòng ngủ xử lý công văn, chắc là không yên tâm mới ở chỗ này bồi.

Đợi đến khi tiếng trống canh một vang lên, hắn mới đi tắm, sau đó lên giường. Bọn họ như cũ là một người một chăn. Hạ Sơ Lam đến kỳ, tự nhiên không thể có hành động thân mật gì. Hạ Sơ Lam cả người đều thực lạnh, cảm nhận được nhiệt độ người bên cạnh không ngừng truyền đến, rất muốn chui vào trong ổ chăn của hắn.

Nhưng nàng nằm không dám động, sợ làm phiền hắn.

Nàng rốt cuộc vẫn không nhịn được, nghiêng đầu nhìn dung nhan hắn khi ngủ. Bên ngoài đốt một ngọn đèn nến, trong màn ánh nến thực mỏng manh, hình dáng hắn có một bóng mờ, lại nhu hòa thanh tuấn. Thời gian tựa hồ cũng thiên vị hắn, cũng không lưu lại rõ ràng dấu vết tháng năm. Hắn nếu không nói tuổi, cũng không dễ nhận ra là người hơn ba mươi tuổi.

Nàng lẳng lặng nhìn trong chốc lát, chỉ cảm thấy hắn đẹp. Cố Hành Giản bỗng nhiên mở miệng nói: “Sao lại không ngủ?”

Hắn không ngủ? Nàng hoảng sợ, hắn đã xoay người, ôm cả nàng và chăn vào trong lòng ngực. Ngủ như vậy nửa ngày, ổ chăn nàng chỉ hơi nóng, hai tay thực lạnh buốt. Hắn bắt lấy tay nàng, xốc chăn của mình lên, nhẹ giọng nói: “Lại đây.”

Ổ chăn của hắn nóng bỏng, Hạ Sơ Lam liền chui qua, chỉ cảm thấy như ôm một cái lò sưởi ngủ.

Vào đông trung y làm bằng vải bông, vải dệt không tính là mỏng, nhưng hai khối thân thể kề sát bên nhau, vẫn có thể cảm nhận rất rõ ràng đường cong thân thể phập phồng. Cố Hành Giản nhắm mắt lại, tháo xuống Phật châu trên cổ tay chuyển, người trong lòng ngực lại không thành thật, quấy đến mức hắn tâm thần không yên, càng không có biện pháp ngủ ngon.

“Có đè lên tay của ngài không?”

“Phía sau ngài có quấn chăn sao?”

Trước khi Hạ Sơ Lam hỏi ra câu thứ ba, chỉ cảm thấy trước mắt một cái bóng bao phủ, hắn đã hôn lên môi nàng. Hai tay nàng bắt lấy vạt áo hắn, đầu tiên là nắm thật chặt, sau đó liền thả lỏng, cái miệng nhỏ khẽ mở, tiện cho đầu lưỡi của hắn thăm dò vào.

Tay hắn từ bên hông nàng hướng lên trên, sờ đến sau lưng, chỉ cảm thấy làn da tinh tế bóng loáng, không hề có tạp chất, giống như tơ lụa tốt nhất.

Hạ Sơ Lam dồn dập thở dốc, cảm nhận được bàn tay hắn vói vào áo ngực, từ bầu ngực đến đầu nhũ, nàng run rẩy một chút. Khoái cảm xa lạ mà sung sướng lập tức lan tràn đến toàn thân.

Cố Hành Giản buông ra cánh môi bị hắn hôn đến càng thêm hồng nhuận, từ cổ nàng hôn một đường đi xuống, ở xương quai xanh lưu luyến, sau đó cởi dây buộc trung y của nàng, chôn ở trước ngực nàng. Hạ Sơ Lam ôm đầu của hắn, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, chỉ cảm thấy bờ môi của hắn mềm mại ướt át, đầu lưỡi giống như ngọn lửa cực nóng bỏng. Hắn mút vào và liếm duyện, nàng gắt gao kẹp hai chân, vừa vặn dưới thân ướt át càng lúc càng nhiều.

Cố Hành Giản nghe nàng yêu kiều rên rỉ, hô hấp thô nặng. Đêm qua quá sốt ruột, phương pháp có chút không đúng. Kia hoa tiêm đứng thẳng sưng đỏ cùng một mảnh núi non bị liếm mút đến ửng hồng, thật là cảnh đẹp cực hạn nhân gian. Hắn đưa tay xuống sờ soạng, đùi thon dài trơn trượt, đến khi sờ phần bên trong đùi, hình như đã sờ đến dây lưng của cái gì, ý thức hắn mới thanh tỉnh chút. Nàng hiện giờ đang trong kỳ hành kinh, là không thể cùng hắn sinh hoạt vợ chồng.

Hắn một lần nữa ôm nàng vào trong lòng ngực, bình phục lại hô hấp. Vạt áo nàng rộng mở, yếm rơi xuống bên cạnh, phảng phất động tình, thần thái vũ mị mà lại mê ly. Hắn nhẹ vỗ về lưng nàng, cằm để trên đỉnh đầu nàng, ngực phập phồng không dừng. Thân mình này của nàng thật vừa thướt tha vừa mềm mại, hắn cơ hồ không dùng lực bao nhiêu, đã làm ra một mảnh vệt đỏ.

Nhưng hắn dường như không có cách nào chống cự lực hấp dẫn của nàng.

Hạ Sơ Lam vừa rồi trong đầu trống rỗng, căn bản không có cách nào tự hỏi. Giờ phút này bình ổn lại, nhớ tới tiếng kêu của mình vừa rồi, gương mặt nóng bỏng.

Bên ngoài hẳn là có Triệu ma ma hoặc Tư An trực đêm, ngày mai cũng không biết nên chạm mặt các nàng thế nào. Rõ ràng đang đến kỳ, lại nhịn không được cùng hắn thân mật. Cái loại cảm giác này, thật sự tiêu hồn thực cốt, trước nay chưa từng có. Hóa ra trên thân thể sung sướng, sẽ mang đến tình cảm thân cận. Nàng giống như càng lại gần người này, cũng không giống đêm qua câu nệ như vậy.

Khó trách nương và Triệu ma ma đều nói, chuyện phòng the hài hòa đối với quan hệ phu thê quan trọng nhất.

Một đêm không mộng, nàng ngủ rất ngon. Thời điểm buổi sáng tỉnh lại, nàng lại là một người trong ổ chăn, áo ngực mặc trở về trên người, dây buộc trung y cũng được buộc tốt. Nàng cúi đầu nhìn nhìn, trước ngực còn có chút vệt đỏ chỗ nhạt chỗ đậm. Hắn kỳ thật cũng không thực dùng sức, là làn da nàng quá mềm mại.

Đêm qua rõ ràng là ở trong ổ chăn hắn ngủ, như thế nào sau lại trở về?

Triệu ma ma mang nước tiến vào, quả nhiên mở miệng hỏi: “Đêm qua nghe được trong phòng có động tĩnh, tướng gia cùng ngài……”

“Chúng ta không có làm cái gì.” Hạ Sơ Lam giải thích nói.

Triệu ma ma nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi. Ngài đến kỳ, chỉ có thể để tướng gia nhịn một chút. Thật sự nhịn không được, cũng có biện pháp khác ……” Triệu ma ma nhỏ giọng nhắc nhở.

Hạ Sơ Lam nghe bà nói phương pháp, giật mình, cảm thấy hẳn là không dùng đến……

Cố Hành Giản hôm nay so với hôm qua tỉnh còn sớm hơn. Nàng ở trong ngực, hắn căn bản không ngủ được. Sau nửa đêm còn đứng dậy đi một chuyến tịnh phòng.

Trước kia hắn không chưa từng chạm qua nữ nhân, khi gặp những quan viên trầm mê nữ sắc, chỉ cảm thấy hoang đường. Chờ hắn cưới Hạ Sơ Lam, thời thời khắc khắc đều muốn ôm ôm nàng, thân thân nàng, lúc đánh quyền cũng phân thần nghĩ nàng tỉnh chưa. Hắn cảm thấy mình có vài phần tẩu hỏa nhập ma.

Hắn từ trước đến nay tự chủ rất mạnh, rất ít chuyện không thể khống chế. Nhưng tiểu thê tử của hắn lại thành căn nguyên của sự không bình tĩnh và không lý trí của hắn

“Tướng gia, hôm nay ngài đã luyện hai lần……” Sùng Minh ở bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.

Cố Hành Giản lúc này mới dừng lại, tiếp nhận khăn trong tay hắn, lau mồ hôi trên đầu.

“Lát nữa kêu Nam bá thu thập sân viện phía đông, tối nay Gia Huyên sẽ đến ở.”

Sùng Minh vừa nghe đến tên Cố Gia Huyên liền giật thót. Cố Hành Giản nhìn thần sắc hắn, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Sùng Minh vội vàng lắc đầu.

Sùng Minh nhớ rõ Cố Gia Huyên khi còn nhỏ thích nhất khi dễ hắn. Hắn chỉ là cô nhi Cố Hành Giản nhặt được, theo lý thuyết Cố Gia Huyên cũng coi như là chủ tử, liền nơi chốn nhường nhịn. Không nghĩ tới Cố Gia Huyên được một tấc lại muốn tiến một thước, cư nhiên còn bắt rất nhiều sâu nhão nhão dính dính đặt trên giường hắn. Chờ đến buổi tối ngủ, sâu kia còn bò đến trên người hắn, hắn quỷ khóc sói gào mà kêu thảm thiết…… Hắn đến bây giờ còn cảm thấy rất tức giận.

Sau lại Cố Hành Giản từ Cố gia phân ra, hắn không cần nhìn thấy Cố Gia Huyên, mới cảm thấy thoải mái. Hỗn Thế Ma Vương kia muốn tới tướng phủ, tướng gia không sợ phu nhân sẽ bị hại?

Cố Hành Giản vừa muốn đi trở về, một đạo thân ảnh hấp tấp chạy tới, ngừng ở trước mặt hắn, mang theo vài phần ngượng ngùng hô: “Ngũ thúc!”

Trước mắt nữ hài tử đương tuổi thanh xuân, mặc áo váy màu hồng cánh sen, chải hai búi tóc, mặt mày tú lệ. Nàng khá cao, đến bả vai Cố Hành Giản, một đôi mắt linh động có thần. Sùng Nghĩa đi theo sau nàng, tựa hồ đuổi theo một đường, còn hơi thở dốc. Hắn hướng Cố Hành Giản hành lễ: “Tiểu nhân đưa cô nương lại đây.”

Cố Hành Giản gật đầu, Cố Gia Huyên kéo cánh tay hắn nói: “Ngũ thúc, sao ngài thành thân cũng không nói cho ta một tiếng? Hại ta không kịp trở về tham gia hôn lễ của ngài.” Nàng đối với nữ tử có thể vào trong mắt ngũ thúc thật sự quá tò mò. Nàng vẫn luôn cảm thấy trên đời này không ai có thể xứng đôi với ngũ thúc nàng.

Cố Hành Giản bất động thanh sắc rút tay về: “Ngươi đang đi học, hơn nữa đường sá xa xôi, không về kịp cũng không sao.”

Cố Gia Huyên đi theo Cố Hành Giản vào phòng. Hạ Sơ Lam đang tu bổ cành hồng mai hái hôm qua, cắm vào bình hoa. Bóng dáng nàng nhu mỹ, khảm trong nắng sớm, giống như thời tiết cuối xuân liễu xanh mướt bờ đê, dáng vẻ muôn vàn.

Cố Hành Giản nhìn đến mức hơi thất thần. Hạ Sơ Lam quay đầu lại nhìn thấy hắn, cười cười, lại thấy được phía sau hắn Cố Gia Huyên đứng.

Cố Gia Huyên không nghĩ đến Hạ Sơ Lam thế nhưng lớn lên đẹp như vậy, thật chọn không ra nửa điểm không đẹp. Nàng ban đầu nghe nói là thương hộ, đoán rằng tám phần không sai biệt lắm cùng Tần La, còn tồn tâm tư coi khinh. Nhưng xem khí chất cử chỉ của nàng, cùng Tần La hoàn toàn không giống.

Hạ Sơ Lam nhìn thấy Cố Gia Huyên dựa vào gần Cố Hành Giản, trong mắt địch ý rõ ràng, bất động thanh sắc cười cười: “Vị này hẳn là Huyên cô nương đi.”