Các nàng là muốn nhìn hai tỷ muội khó chịu.

Hừ! Trước kia dám ở bên ngoài đặt điều nói tiểu thư mình là người quái dị, nàng sẽ làm cho các nàng chính thức trở thành người quái dị!

Phượng Thanh Uyển cùng Phượng Thiển Tuyết òa khóc nhào vào lòng Nhị phu nhân bên cạnh.

Nhị phu nhân nhìn hai nữ nhi bảo bối của mình bị giày vò thành như vậy đau lòng không thôi.

"Lão gia, ngươi phải làm chủ cho chúng.. Nàng vừa về đến đã đem quý phủ chúng ta nó trở thành như vậy, ngày sau còn có thể chịu nổi sao?"

Vừa nói, Nhị phu nhân một bên hung dữ nhìn Phượng Sở Ca.

Trong mắt Nhị phu nhân, Phượng Sở Ca tựa như xương cá mắc trong cổ họng, thời thời khắc khắc nàng đều muốn nhổ đi.

Bởi vì năm đó Phượng Sở Ca là do Kiến Đức công chúa sinh ra, cũng là chân chính đích nữ. Phượng Sở Ca tồn tại, Nhị phu nhân bà bất quá chỉ là tiểu thiếp thôi, mà hài tử bà sinh cũng chỉ là thứ xuất.

Năm đó, hoàng đế tứ hôn gả Kiến Đức công chúa cho Phượng Triêu Dương, cũng bởi như vậy, sau khi Kiến Đức công chúa chết, Phượng Triêu Dương không được để Nhị phu nhân phù chính.

Dù tại quý phủ này, chỉ có Nhị phu nhân là nữ chủ nhân, nhưng bà vĩnh viễn cũng chỉ là tiểu thiếp thôi..

Vì vậy Nhị phu nhân càng hận Phượng Sở Ca thấu xương.

Nhiều năm qua, Nhị phu nhân luôn một mực tìm cách giết chết Phượng Sở Ca. Thật không nghĩ đến, mỗi lần nàng đều thoát được.

Nhị phu nhân nhìn hai hài tử của mình trở thành như vậy, hai mắt đẫm lệ, "Lão gia.. Ngài nhìn một cái, Thanh Uyển như hoa như ngọc, nếu lưu lại vết sẹo thì phải làm sao đây? Hiện tại Tam vương gia đang hướng về Thanh Uyển, nếu như bởi vì nguyên nhân này mà chậm trễ, chúng ta phải làm thế nào đây?"

Thần sắc Phượng Triêu Dương lạnh lẽo.

"Phượng Sở Ca, hoặc là ngươi trở về sân nhỏ, hoặc là ngươi lập tức cút khỏi Phượng phủ cho ta!" Nơi Phượng Triêu Dương nói đến là viện tử lúc trước nha hoàn đã chết kia đưa các nàng đi qua.

"Phượng gia chủ, hiện tại không phải ta đang ở sân nhỏ của chính mình hay sao?" Phượng Sở Ca khoanh hai tay trước ngực, một bên dựa đầu vào cột không đếm xỉa nói.

"Sân nhỏ của ngươi? Ngươi đừng quên sáu năm trước ngươi đã bị đuổi ra khỏi Phượng gia ta!"

"Không nhọc Phượng gia chủ ngươi nhắc nhở, chỉ là Viện này do mẫu thân ta để lại cho ta, các ngươi ở cũng đủ lâu, hiện tại nên thu hồi lại rồi."

Lời vừa nói ra, Nhị phu nhân các nàng đều biến sắc, Phượng Triêu Dương cũng không nghĩ đến người đã từng nhát gan nhu nhược dù bị khi dễ cũng không dám lên tiếng hiện tại lại gan lớn như vậy!

"Phượng Sở Ca, ngươi quả nhiên có bản lĩnh! Dám ngỗ nghịch ý của ta!" Phượng Triêu Dương tức giận đến vểnh râu lên.

"Ta cũng không ngỗ nghịch Phượng gia chủ ngươi, ta bất quá là lấy lại hết thảy những gì thuộc về mình mà thôi. Tựa như Phượng gia chủ ngươi nói, ta sớm đã bị đuổi ra khỏi Phượng gia, đã không là người Phượng gia, Phượng gia các người cũng không cần thiết phải thay ta bảo quản đồ đạc rồi."

Phượng Sở Ca nói xong, quay đầu nhìn lầu các, khẽ câu môi: "Lầu các này là mẫu thân ta để lại cho ta. Trừ nó ra, đồ cưới trước đây của mẫu thân các ngươi cũng nên chuẩn bị thật tốt, sau này ta sẽ mang đi.."

Phượng Sở Ca vừa nói, ánh mắt phút chốc rơi trên tay Nhị phu nhân.

Đó là một đôi vòng tay sáng long lanh, không phải trước đây Kiến Đức công chúa lấy ra từ hoàng cung hay sao?

Mắt Phượng Sở Ca loé lên, đột nhiên nhảy lên một bước.

"Ah!" một tiếng kinh hô vang lên.

Nhị phu nhân không dám tin nhìn tay mình.

Vừa nãy nàng cảm nhận được đau xót trên tay, giờ nhìn lại phát hiện vòng tay mình thích nhất đã không còn..