Thời điểm Phượng Sở Ca ra ngoài, tình huống đánh nhau bên ngoài đã rất kịch liệt rồi.

Quả nhiên Tử Lan các nàng đã không ra tay thì thôi, ra tay tất nhiên phải đánh đến đối phương kêu cha gọi mẹ.

Lúc này Phượng Thanh Uyển cùng Phượng Thiển Tuyết đâu còn dáng vẻ khi trước.

Xiêm y hai người cũng bị xé rách ra, tóc rơi rải rác trên vai, nhìn thật chật vật.

Tử Lan các nàng không vội giết đối phương, chỉ giống như chơi trò mèo vờn chuột, chậm rãi đùa bỡn các nàng.

Phượng Sở Ca dựa vào một bên, nhìn Phượng Thanh Uyển cùng Phượng Thiển Tuyết câu môi cười.

Phượng Thanh Uyển, Phượng Thiển Tuyết, đây mới chỉ là bắt đầu thôi..

Lúc trước, các ngươi khi dễ thân thể này, đâu chỉ có chừng này!

* * *

Cách đó không xa, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Tiếng bước chân hơi lộn xộn, rất hiển nhiên không phải chỉ một người đến.

Phượng Sở Ca đứng thẳng người, đáy mắt lộ ra trêu tức, nhìn về phương hướng truyền đến âm thanh.

Rất nhanh, mấy thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt, đi đầu là một nam một nữ.

Trung niên nam tử một thân trường bào màu xanh, gương mặt chữ quốc, ngược lại có vài phần nghiêm túc.

Bên cạnh là phu nhân trung niên một thân xiêm y hoa lệ, tuy niên kỷ đã lớn, nhưng không che giấu được phong hoa khi còn trẻ.

Đến khi nhìn thấy tràng cảnh này, Phượng Triêu Dương cùng Nhị phu nhân đều cả kinh.

"Dừng tay! Dừng tay cho ta! Các ngươi đang làm gì vậy?" Nhìn thấy bộ dạng chật vật của hai đứa con gái, Phượng Triêu Dương gầm lên.

Chỉ là Tử Lan các nàng mặc kệ, chỉ nghe mệnh lệnh của Phượng Sở Ca.

Trận đánh trước mắt, càng ngày càng nghiêm trọng.

Phượng Thanh Uyển cùng Phượng Triêu Dương càng ngày càng xấu hổ..

Phượng Triêu Dương rốt cuộc nhớ tới lời trước đó nha hoàn bẩm báo, ánh mắt hắn nhìn bốn phía, rốt cuộc rơi trên người nữ tử áo trắng.

"Phượng Sở Ca! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Vừa trở về đã gây chuyện nhiều như vậy! Ta cho ngươi biết, nếu ngươi không muốn về lập tức cút ra ngoài cho ta!"

Phượng Triêu Dương lúc này tức đến râu ria vểnh thẳng cả lên, tay run rẩy chỉ về phía Phượng Sở Ca, đủ thấy hắn phẫn nộ nhường nào.

Phượng Sở Ca buông lỏng mí mắt, sau khi nghe hắn nói xong, rốt cuộc cũng nhấc mí mắt lên.

"Phượng gia chủ.. Ngươi nói rất đúng, ta đúng là không muốn trở về."

Đôi con ngươi kia sáng long lanh thẳng tắp chống lại Phượng Triêu Dương.

Hàn ý trong đáy mắt đủ để Phượng Triêu Dương sinh lòng hoảng sợ.

Phượng Triêu Dương cũng chưa nhìn kỹ Phượng Sở Ca, lúc này nhìn thấy, đáy lòng đại chấn!

Tuyệt không nghĩ đến, phế vật xấu xí năm đó vậy mà lớn lên tuyệt sắc như vậy!

Nếu biết sớm nàng sẽ trưởng thành như vậy hắn tất nhiên sẽ không hứa hẹn với Phượng Thanh Uyển cùng Phượng Thiển Tuyết gả Phượng Sở Ca cho ngốc tử kia. Có túi da này ở đây, cho dù là phế vật, giá trị đều không ngớt so với gả cho ngốc tử Vân gia.

Phượng Sở Ca không biết ý nghĩ của Phượng Triêu Dương, nhưng nhìn thấy tinh quang dần hiện lên trong đôi con ngươi kia, nàng liền biết hắn không yên lặng.

Bên cạnh vẫn tiếp tục đánh nhau, Phượng Sở Ca câu môi, quát nhẹ: "Ngừng!"

Tử Lan các nàng còn muốn tiếp tục đánh nhưng nghe đến mệnh lệnh Phượng Sở Ca đành phải dừng tay.

"Cha! Người phải làm chủ cho chúng con! Phế vật này dám đối với chúng con như vậy! Còn muốn đuổi chúng con khỏi Lâm Thuỷ Các! Cha mẹ, các ngươi nhất định phải hảo hảo giáo huấn phế vật này." Phượng Thanh Uyển khóc rống lên. Bởi vì vừa đánh nhau, trên mặt nàng sưng to một mảng.

Đúng vậy! Tử Lan các nàng cố ý!

Trước đó Phượng Sở Ca đã ra lệnh, không được đem các nàng đánh chết hay tàn phế. Vì vậy, Tử Lan các nàng không ngừng hướng về mặt Phượng Thanh Uyển cùng Phượng Thiển Tuyết đánh tới.

Mọi người đều nói đánh người đừng đánh mặt, nhưng các nàng thì không!