Lâm Tiêu không biết do đâu mà lại có thể xuyên vào cuốn sách mình đọc, mà cuốn sách này đang xảy ra nhiều cuộc tranh cãi khi "nhân vật nữ chính cứ thích đùa giỡn cảm tình, không hề xứng đáng với nam thứ", còn có "nam chính lại không được yêu nên đang tìm cách tự giải sầu", còn có chủ đề “Buông tha cho nam thứ”, “Nam thứ mới là nam thần, tác giả không nên yêu sinh hận”, hắn thản nhiên mỉm cười.
Nam thứ lại có thể thản nhiên bị ngược vô số lần, mà vẫn một lòng với nữ chính như lúc đầu á? Nghe đã thấy khó chịu, uất ức.
Vì thế, trong sự oán niệm của mục bình luận sách mọc cao như núi, hắn xuyên rồi, xuyên thành… sư tôn của nam thứ.
Bình luận sách gợi ý —— bù đắp cho nam thứ, thương tiếc nam thứ, tiêu trừ tội nghiệt, nếu không, oán niệm của độc giả sẽ hóa thành roi da đánh ngươi.
Lâm Tiêu nhìn thiếu niên tuấn lãng dương quang im lặng trước mặt —— sủng thì sủng đi, dù sao năm đó vì ngược… khụ khụ nam thứ, nam chính là ai ta cũng thường xuyên quên…