Một tiếng quát lớn kia vang dội, kinh sợ tất cả mọi người, uy thế khổng lồ từ trên trời giáng xuống, ép tới mọi người chân khí ngưng trệ, đừng nói là tự bạo, ngay cả vận hành chân khí cũng không làm được.

Lâm Tiêu hơi ngẩn ra, ánh mắt sau khi nhanh chóng lướt qua vẻ mặt khó chịu của mọi người, ra vẻ thống khổ mà lảo đảo một chút, cả người đột ngột giống như bóng cao su bị đâm trúng, thật nhanh thuận theo.

Hắn thoạt nhìn giống như mọi người, bị uy áp ép tới khó đứng vững, mà trên thực tế… uy áp này không có hiệu quả đối với hắn!

Đây chính là năng lực của hợp thể kỳ, dựa theo hắn viết, loại tu vi này áp chế tu vi nguyên anh, liền tương đương với võ sĩ quyền anh và đứa trẻ vừa tròn một tuổi, nhưng loại áp chế không thể vượt qua này lại mất đi hiệu lực trên người hắn.

Hắn nhìn thoáng qua Hiên Viên Triệt, người này quả nhiên không hổ là vận mệnh chi tử, dưới áp lực cường đại, phản ứng lại không khác biệt lắm so với cao thủ nguyên anh Tống Thanh Vân.

“Lão, lão tổ tông tại sao… tại sao xuất quan?” Đại trưởng lão trán đầy mồ hôi, cẩn thận hỏi.

Thân thể không ngừng run lên, cũng không phải sợ, mà bị uy áp kia đè nén.

“Sư tổ…” Mạnh Thanh Vân gọi một tiếng, trong lòng kinh nghi bất định.

Mạnh Thanh Vân nhìn thoáng qua Lâm Tiêu, chỉ cảm thấy đau đầu.

Tên này, mình rõ ràng cho hắn trốn, hắn vì sao không chạy?

“Hừ, nếu lão tử không ra, đám ngu xuẩn các ngươi liền muốn làm tiêu tan Huyền Chân tông!” Người nọ hừ lạnh một tiếng, âm thanh dữ dằn.

Lời vừa dứt, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, một nam tử thẳng thắn mặc trường bào màu đen liền xuất hiện trước mặt mọi người.

Chỉ thấy mặt người này góc cạnh phân minh, đầu đầy tóc bạc sạch sẽ lạnh lùng, gương mặt trung niên, nhưng chỉ nhìn vẻ tang thương tĩnh mịch của người này, cũng biết người này không phải người trẻ tuổi, mà là một cường giả trăm tuổi bị thời gian lắng đọng, bị sát lục tẩy lễ* luyện thành.

*sát lục: giết chóc; tẩy lễ: lễ rửa tội

Ông gọi là Hoa Thanh, là một trong những lão tổ tông của Huyền Chân tông, cũng là một trong những thế lực đứng đầu đại lục Long Uyên.

Người này, cũng là mấu chốt đánh chết nhân vật phản diện nguyên thân (Lâm Tiêu)trong truyện.

Bất quá giờ phút này, cảm quan của người này với Lâm Tiêu, còn chưa đạt tới mức “Thanh lý môn hộ”.

“Lão tổ tông, cũng không phải chúng ta càn quấy.

Trong này, thật sự có lý do không thể không nói.” Đại trưởng lão vội vàng nói, thấy Hoa Thanh sinh nghi, rốt cuộc thu hồi uy áp, hiển nhiên đang chờ nghe lý do của mình, nhất thời vui vẻ trong lòng, nói: “Thật sự là Lâm Tiêu cấu kết cùng ma đạo, đem người ngoài giấu vào Tĩnh Tư Nhai, thậm chí còn hạ thi cổ trong cơ thể.

Lão tổ tông, nếu không phải chuyện quá mức nghiêm trọng, tại sao bọn ta ở thời điểm này xung đột với chưởng môn?”

Tống Thanh Vân cũng nói: “Đúng vậy, lão tổ tông, thật sự là Lâm Tiêu khinh người quá đáng, hành sự tàn nhẫn, hiện giờ loại tình huống này, chúng ta… chúng ta cũng là bị ép a!”

Mạnh Thanh Vân bên này trầm mặc không nói, một đám sớm đã không biến sắc che Lâm Tiêu lại.

Một đám của đại trưởng lão bên kia kêu chít chít, mồm năm miệng mười cáo trạng với Hoa Thanh —— Lâm Tiêu sỉ nhục Lâm Thanh Thanh thế nào, lại đồng môn tương tàn thế nào, lại mưu đồ lấy công pháp của cải của đồ đệ thế nào…

Tóm lại, Lâm Tiêu trong miệng bọn họ, chính là một tên cặn bã.

Hoa Thanh nhăn mày lại, không kiên nhẫn phất tay áo, đánh văng bọn người xúm lại bên cạnh, quay đầu nhìn Lâm Tiêu, chỉ thấy người này bên môi dính máu, lãnh mặt, cắn răng, cũng không chịu nói một chữ.

Mạnh Thanh Vân, Tiêu Nhu, Tiêu Tử Diệp đứng bên cạnh hắn, một đám mím môi, đáy mắt mang theo giận dữ và đau lòng, hiển nhiên là đối với tiểu tử mặt lạnh này đau lòng đến không chịu nổi.

Hoa Thanh nghĩ đến hành động muốn tự bạo vừa rồi của Lâm Tiêu, sắc mặt có chút hổ thẹn.

Năm đó lúc đồ đệ của ông mất, nhờ ông chiếu cố vài đồ đệ của mình, nhất là Lâm Tiêu, thật sự là vì mắc nợ Lâm Tiêu nhiều.

Lời khẩn cầu tựa hồ còn vang bên tai, hiện giờ Lâm Tiêu này, đúng là phế vật quá kích động, không thể trọng dụng.

Hoa Thanh trách cứ nói: “Thân là tu sĩ, đã là nghịch thiên, chẳng qua là vài lời nói, ngươi liền chán sống tìm cái chết, quả nhiên là vô dụng!”

Lâm Tiêu nhếch môi cười lạnh, âm thanh quật cường cực đoan: “Bọn họ ngủ với Vương Tư Nhã, hiện giờ lại muốn đến chơi ta, chẳng lẽ ta liền đứng cho bọn họ đùa giỡn mới được sao?!”

Lời này, thật sự là vô cùng nóng nảy.

Hoa Thanh ngay từ đầu không kịp phản ứng, đợi suy nghĩ cẩn thận lời Lâm Tiêu nói, may là ông kiến thức uyên bác, cũng không khỏi run rẩy khóe miệng —— đứa xui xẻo này vậy mà bị cắm sừng sao? Đây là giận điên lên đi? Nghe lời hắn nói, lại giống như hủy trinh tiết của hắn vậy.

Ông không khỏi trừng mắt nhìn Lâm Tiêu, thấy hắn cười lạnh cực đoan giống như người điên, hơi có chút không thích: “Dù là như thế, cũng không đến mức…”

“Nhĩ hành nhĩ thượng*!” Lâm Tiêu nghiêm mặt nói.

*nếu làm được thì đi làm đi chứ đừng đứng đó mà nói này nói nọ.

Hoa Thanh bị một câu này châm chọc đến sắc mặt đại biến, lạnh mặt.

Mạnh Thanh Vân hung ác đưa tay, đập một cái vào ót Lâm Tiêu, cả giận nói: “Ngươi câm miệng!”

Mắt thấy Lâm Tiêu quyết ngậm miệng, Mạnh Thanh Vân mới bất đắc dĩ chắp tay xin lỗi nói: “Sư tổ khoan dung tội lỡ lời của tiểu sư đệ, hắn chắc là giận điên lên.

Những người này nhất định phải sưu đan điền của tiểu sư đệ, còn muốn kiểm tra kinh mạch của hắn… sỉ nhục như vậy…”

Mạnh Thanh Vân dừng một chút, trên mặt lộ ra nụ cười chua sót: “Nếu ngay cả sư tổ cũng muốn như thế, liền nghe bọn hắn thôi.”

Tiêu Nhu đỏ mắt nhìn Hoa Thanh, nước mắt rơi lã chã: “Muốn sưu, ngay cả ta cũng sưu.

Muốn trách thì trách sư tôn chúng ta chết sớm, không giống người ta có chỗ dựa phía sau, trong sạch xem là gì? Người ta nói chúng ta là đen, chúng ta chính là đen!”

Tiêu Tử Diệp cười lạnh một tiếng, ngoan cố nói: “Sưu đi, ngay cả ta, sưu xong, chúng ta không thẹn, sớm cho toàn bộ cuốn xéo đi, tránh cho sau này cái gì bẩn thối cũng ném trên người chúng ta!”

Hoa Thanh nhìn nhóm đồ tôn này ra vẻ cường ngạnh nói ngược với lòng, khóe mắt hơi giật, lãnh ý ở đáy mắt lại rốt cuộc tan đi, trầm ngâm không hé răng.

Tống Thanh Vân vẫn luôn chú ý biểu tình của Hoa Thanh, giờ phút này thấy thế, nhất thời thần sắc dữ tợn mà nắm chặt nắm tay.

Sau khi hắn nhìn Hoa Thanh rõ ràng thiên vị mấy người Mạnh Thanh Vân, đáy mắt nhất thời hiện ra vài phần điên cuồng: “Các ngươi chớ dùng lời như thế bức người, vô dụng! Lâm Tiêu chính là đại ma đầu, cho dù các ngươi còn muốn bao che hắn cũng vô dụng, không nguyện ý sưu đan điền đúng không? Được, thi cổ cũng không phải chỉ có một biện pháp này có thể kiểm tra, ta có thánh thủy, Lâm Tiêu, nếu trong lòng ngươi không mờ ám, ngươi liền uống thánh thủy này!”

Tống Thanh Vân nói xong, từ trong không gian trực tiếp lấy ra một bình ngọc nhỏ, cười lạnh ném tới tay Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu cúi đầu nhìn bình ngọc nhỏ trong tay, ánh mắt chợt hơi lóe.

Hắn có chút ngoài ý muốn liếc Tống Thanh Vân một cái, không ngờ Tống Thanh Vân ngu xuẩn như vậy, hắn còn chưa khích, bản thân Tống Thanh Vân nhịn không được tự lên.

Thánh thủy này kỳ thật là chất lỏng thần bí trong bí cảnh, có thể tiêu trừ và chống lại huyết sát khí hắc ám, ngoại trừ có thể gia tăng một chút linh khí, có thể nói rất vô dụng.

Nhưng mà, tu giả đối với thánh thủy vẫn rất tôn sùng, cũng bởi vì bên cạnh thánh tuyền (suối) sinh ra thánh thủy luôn là báu vật.

Hay nói cách khác, thánh thủy liền đại biểu cho rất nhiều báu vật.

Giá trị tiềm tàng của nó, dù là tông môn cũng rất coi trọng.

Tống Thanh Vân, đã đến bí cảnh bao lâu?

Không riêng mình Lâm Tiêu nghĩ vậy, vẻ mặt những người khác nhìn Tống Thanh Vân cũng thay đổi.

Bí cảnh là nơi bảo tàng của Huyền Chân tông, chìa khóa do chấp pháp đường và chưởng môn đồng thời bảo quản, chỉ có thời gian đặc biệt mới có thể cho người đi vào, mà thánh thủy này cũng phải nộp lên tông môn, hơn nữa báo cáo cho tông môn vị trí của thánh tuyền.

Bất luận cá nhân nào chiếm giữ, cũng sẽ bị tông môn phỉ nhổ.

Cách làm hôm nay của Tống Thanh Vân, thật sự rất chướng mắt —— thực rõ ràng, Tống Thanh Vân hoặc là lén lút lẻn vào, hoặc chính là thời điểm một lần vào bí cảnh, độc chiếm đồ vật vốn nên thuộc về tông môn!

Ánh mắt của mọi người làm Tống Thanh Vân cứng đờ, nhưng hắn nghĩ chính mình chạy tới đường cùng, nếu không vạch trần âm mưu và thân phận của Lâm Tiêu, ngày sau hiển nhiên không xong, nhưng chỉ cần thân phận của Lâm Tiêu bại lộ, bè cánh của Mạnh Thanh Vân, hắn có thể xé ra một miếng thịt, đến lúc đó, người của chấp pháp đường không muốn bảo vệ hắn cũng phải làm!

“Ngươi không dám sao?” Tống Thanh Vân ép hỏi.

Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn hắn một cái, không động, càng không hé răng.

Tống Thanh Vân thấy thế, nhất thời càng thêm hưng phấn, nhận định lần này Lâm Tiêu chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ, càng thêm bức bách: “Thánh thủy này không đau khổ, càng không sỉ nhục gì, ngươi không dám? Ha ha, tiện nhân! Ta cũng biết ngươi nhất định lòng dạ bất chính! Hừ, ngươi lòng muông dạ thú, thật sự là cực kỳ vô sỉ, vì một chút ích lợi, thế nhưng ngay cả nữ nhi nuôi mười mấy năm đều có thể hạ thủ!”

Tống Thanh Vân muốn bôi đen Lâm Tiêu cực hạn, càng nói càng khó nghe, nhưng Lâm Tiêu trước sau không động, mặc dù vẻ mặt của hắn vẫn sóng yên biển lặng, nhưng cũng làm mọi người trong lòng nghi hoặc, mà ngay cả Hoa Thanh cũng nhíu mày.

“Ngươi không dám?” Hoa Thanh trầm giọng hỏi.

Lâm Tiêu mím môi, ra vẻ khẩn trương: “Ta dựa vào cái gì vì người khác hoài nghi, sẽ uống loại đồ vật mạc danh kỳ diệu này? Nếu có nội gian, nếu muốn uống, mọi người cùng uống!”

Thốt ra lời này, sắc mặt mọi người đều hơi đổi, ánh mắt nhìn Lâm Tiêu đều không ổn.

Nói như vậy, không khác gì thừa nhận Lâm Tiêu bị trúng thi cổ.

Sắc mặt Hoa Thanh lạnh hơn, nếu Lâm Tiêu thật sự vào ma đạo, ông dĩ nhiên sẽ không tha hắn.

Lạnh như băng nhìn hắn một cái, Hoa Thanh khí thế đầy người hướng về phía Lâm Tiêu ép tới: “Uống!”

Tống Thanh Vân nhất thời mừng rỡ, nụ cười trên mặt không nén xuống được, đắc ý nhìn Lâm Tiêu, ánh mắt tỏa sáng, chỉ còn chờ ngay sau đó nhìn người này như con rệp quỳ gối dưới chân hắn.

“Sư tổ!” Mạnh Thanh Vân muốn che trước mặt Lâm Tiêu, nhưng Hoa Thanh chỉ khoát tay, liền dễ dàng áp chế Mạnh Thanh Vân, không riêng gì Mạnh Thanh Vân, còn có Tiêu Nhu, Tiêu Tử Diệp, toàn bộ cũng bị ngăn chặn, đây là muốn tự tay bức bách Lâm Tiêu uống.

Trên mặt Lâm Tiêu lộ ra vẻ khuất nhục, khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh lộ ra vài phần đau xót, mà trên thực tế loại áp bách này đối với hắn hoàn toàn vô dụng, đừng nói là đau đớn, ngay cả ngứa cũng không có.

Lâm Tiêu cắn chặt răng, cười lạnh nói: “Nếu hắn vu cáo hãm hại ta?! Nếu hắn mượn cơ hội hãm hại ta?!”

“Ngươi nói láo! Hiên Viên Triệt chính là tận mắt nhìn thấy thi cổ phát tác trên người của ngươi, loại chuyện này, làm sao có thể giả? Lâm Tiêu, ngươi không cần giả bộ!” Tống Thanh Vân cười lạnh nói.

Lâm Tiêu nhìn thẳng Hiên Viên Triệt: “Ngươi làm chứng cho hắn?”

Hiên Viên Triệt cúi đầu nhìn thoáng qua Lâm Thanh Thanh, Lâm Thanh Thanh đã đau đến sắc mặt trắng bệch, nghe vậy, lại nắm chặt cổ tay Hiên Viên Triệt, sau đó vùi đầu vào trong ngực Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt trong lòng hơi buông lỏng, hắn còn sợ Lâm Thanh Thanh ngăn hắn.

Thấy Lâm Thanh Thanh ra vẻ vô sự, hắn nắm chặt nắm tay, lạnh lùng nói: “Ta tận mắt nhìn thấy, hơn nữa lúc ấy Triệu Hưng thúc cũng nhìn thấy, lúc ấy hắn cùng ngươi đánh nhau, đáng tiếc lại bị ngươi…”

Lời tuy chưa hết, nhưng mà ý tứ, cũng đã nói rõ ràng —— Hiên Viên Triệt chỉ chứng Lâm Tiêu, hắn muốn Lâm Tiêu chết.

“Nghiệt đồ!” Một tiếng quát lạnh truyền đến, thân ảnh Sở Thu từ xa tới gần, trên mặt búp bê lạnh như băng giờ phút này chỉ có nghiêm khắc và chán ghét.

Sở Thu lạnh lùng trừng mắt nhìn Hiên Viên Triệt cả người cứng đờ, sau đó nhìn về phía Lâm Tiêu, cất bước về phía đó, tốc độ cực nhanh.

Lâm Tiêu mâu quang chợt lóe, đột nhiên nhìn về phía Hoa Thanh, nói: “Nếu ta trong sạch, ngươi làm thế nào?!”

Hoa Thanh ngang nhiên nói: “Vì ngươi lấy lại công đạo.”

“Được!” Lâm Tiêu gật đầu, trước lúc Sở Thu vươn tay giật lấy, ngửa đầu, đem bình thánh thủy uống một hơi cạn sạch!c.